Phi Bằng bước vào hậu liêu sau chùa Lôi Âm đã thấy Linh Phụng thì vui mừng lắm.
Gã kêu lên :
- Trời ơi, Linh muội làm ngu huynh lo sợ, chẳng biết muội đã đi đằng nào mất tích.
Tưởng Phi Bằng chưa biết gì, Linh Phụng đáp lửng lơ :
- Thấy huynh ôn luyện chưởng pháp mệt mỏi cần phải ngủ nên muội dạo chơi quanh vùng cho đỡ buồn vậy thôi.
Phi Bằng nhướng mắt :
- Muội dạo chơi à? Không đúng đâu. Muội đã làm một hành động rất là quan trọng.
Linh Phụng vẫn nói :
- Muội đã nói... chỉ dạo chơi thôi mà...
Phi Bằng liền rút mảnh khăn thêu và dải dây lưng màu xanh cho cô gái xem :
- Chắc Linh muội chẳng lạ gì những vật này chứ?
Lúc ấy Linh Phụng mới nghiêm nét mặt :
- À, thì ra Tống huynh theo dõi muội à? Nếu vậy thì muội nói rõ cho huynh biết muội đã xem bản chỉ dẫn của bá phụ và theo đến vực Hổ Huyệt thăm dò nơi cất giấu pho bí kíp...
Phi Bằng hỏi ngay :
- Muội đã phát hiện được cái gì chưa?
Linh Phụng lắc đầu :
- Chỉ mới tìm thấy đường đi, ngoài ra muội chưa thấy được gì khác.
Sắc diện Phi Bằng đầy vẻ kiêu hãnh. Gã đưa cuộn da cho Linh Phụng xem. Giọng gã sôi nổi :
- Tuy chỉ đi theo Linh muội, nhưng huynh đã tìm ra bảo vật rồi.
Cô gái nhìn xoáy vào cuộn da trên tay Phi Bằng :
- Cái gì vậy, Tống huynh?
Phi Bằng gằn từng tiếng :
- Thiên Chiêu Sưu Lục...
Linh Phụng giật mình, chộp ngay lấy cuộn da.
Nàng hỏi nhanh :
- Thiên Chiêu Sưu Lục thật à?
Bật cười sung sướng, Phi Bằng lẹ miệng :
- Còn gì nữa, chữ nghĩa rành rành.
Mở ngay cuộn da ra xem, Linh Phụng gật gù :
- Đúng là Thiên Chiêu Sưu Lục, nhưng chỉ mới có nửa bộ.
Đến lượt Phi Bằng sửng sốt :
- Muội nói sao, chỉ mới là nửa bộ?
Trao ngay cuộn da cho gãi trai Linh Phụng bảo :
- Đây chỉ mới là phần đầu của pho võ công, còn phần sau nữa. Tống huynh thử đọc xem.
Phi Bằng nóng nảy đọc nhanh.
Gã chợt ngước lên :
- Ôi, thế này là... thế nào?
Linh Phụng mỉm cười :
- Là còn nửa pho bá phụ đã cất giấu ở nơi khác chứ còn sao nữa?
Phi Bằng nôn nóng :
- Còn nửa bộ làm sao ta tìm ra được?
- Có thể sẽ chẳng bào giờ tìm ra.
Câu trả lời của Linh Phụng làm Phi Bằng nổi giận :
- Tại sao?
Giọng Linh Phụng vẫn thản nhiên :
- Vì bá phụ biết những kẻ như chúng ta chỉ đủ sức luyện nửa pho bí kíp này thôi.
Phi Bằng bực tức càu nhàu :
- Thật là vô lý, tiền bối coi thường hậu sinh quá nhỉ?
Rồi gã lại gật gù :
- Thôi được, luyện phân nửa ta cũng luyện. Khi đã thành đạt nửa pho võ công tuyệt luân này cũng đủ cho ta oai chấn giang hồ rồi.
Linh Phụng chậm rãi, dịu dàng nói :
- Tùy huynh thôi. Còn muội thì nhất định phải gặp cho được bá phụ mới xin luyện pho bí kíp này.
Phi Bằng lắc đầu :
- Như vậy là Linh muội bỏ phí tời gian quá. Biết chừng nào muội mới tìm gặp được bá phụ Kỳ Long?
Gã trầm giọng nói tiếp :
- Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau xuống vùng Hổ Huyệt.
Linh Phụng ngạc nhiên :
- Huynh muốn xuống nơi ấy nữa làm gì?
Phi Bằng nói thật lòng mình :
- Luyện pho võ công này huynh rất sợ Vạn Độc Quỷ môn, quần hùng và các võ phái khác biết... Sẽ chẳng bọn nào để yên cho ta luyện được pho bí kíp tuyệt luân. Bởi vậy ta phải xuống vực sâu Hổ Huyệt tìm một hang đá luyện công mới được an toàn.
Gã lại nhìn Linh Phụng :
- Linh muội cùng luyện với huynh chứ?
Cô gái lắc đầu :
- Muội bây giờ chỉ nghĩ đến một sứ mệnh cao cả là phục hưng gia phái Thượng Quan, diệt trừ Vạn Độc Quỷ môn để ổn định võ lâm Trung Thổ, khi gặp bá phụ muội mới luyện cả toàn pho Thiên Chiêu Sưu Lục này.
Phi Bằng chợt hỏi :
- Còn việc tìm song thân và hai đệ đệ của muội thì sao?
Linh Phụng bỗng bừng sắc giận, nàng nhìn thẳng vào Phi Bằng và giọng nàng thật gay gắt :
- Huynh còn dám hỏi muội câu ấy sao? Tuy huynh che giấu sự thật nhưng muội cũng đã biết toàn gia muội bị tru sát rồi.
Tuy là kẻ trâng tráo, Phi Bằng cũng phải đỏ mặt :
- Xin tạ lỗi với muội. Nguyên nhân là huynh sợ nói ra sự thật muội sẽ đau lòng không thiết tha đến đời sống nữa.
Linh Phụng cười lạt :
- Chứ chẳng phải huynh muốn lấy lý do đưa muội đi tìm song thân để có dịp gần gũi muội sao? Bây giờ cả thân xác muội huynh cũng đã tỏ tường. Huynh mãn nguyện rồi chứ?
Phi Bằng giật mình, chẳng hiểu vì lý do nào Linh Phụng đã biết rõ sự thật đau lòng về gia quyến nàng. Gã vội buông lời nói khéo :
- Muội đừng nên nặng lời cay đắng với huynh... Tất cả chỉ vì huynh yêu muội nồng nhiệt. Còn chuyện xảy ra trong mật thất của bọn người xấu là hoàn toàn ngoài ý muốn của huynh... giữa lúc lý trí huynh đã bị mê muội rồi. Sự thật lúc nào huynh cũng tôn trọng muội và mong cuộc hôn nhân của đôi ta được tốt đẹp đàng hoàng.
Linh Phụng thở dài :
- Thôi, chuyện không đẹp đã qua, đừng nên nhắc lại nữa, cứ cho do định mệnh vậy thôi...
Dứt lời, Linh Phụng lẳng lặng bỏ ra ngoài như chẳng muốn nghe Phi Bằng nói thêm lời nào nữa.
Phi Bằng cũng chẳng dám bước theo Linh Phụng.
Gã thở một hơi dài nhẹ nhõm. Trong lòng gã rộn lên hai niềm vui sướng. Điều thứ nhất là hắn nắm trong tay nửa pho võ công tuyệt thế, điều thứ hai là Linh Phụng biết ra chuyện trí trá của gã mà vẫn không rời bỏ gã.
Phi Bằng thầm nói một mình :
- Việc cần thiết bây giờ là ta phải luyện nửa pho Thiên Chiêu Sưu Lục rồi đột nhập Tổng đàn Vạn Độc Quỷ môn giải thoát song thân và các đệ muội.
- Sau đó ta thành hôn với Linh Phụng, tất nhiên bá phụ nàng sẽ truyền nốt nửa pho bí kíp cho ta... Ôi, với pho võ công tuyệt luân ta trở thành võ lâm độc bá.
Sung sướng khấp khởi trong lòng, Phi Bằng đi quanh hậu liêu soạn sẵn những thứ cần dùng để sáng hôm sau cùng Linh Phụng đi vào Hổ Huyệt bắt đầu hành công, luyện khí.
Điều duy nhất Phi Bằng phải lo lắng là tránh thoát những cặp mắt theo dõi của bọn Vạn Độc Quỷ môn.
Chuyện này chẳng phải dễ dàng, vì bọn Vạn Độc Quỷ môn dường như có trăm tai nghìn mắt.