Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 147: Rửa sạch mối thù

Cẩm Tiên quyết tâm luyện nửa pho Thiên Chiêu Sưu Lục.

Cô ả lẩn tránh thật xa để Hán Sơn đừng cản ngăn ả liều lĩnh hành công luyện khí. Ả tin tưởng sau khi nghiên cứu kỹ hơn sẽ có thể tiếp thu các chiêu thức của người xưa.

Lướt qua nhiều hang động, Cẩm Tiên vẫn chưa vừa ý vì lo ngại Hán Sơn vẫn tìm được.

Sau nửa buổi phi hành, Cẩm Tiên nhận ra mình đã tới một thung lũng đầy cây gai sắc nhọn.

Dẹp những bụi gai, bầu trời cao rộng hiện ra khiến cô ả mừng rỡ vô cùng...

Cẩm Tiên sung sướng nói một mình :

- Ôi, đây là lối vào ra của vực thẳm mà ta chưa biết. Thế là việc thoát khỏi lòng vực sâu chẳng khó khăn gì.

Ả gật gù khoái chí :

- Ta vượt qua thung lũng cây gai này, tìm một chỗ vừa ý để hành công. Lúc nào luyện xong nửa pho bí kíp ta lại trở vào lòng vực tìm nửa pho đầu và đón Hán Sơn đi luôn. Ta đã thành công với nửa pho hẳn chàng phải phục lăn và không cản ta nữa.

Chiếc túi trên vai đựng bộ lục lạc ảo vũ và cuộn da quý báu ghi chép nửa pho võ công nhẹ tênh. Cẩm Tiên hăng hái phóng vèo đi.

Bình bình...

Cô ả bỗng dội ngược vì hai luồn kình khí mỏng manh như tơ nhện mà sức mạnh hơn sóng bủa đầu ghềnh.

Nội tạng nhộn nhạo, kinh mạch xáo trộn khủng khiếp. Cẩm Tiên vừa cố gắng trụ vững đã nhận ra dâm phụ Huệ Tiên, chủ nhân thanh lâu Vân Mộng. Bên cạnh Huệ Tiên là Dương Sùng, Giáo chủ Vạn Độc Quỷ môn. Sau khi dâm phụ Huệ Tiên cười khanh khách.

- Quái nữ, ngươi ở đây còn tiểu tử Vương Hán Sơn đâu?

Cẩm Tiên phun ra một bụm máu, rồi trừng mắt :

- Vương ca ca của ta ở đâu thì liên quan gì đến mụ hả dâm phụ thối tha. Đã có lão tình lang bên cạnh mà ngươi còn hỏi đến người trai khác hả?

Lời nói mỉa mai của Cẩm Tiên trước mặt Dương Sùng làm Huệ Tiên nổi nóng vì xấu hổ.

Ả ta gầm lên :

- Con tiện tỳ hỗn láo. Ta không cần hỏi gã tiểu tử hôi hám ấy nữa mà chỉ buộc ngươi phải nộp ngay bảo vật cho ta.

Cẩm Tiên gằn giọng :

- Ngươi nói bảo vật gì vậy? Nếu là cái bảo vật mà ngươi thường thích thú thì nó dính trong mình Hán Sơn, chẳng phải do ta giữ.

Lại bị Cẩm Tiên nói toạc tật dâm bôn của mình, đôi mắt Huệ Tiên như đỏ lửa.

Ả thét lớn :

- Ngươi đứng bẻm mép mà tan xác dưới tay ta...

Cẩm Tiên bật cười :

- Ngươi bẻm mép chớ nào phải ta. Bỗng nhiên ngươi lại đòi ta bảo vật là cái quái gì.

Huệ Tiên la lớn :

- Ngươi đừng giả vờ. Ngươi và tiểu tử Hán Sơn bị ta đánh văng xuống vực Hổ Huyệt. Bây giờ lại đeo túi gì ra ngõ này? Mau nộp cho ta xem gấp?

Cẩm Tiên nghĩ thầm trong đầu :

- Thì ra dâm phụ chưa biết ta đã lấy được nửa pho võ công mà chỉ nghi ngờ trong túi có vật quý gì nơi vực thẳm.

Ả liền trừng mắt :

- Tài sản trong bọc của ta chẳng liên quan gì với ngươi. Muốn xem thì ngươi cứ hỏi ngọn chưởng của ta đây...

Dứt lời, Cẩm Tiên dựng ngay song thủ vỗ ra hai luồng khí lạnh, công lực mười hai thành cuồn cuộn xô tới phương vị của Huệ Tiên.

Không ngờ Sử Nữ âm kình của Cẩm Tiên đã tăng tiến vượt bậc, Huệ Tiên vội trụ vững rồi tung ngay chưởng đạo trắng toát tựa sương mù, mãnh lực đùng đùng tiếp chiêu của Cẩm Tiên trong chớp mắt.

Ầm ầm...

Hai luồng ma công chạm nhau, áp khí phát nổ dữ dội rung chuyển một vùng. Huệ Tiên bị xô lùi đến năm trượng, nhưng ả ta cũng thấy Cẩm Tiên bị Âm Dương Bạch chân khí của ả quật nhào, thân hình chao đảo tựa cái chong chóng giữa vùng khí trắng tinh mịt mù.

Vạn Độc Thần Ma Dương Sùng buột miệng :

- Ôi, hai con quỷ cái này chọi nhau cũng dữ dội quá xá.

Huệ Tiên nói :

- Giáo chủ tình lang chờ xem, khi luồng khí trắng của thiếp vừa tan sẽ lộ ra xác chết bầm dập của con quái nữ.

Bạch khí cuồn cuộn lát sau cũng tan hết, Huệ Tiên và Dương Sùng đều trố mắt nhìn.

Nhưng Cẩm Tiên đã biến đâu mất biệt.

Nổi giận như điên, Huệ Tiên gầm thét :

- Quái nữ đã thoát chạy rồi, mau đuổi theo bắt nó.

Dương Sùng cũng quát lên :

- Phải bắt được nó để tra khảo xem thằng tiểu tử kia đang trốn nơi nào.

Đôi tình nhân dâm ác vụt lao đi như tên bắn.

Lúc ấy Cẩm Tiên đã tinh ranh lẩn trốn được vào một bụi cây rậm rạp, nàng bật cười :

- Hừm, chưa luyện xong nửa pho bí kíp tuyệt luân này ta hãy tạm để tụi bay kéo dài mạng sống. Quân tử phục thù mười năm chưa muộn, đâu cần vội vàng chi.

Bằng cái nhún mình nhẹ nhàng. Cẩm Tiên phóng vèo ra khoảng trống.