Nguyễn Lâm mới vừa được giác ngộ, không biết dè chừng, Lục Tịch rửa trái cây ở trong bếp thôi mà cũng bị cậu đè làm xằng làm bậy một phen.

Viện trưởng Lục hơn ba mươi tuổi tràn đầy đau khổ nằm liệt ở trong bồn tắm không muốn nhúc nhích, chỉ muốn dòng nước ấm mát xa toàn thân, xua tan đi sự nhức mỏi, hoàn toàn làm lơ đi những dấu vết ái muội trên thân thể của mình, nhắm mắt lại bịt tai trộm chuông, tâm phục khẩu phục với sức trẻ của Nguyễn Lâm, thừa nhận bản thân không có tinh lực lẫn sức lực như người ta, xứng đáng nằm ở bên dưới.

Nguyễn Lâm ăn uống no đủ, nhưng vẫn nhớ dỗ dành vợ mình, lấy túi chạy tới siêu thị mua thịt về làm hoành thánh cho Lục Tịch.

Lục Tịch bị lăn lộn đến mức sức, bực bội ra điều kiện muốn ăn tam tiên, phải mua tôm sống còn không không ăn, Nguyễn Lâm vui vẻ đáp ứng, đặt khăn tắm và áo khoác dài ở bên cạnh bồn tắm, dùng sức hôn một cái lên trán Lục Tịch xong rồi mỹ mãn ra cửa.

Nhưng mà chưa được mười phút thì chuông cửa vang lên, Lục Tịch cố sức bò dậy từ bồn tắm, tưởng Nguyễn Lâm đã quên mang thứ gì, tùy tiện khoát khăn tắm lắc lư tới bộ đàm trước cửa, thì thấy gương mặt thiếu đánh của Sở Chấp.

Đuôi sói to Sở Chấp cười tủm tỉm, bảo hắn nhanh mở cửa.

Lục Tịch luống cuống tay chân, nhìn dấu vết toàn thân mình, chạy về phòng thay cái áo kín mít, dán miếng urgo lên cổ, rồi mới mở cửa cho Sở Chấp tiến vào.

—— sau đó thì hối hận.

Trên ghế phụ trong xe của Sở Chấp là Bùi Uyên, đương nhiên nếu chỉ là khoe ân ái thì Lục Tịch cũng không sợ hãi, nhưng bò xuống từ ghế sau lại là Tô Niên.

Sở Chấp không biết gì xoay về phía Lục Tịch cười đến ái muội: “Nhớ cảm ơn tôi nhé, giúp cậu chở người về tận nhà luôn, có thể giữ người ở lại hay không đều nhờ vào vận đào hoa của cậu đó nha.”

Lục Tịch khóc không ra nước mắt, vô cùng muốn đánh người, nhìn về phía Tô Niên: “Người kia không có việc gì chứ?”

Tô Niên lúng túng, chần chờ một chút, chờ Sở Chấp kéo Bùi Uyên chạy đi để Lục Tịch có cơ hội làm việc, rồi mới nói với Lục Tịch: “Không có việc gì, đã xuất viện về nhà rồi.”

Hắn chà xát tay, tiếp tục nói: “Em muốn gặp anh để cảm ơn, chỉ là gần đây có vài chuyện nên chậm trễ một chút, vốn là muốn đi bệnh viện, nhưng tình cờ gặp Sở tổng nên nhờ anh ấy cho em quá giang.”

Lục Tịch hiểu rõ gật gật đầu, từ lần mô tả trước là đoán được quan hệ giữa Tô Niên và người đàn ông đó có chút tiến triển.

Hắn rất tò mò, nhưng lại không tiện hỏi, rốt cuộc hắn và Tô Niên là đối tượng được mai mối, mà vị đó nhà hắn lại là bình dấm chua ngàn năm đó nha.

Trọng điểm là ở đây nè.

Nhưng mà Tô Niên thẳng thắn thành khẩn, mang theo chút ngượng ngùng, tiếp tục nói: “Anh Lục Tịch, không phải bởi vì cậu ta theo đuổi em nên em mới từ chối anh, anh…… Anh đừng nghĩ nhiều.”

Lục Tịch vốn dĩ không nghĩ tới cái này, bị Tô Niên nhắc nhở mới ý thức được, nhìn biểu tình vô cùng khó xử của Tô Niên, hiểu ra một vấn đề: “Lúc đó là hai người cùng theo đuổi cậu, nhưng cậu chọn tôi, không chọn cậu ta à?”

Sự khó xử của Tô Niên biến thành khiếp sợ: “Lúc ấy không phải em đang theo đuổi anh đó sao? Do anh không đáp lại nên em mới từ bỏ đó chứ.”

Lục Tịch: “……”

Hắn không tin nổi, chợt ý thức được vấn đề này căn bản không quan trọng, Tô Niên nói rất đúng, bọn họ không thích hợp với nhau, hai người đều cho rằng mình theo đuổi đối phương, nhưng lại nghĩ rằng người ta không thích mình, tư duy rõ ràng không ở cùng một tần số, huống hồ nói muốn ở bên nhau.

Với Nguyễn Lâm thì khác.

Sói con nói thích là thích, ghét là ghét, không che giấu, cũng không biết lùi bước để tự bảo vệ mình, vây quanh hắn, giống như một ngọn lửa nhiệt liệt lại nóng bỏng.

Nhớ tới Nguyễn Lâm, Lục Tịch lại bắt đầu mềm ngọt, khóe miệng cong lên, ánh mắt nhu hòa đến kỳ cục.

Tô Niên nhìn hắn, nói: “Anh chưa từng dùng ánh mắt này để nhìn em, cho nên em biết anh không thích em.”

Mà bây giờ người kia cũng dùng ánh mắt này nhìn Tô Niên, có dung túng, có dịu dàng, còn có vui mừng hạnh phúc, cho nên hắn biết người kia thật sự thích mình.

Lục Tịch bị Tô Niên vạch trần, nhớ tới Tô Niên đã từng thấy qua mình đi cùng với Nguyễn Lâm một lần, nói: “Em nói rất đúng, anh thích người khác.”

Hắn mời Tô Niên vào trong, để Tô Niên làm bóng đèn cho Sở Chấp và Bùi Uyên, còn mình thì chạy tới phòng bếp cắt trái cây.

Trong phòng bếp đã được Nguyễn Lâm dọn dẹp, nhưng không biết là Nguyễn Lâm quên đổ rác hay là cố ý, vỏ hộp thuốc bôi trơn còn đặt chình ình ở bên trên, làm Lục Tịch sợ tới mức vội vàng thay túi rác ngay.

Sở Chấp và Bùi Uyên lịch sự nói vài câu với Tô Niên, sau đó, Bùi Uyên tự nhiên chạy lên lầu ba nhà Lục Tịch tìm đĩa phim, còn con sói đuôi to Sở Chấp chui vào phòng bếp làm bộ làm tịch nói muốn giúp Lục Tịch, một khi chui vào phòng bếp liền nhắc mãi: “Cậu ra tiếp đãi Tô Niên đi, để tôi cắt trái cây cho —— không phải chứ, mấy năm nay Bùi Uyên càng ngày càng kén ăn, trái cây trong nhà không cắt thành khối cũng không chịu ăn, cắt miếng lớn thì bảo là dễ mắc nghẹn, cắt miếng nhỏ thì không vui —— cho nên tôi rành cắt trái cây lắm, giao cho tôi đi.”

Lục Tịch bực mình với cái tên thích khoe ân ái dù đã yêu nhau năm năm này rồi, nói: “Tiếp cái gì mà tiếp, tôi có……”

Lúc này, cửa nhà vang lên tiếng mở, Lục Tịch còn chưa dứt lời, thì đã quăng đi trái cây đang rửa trong tay, chạy ra ngoài.

Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên giọng nói từ Nguyễn Lâm: “Bà xã ơi —— em về rồi đây.”

Lục Tịch:……

Đang vén tay áo rửa trái cây Sở Chấp:……

Mới vừa tìm được đĩa nhạc từ lầu ba chạy xuống dưới Bùi Uyên:……

Ngồi ở trên sô pha không biết mình có nên rời đi hay không Tô Niên:……

Lục Tịch tuyệt vọng.

Hắn cho rằng bản thân đã come out với gia đình và bạn bè rồi, thì những khó khăn trong cuộc sống sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhưng mà hắn đã sai, trường hợp khó khăn hơn come out đã xuất hiện rồi đây.

Trong khoảnh khắc này, thằng bạn chí cốt, người yêu của thằng bạn chí cốt, đối tượng à ơi ngày trước đều có mặt, mà người hắn đang yêu thì vẫn chưa được công khai.

Lục Tịch tuyệt vọng đứng yên tại chỗ.

Lúc này, trên bậc thang Bùi Uyên do dự lặp lại: “Bà…… xã?”

Sở Chấp trong chớp nhoáng nhớ tới cái người quen mắt này là ai, thử thăm dò hỏi: “Bạn nhỏ?”

Mà người đang cầm túi đồ ăn Nguyễn Lâm như là phát hiện lãnh địa của mình bị xâm chiếm, giận dữ nhìn chằm chằm Sở Chấp, như là muốn nhào lên cắn Sở Chấp bất cứ lúc nào, đen mặt hỏi: “Tại sao anh ở đây?”

Năm phút sau, Lục Tịch ngồi trên ghế ở bàn trà đóng vai bị cáo, nguyên cáo là Sở Chấp, Nguyễn Lâm ngồi ở trên sô pha, người qua đường vô tội làm khán giả Tô Niên ôm gối ngồi một góc trên sô pha, Bùi Uyên đứng ở sau lưng sô pha khom lưng ôm Sở Chấp làm công tố viên.

Lục Tịch chết lặng mà nhìn sàn nhà, bình thản nói: “Sở Chấp là bạn nối khố, người đứng sau là người yêu…… Hai người bọn họ đã đăng kí kết hôn rồi, Nguyễn Nguyễn đừng có trợn mắt nhìn anh.”

“Nguyễn Lâm là bạn trai tôi, mấy ngày nay mới ở bên nhau, còn chưa kịp giới thiệu với mọi người, Sở Chấp ông cũng đừng có đem vẻ mặt bị chó cắn đó nhìn tôi, lúc ông theo đuổi Bùi Uyên mặt dày mày dạn thế nào đừng cho là tôi không biết.”

Sở Chấp hít hà một hơi, mắng: “Ai nói là bạn nhỏ hả, bạn nhỏ mà ông cũng dám làm, đồ cầm thú.”

Bùi Uyên nhắc nhở hắn: “Hồi nãy bạn nhỏ Nguyễn Lâm gọi bà xã —— Lục Tịch không phải là đương gia.”

Lục Tịch tức giận đến mức muốn bắn hai gã này ra khỏi cửa, nhưng mà vừa nhấc đầu thì lại đối mắt với ánh mắt không dễ chọc của Nguyễn Lâm, tiu nghỉu quay đầu đi.

Nguyễn Lâm dùng ánh mắt đầy lửa nhìn một vòng, rồi nhìn chằm chằm Tô Niên, gằn từng chữ một hỏi: “Vậy còn cậu thì sao? Chạy tới nhà tôi làm gì?”

Tô Niên yếu thế cử động cánh tay, sợ hãi dưới ánh mắt gầm gừ của Nguyễn Lâm, mong chờ bình yên: “Tôi cũng có bạn trai mà, tôi mà lén phén bên ngoài thì anh ấy sẽ đánh gãy chân tôi, anh đừng lo mà.”

Lục Tịch, Sở Chấp, Bùi Uyên:……

Nguyễn Lâm làm vẻ mặt biệt nữu: “Vậy nếu như anh ta có bạo lực gia đình lần nào nữa, thì kiếm tôi, không thể kiếm viện trưởng Lục biết chưa, anh ấy chỉ biết cứu người, chứ không biết đánh nhau.”