“Tiểu tử, người thật là ngại mình sống lâu a!” Đoàn Vô Ưu lúc này mặt đã nổi toàn gân xanh.
Tên tiểu tử này thế mà dám nói chiếm toàn bộ danh ngạch.
Còn bắt bọn họ mua lại.
Đơn giản là chán sống.
“Chết” Đoàn Vô Ưu mở miện một tiếng.
Theo đó từng linh hoàng cảnh trung giai khí tức của hắn cũng là toàn bộ hiện ra.
Theo sau đó một đầu đỏ như màu hư ảnh huyết lang thẳng hướng Lăng Huyền Thiên mà đến.
Xung quanh mấy vị tông chủ đều lặng yên nhìn.
Cũng không ai ngăn cản, dù sao Lăng Huyền Thiên nói vậy chẳng khác gì sỉ nhục toàn bộ thập tông.
Hoàng Phủ Hùng gương mặt lúc này cũng là vô cùng khó coi, hắn vốn định thay Lăng Huyền Thiên ra tay ngăn cản màu đỏ huyết lang chỉ là bị một luồng linh khí chặn lại.
Không thể cử động.
Luồng linh khí đó đúng là của Lăng Huyền Thiên.
~ Ầm ầm ầm ~
Chỉ thấy hư ảnh huyết lang trực tiếp đụng vào thân thể của Lăng Huyền Thiên.
Sau đó toàn bộ bên cạnh vị trí Lăng Huyền Thiên đều hóa thành bụi bặm.
“Ha ha, ta còn tưởng ngươi mạnh thế nào! Vẫn là không chịu nổi lão phu một kích!” Đoàn Vô Ưu nhìn chỗ Lăng Huyền Thiên nói.
Hắn một kích này gần như là dùng toàn lực.
Hắn cũng không tin một tên thiếu niên bình thường có thể đỡ được.
“Cứ như vậy chết rồi sao?” Bách Lý Ngự Vân lẩm bẩm
“Hắc hắc, chết được tốt a!” Sở Hùng nhìn thủ tọa vị trí cười nói.
“Thiếu gia là đang đùa giỡn cái gì a?” Tô Ngọc Linh bĩu môi, cũng chỉ có nàng biết thiếu gia mạnh như thế nào.
Sao có thể bị một tên phàm giới giết chết.
“Xem kìa đó là cái gì?”
“Hắn vậy mà không có chết!”
…
Mọi người lại một trận xôn xao.
Vì sau khi khói bụi tản đi chỉ thấy đứng đó là một vị tuấn tú nam tử.
Toàn thân mặc một bồ trường bào màu trắng.
Đang nhẹ vuốt cọng tóc dài của mình.
Quanh thân hắn là từng đoàn quang mang có màu sắc sặc sỡ nhẹ nhàng chuyển động.
Như là từng đoàn linh khí tự nhiên trong thiên địa.
“Hắn vậy mà có thể điều động linh khí thiên địa tạo thành lá chắn che chở xung quanh bản thân.
Thật khó mà tin nổi!” Bách Lý Hà Phong cũng là ngạc nhiên lẩm bẩm.
Đạt đến linh hoàng cảnh như hắn tất nhiên có thể câu thông linh khí thiên địa.
Nhưng chỉ là câu thông để chuyển hoá một phần thành linh lực cho bản thân sử dụng thôi.
Còn như cách làm của Lăng Huyền Thiên là trực tiếp dùng linh khí thiên địa để bảo hộ bản thân.
Như vậy cho dù thánh giả cũng khó làm tới.
Thật ra hắn cũng không biết là Lăng Huyền Thiên hoàn toàn có thể dùng thân thể để đỡ một chiêu đó của Đoàn Vô Ưu mà không hề hấn gì.
Chỉ là hắn sợ bẩn nên không làm như vậy thôi.
“Không … không có khả năng? Ngươi nhất định là có bảo vật hộ thân” Đoàn Vô Ưu hốt hoảng nói.
Hắn một chưởng đó đã gần tới cực hạn.
Thế mà Lăng Huyền Thiên không hề hấn gì.
Sao hắn lại không hoảng sợ.
“Lại đến” Đoàn Vô Ưu vẫn là không cam tâm lần này hắn trực tiếp tiếp cận Lăng Huyền Thiên ra tay.
Chỉ trong chớp mắt hắn đã xuất hiện trước mặt Lăng Huyền Thiên.
Theo đó trong ta hắn đột nhiên xuất hiện một thanh đại đao hướng đỉnh đầu Lăng Huyền Thiên chém xuống.
— QUẢNG CÁO —
“Tuyệt ẩm cuồng đao là tuyệt ẩm cuồng đao sao?”
“Đúng vậy là một thanh thập phẩm linh khí.
Thậm chí vô hạn tiếp cận bán thánh khí”
“Tiểu tử kia xui xẻo”
…
Vào lúc Đoàn Vô Ưu xuất ra Tuyệt ẩm cuồng đao, mọi người đều như vỡ oà.
Dù sao một thanh thập phẩm linh khí tại Huyền châu là vô cùng quý hiếm.
~ Phanh ~
Mắt thấy đại đao sắp sửa trảm trúng Lăng Huyền Thiên thời điểm chỉ thấy hắn nhẹ lấy hai ngón tay kẹp lấy tuyệt ẩm cuồng đao.
Cùng lúc hắn giơ chân nhẹ nhàng một cước thẳng ngực Đoàn Vô Ưu.
Chỉ một cước đơn giản không linh lực, không hoa mỹ.
Nhưng Đoàn Vô Ưu vừa bị chạm trúng đã văng ra hơn mười mét.
Cùng với đó quần áo của hắn cũng bị sinh sinh đánh nát.
Để lộ ra trước ngực hắn một cái bảo giáp phẩm cấp không kém.
Nhưng cũng bị phá toái.
Thân thể hắn cũng xuất hiện từng vết rạn nứt.
“Ngươi….”
~ phốc
Đoàn Vô Ưu đưa tay chỉ Lăng Huyền Thiên nhưng chưa nói được gì đã phun ra một ngụm máu.
Tất nhiên hắn bị thương không nhẹ.
Nếu không có bảo giáp hắn thậm chí rất có thể bị một cước đá chết.
~ Tĩnh ~
Toàn bộ Cổ Loa thành như chết lặng.
Ai có thể ngờ một tên trông giống tiểu bạch kiểm vậy mà một cước đánh bại linh hoàng cảnh trung giai Đoàn Vô Ưu.
“Thật mạnh!” Bách Lý Ngự Vân cũng là hít một hơi.
Nàng biết Lăng Huyền Thiên rất không bình thường nhưng lại không nghĩ hắn mạnh như vậy.
“Ta đã nói thiếu gia là vô địch a!” Tô Linh Ngọc nhìn mấy người đệ tử Thiên Huyền sơn cùng Mộ Dung Uyển Nhi híp mắt cười nói.
Nàng đã nói với bọn họ bao nhiêu lần rồi nhưng cũng không ai tin nàng, đều là một mặt lo âu.
Giờ thì tốt rồi, nàng cũng không cần phải giải thích thêm.
“Đúng là rất mạnh! Cũng rất soái nha!”
“Xú nha đầu thiếu gia nhà ta phong phải người có thể nhúng chàm a” Tô Ngọc Linh lườm Mộ Dung Uyển Nhi nói.
Nha đầu này một mặt sùng bái cùng muốn ăn tươi nuốt sống Lăng Huyền Thiên một dạng.
Nàng thật không yên tâm.
“Ồ, một chiêu không chết sao? Vậy tha ngươi một mạng!” Lăng Huyền Thiên nhìn Đoàn Vô Ưu nói.
Dù sao đối với hắn mà nói Đoàn Vô Ưu cùng sâu kiến không khác gì nhau.
— QUẢNG CÁO —
Đã có thể đỡ hắn một chiêu, hắn cũng lại không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ.
“Ngươi, tiểu tử đừng hòng càn rỡ!” Đoàn Vô Ưu nghe Lăng Huyền Thiên nói thế càng là tức giận không thôi.
Trong mắt hắn Lăng Huyền Thiên lời nói ra không khác gì sỉ nhục hắn vậy.
Theo đó hắn lấy bên hông ra một túi linh thú nhẹ nhàng thả ra một con cự thú.
Con cự thú này hình dạng trông giống như vượn, chỉ là toàn thân màu trắng.
Tròng mắt to chiếm hết nửa khuôn mặt.
Kích thước phải gấp ba lần con người.
“Linh thú cấp tám.
Bạch viên hầu”
“Đúng là nó!”
“Khí thế thật đáng sợ”
…
Đoàn Vô Ưu vừa thả Bạch viên hầu ra mọi người đều giật mình không thôi.
Dù sao một đầu cấp tám linh thú tại Huyền châu cũng rất là hiếm gặp.
Huống chi là Bạch viên hầu, một loại linh thú vô cùng mạnh mẽ.
Tại Ngũ Hành giới linh thú sẽ chia làm thập phẩm từ nhất phẩm đến thập phẩm tương ứng với các cảnh giới của con người.
Trong đó thập phẩm linh thú gọi chung là thánh thú.
Bởi vì chúng đều đản sinh ra ý thức riêng, cũng có thể hoá thành hình người.
Cùng tu luyện như người bình thường.
Thậm chí nhiều đầu cường đại thánh thú đều tự thành lập địa bàn cùng thế lực riêng của mình.
Tuy nhiên ở Huyền châu có rất ít thánh thú tồn tại.
“Ha ha, Bạch viên hầu lên giết chết tên tiểu tử này cho ta” Đoàn Vô Ưu như hoá điên cười.
Bạch viên hầu là một đầu vô cùng mạnh mẽ bát phẩm thánh thú, có thể so sánh với một tên cao giai linh hoàng cảnh.
Thậm chí còn hơn.
Đó cũng chính là lí do dù hắn chỉ có tu vi trung giai linh hoàng cảnh cũng có tư cách cùng Lâm Thiên Dật cùng Bách Lý Ngự Thiên nói chuyện.
Chỉ thấy hắn vừa dứt lời Bạch viên hầu đôi mắt hoá đỏ nhảy thẳng đến vị trí của Lăng Huyền Thiên.
Theo đó là từng quyền lại từng quyền đánh xuống tại vị trí của hắn.
Đối diện Bạch viên hầu Lăng Huyền Thiên thản nhiên đứng đó, từ từ đưa mắt đánh giá nó.
“Vạn vạn đều có linh, thế mà lại dùng thủ đoạn này khống chế linh thú.
Thật đáng chết!” Lăng Huyền Thiên nhàn nhạt nói.
Hắn ánh mắt cỡ nào? Chỉ cần nhìn sơ qua có thể thấy con Bạch viên hầu này là vì linh trí chưa được khai thông bị người dùng thủ đoạn khống chế lại nó.
Nhằm trở thành công cụ chiến đấu cho bản thân.
Lăng Huyền Thiên hắn ghét nhất là loại người như vậy.
Nếu như linh thú tự nguyện đi theo Đoàn Vô Ưu hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng phàm dùng thủ đoạn khống hồn để điều khiển linh thú, hắn đều vô cũng kinh tởm.
“Khai” chỉ thấy Lăng Huyền Thiên nhất chỉ điểm tại mi tâm Bạch viên hầu.
Tức thì đang cuồng bạo Bạch viên hầu triệt để dừng lại.
Sau đó từng đoàn màu vàng linh lực từ tay Lăng Huyền Thiên truyền vào đầu Bạch viên hầu.
Theo đó đôi mắt của Bạch viên hầu từ từ chuyển từ đỏ sang đen.
Cuối cùng trực tiếp trở lại như bình thường.
~ Phốc ~
Đoàn Vô Ưu đang bị thương nằm đó cũng là một ngụm máu phun ra: “ngươi … ngươi đối với nó làm cái gì?”.
Hắn hoảng, triệt để hoàng rồi.
Vừa lúc này hắn như nhìn thấy một đầu vô cùng to lớn thân ảnh trực tiếp ngắt đi liên kết thần hồn của hắn với Bạch viên hầu.
Sở dĩ Ngự thú sơn trang bọn hắn có thể khống chế yêu thú là vì có một loại vô cùng huyền diệu công pháp linh hồn giúp bọn hắn trói buộc lại linh hồn của linh thú.
Tuy chỉ là dưới thánh cấp linh thú nhưng cũng giúp bọn hắn có được ngày hôm nay.
— QUẢNG CÁO —
Bây giờ lại có người có thể cắt đứt linh hồn trói buộc của hắn với linh thú sao hắn lại không sợ.
~ Grrrrrừ Grừ ~
Chỉ thấy Bạch viên hầu hướng Lăng Huyền Thiên quỳ xuống khấu đầu.
Sau đó liếc nhìn Đoàn Vô Ưu kêu lên từng tiếng vô cùng dữ tợn.
Lăng Huyền Thiên nhìn nó nhàn nhạt gật đầu.
Dù Bạch viên hầu không thể nói chuyện nhưng hắn biết Bạch viên hầu là tạ ơn hắn.
Cùng muốn giết Đoàn Vô Ưu để trả thù.
Bị một người khống chế nhiều năm như vậy cho dù là ai cũng không thể không tức giận.
“Cứu … Cứu ta a.
Lâm tông chủ mau cứu ta!” thấy Bạch viên hầu hướng mình đánh tới Đoàn Vô Ưu cũng là hoảng rồi, liên tục mở miệng hướng Lâm Thiên Dật cầu cứu.
Dù sao thì hắn cùng Lâm Thiên Dật gần đây qua lại rất nhiều.
“Súc sinh dừng tay” Lâm Thiên Dật miệng hô một tiếng sau đó hướng Bạch viên hầu oanh tới.
Nếu để Đoàn Vô Ưu chết, mưu tính hợp tác giữa hắn cùng Ngự thú sơn trang cũng coi như hết.
“Cút” chỉ là công kích của hắn chưa kịp chạm tới Bạch viên hầu thì một thanh âm vang lên sau đó chỉ thấy Lăng Huyền Thiên chớp mắt đã đứng tại trước mặt hắn một chưởng đánh xuống.
Lâm Thiên Dật tất nhiên biết Lăng Huyền Thiên không tầm thường liền bộc phát toàn bộ linh lực trong cơ thể đưa một chưởng ra đỡ lấy một chưởng của hắn.
~ oanh bịch ~
Theo sau đó chỉ thấy Lâm Thiên Dật rớt xuống đất, tạo thành một cái hố vô cùng to.
Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, đến lúc mọi người kịp tỉnh lại chỉ thấy thân thể Đoàn Vô Ưu đã hoá thành từng mảnh vụn.
Còn Lâm Thiên Dật thì vẫn nằm bất động trong hố sâu không rõ sống chết.
“Nếu ngươi còn không ra bọn hắn đều sẽ chết” không để ý đến Lâm Thiên Dật, Lăng Huyền Thiên thản nhiên nhìn về hướng lầu các nói.
“Lăng Huyền Thiên hắn đang nói cái gì? Chẳng lẽ trong lầu các kia còn có người mạnh hơn Lâm Thiên Dật sao?”
“Ta nghe nói lần này có thánh giả đến Cổ Loa thành mà không chỉ một vị a!”
….
“Ha ha, xong Lăng Huyền Thiên thật xong.
Cho dù hắn mạnh đến mấy cũng không lại được thánh giả a” Sở Hùng trong đám người cũng cười ha hả nói.
Hắn còn thật lo lắng Lăng Huyền Thiên sau khi xử lí xong thập tông sẽ tìm hắn báo thù.
Chỉ là hắn không biết trong mắt Lăng Huyền Thiên, Sở Hùng chưa từng tồn tại.
Lúc này mọi người đều nhìn về hướng lầu các.
Bởi vì bọn họ rất muốn biết thánh giả trong truyền thuyết là tồn tại như thế nào..