Nguyễn Lâm luôn mang hoài nghi với thiện cảm của người khác, nhưng lại tiếp thu địch ý rất nhanh.

Trong nháy mắt đó, cậu cứ như là con sói con bị tấn công sào huyệt của mình, “Rầm” một cái đứng lên, quay đầu nhìn về phía Tô Niên, trong ánh mắt đầy tính công kích.

Nguyễn Lâm trừng mắt với người đứng ở cửa, khẩu khí bất thiện nói: “Xoa bụng, còn làm gì nữa?”

Sau đó lại liếc mắt nhìn bình giữ ấm bị rơi trên sàn nhà, nâng giọng hỏi: “Còn cậu muốn làm gì?”

Khẩu khí khiêu khích cùng kiêu ngạo làm dạ dày Lục Tịch càng đau thêm.

Xem như hắn đã biết vì sao Nguyễn Lâm lại đánh nhau rồi, khẩu khí khiêu khích thế kia thì bị ăn đập là đúng.

Lục Tịch vội vàng đứng lên, một tay che lại dạ dày, một tay túm lấy Nguyễn Lâm, nửa giải thích nửa hòa hoãn không khí, nói: “Sao em tới đây vậy? Vừa lúc anh bị đau dạ dày, có canh nóng thì tốt quá.”

Đương nhiên, khí chất mạnh mẽ cũng có chút tác dụng, làm Tô Niên ngây ngẩn hết cả người. Lúc Lục Tịch đứng lên, cậu mới phát hiện nên mặt đỏ bừng ——quần áo hai người vẫn chỉnh tề, chỉ có cậu đang hiểu lầm thôi.

Tô Niên luống cuống tay chân nhặt lên bình giữ ấm, đỏ mặt chạy trối chết: “Em, em đi gọi người tới lau nhà giúp anh.”

“Này không ——”

Cần.

Còn chưa nói xong thì Tô Niên đã biến mất.

Lục Tịch xoa nhẹ dạ dày vẫn còn đau âm ỉ của mình, nhận mệnh đuổi theo.

Hắn nghĩ: Thảm, tôi quá thảm, bệnh mà còn phải đuổi theo đối tượng nữa.

Nguyễn Lâm đang chuẩn bị xắn tay áo lao vào đánh nhau nhìn Lục Tịch chạy theo người kia, chớp chớp đôi mắt.

Không đúng, thằng kia mới nói câu gì ấy nhỉ?

Là —— “Các người đang làm gì?”

Hai người đàn ông thì làm gì được ta?

Nguyễn Lâm dựa vào bàn làm việc của Lục Tịch, cảm giác như là đã phát hiện một bí mật không tiện nói ra thì phải.

Thật ra cũng không có gì không tiện nói ra, bởi vì cậu cũng có một bí mật nho nhỏ mà: Viện trưởng Lục là gay, cậu cũng là gay.

Thì ra thằng kia hiểu lầm là mình đang ấy ấy với viện trưởng Lục ha.

Nguyễn Lâm nhớ lại Lục Tịch bởi vì đau dạ dày mà mày nhíu chặt, đôi môi trắng bệch, nghĩ thầm nếu mình thật sự làm ấy ấy thật, thì cậu sẽ thề danh dự là sẽ không để viện trưởng Lục khó chịu như thế đâu.

Ít nhất là sẽ thoải mái mà nỉ non chứ nhỉ? Ít nhất mặt mũi phải ửng hồng chứ ha? Mấy phim cậu đã xem đều có miêu tả như vậy hết đó.

Không hề có kinh nghiệm thực tế, chỉ biết lý luận suông Nguyễn người nào đó rất là tự tin mà híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thấp giọng mắng một tiếng: “Đậu!”

Cậu đang suy nghĩ cái quái quỉ gì vậy nè!

Nguyễn Lâm bực bội xoa xoa đầu tóc của mình.

Hai người vừa mới chạy ra ngoài không hề có ý định quay lại sớm như vậy, trong văn phòng chỉ còn lại cậu và hộp canh đổ đầy trên mặt đất, hương thơm nồng đậm tràn ngập cả căn phòng, làm Nguyễn Lâm mới ăn được một phần cơm trưa cảm thấy đói bụng.

Cậu liếm liếm đôi môi khô khốc, tự nhủ thầm: “Hai người này chạy tới công ty quét dọn vệ sinh để tìm người hay sao đây?”

Sau đó cậu ra khỏi văn phòng, tìm được một dì dọn dẹp vệ sinh đang ngồi nghỉ, nhờ người ta tới phòng viện trưởng Lục dọn dẹp đống hỗn độn, còn mình thì xuống cửa hàng tiện lợi mua bánh bao thịt để ăn đỡ đói.

Mấy ngày nay cậu chỉ ăn bánh bao chay, bởi vì bánh bao chay bán hai đồng ba cái, còn bánh bao thịt bán hai đồng một cái.

Nhưng là……

Nguyễn Lâm oán hận cắn bánh bao, nghĩ thầm: Có tiền thì hay lắm sao, ai bảo anh ta dây dưa làm gì!

Kết quả dùng quá nhiều lực, làm vết thương nơi miệng vẫn chưa lành hẳn lại chảy máu, đau đến mức làm cậu nhe răng trợn mắt.

Đêm đã khuya, ngoại trừ cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/7 cũng chẳng có ai, cậu cho phép bản thân mất khống chế một chút.

Cậu đi đến cửa kính bên hông cửa hàng tiện lợi để soi gương, mới vừa thò lại gần, thì thấy Lục Tịch.

Ngồi ở đối diện Lục Tịch là người thanh niên vừa nãy ở văn phòng.

Cậu thấy tay Lục Tịch vẫn còn đang xoa dạ dày, đang chậm rì rì mà húp loại cháo được làm nóng tại chỗ ở cửa hàng tiện lợi, thấy người thanh niên kia cúi gằm mặt, hốc mắt đỏ ửng, còn thấy Lục Tịch đặt cái muỗng nhựa vào trong chén cháo rồi sau đó sờ sờ đầu người thanh niên đó.

Bánh bao thịt trong tay bỗng không còn hấp dẫn nữa.

Nguyễn Lâm có hơi thèm chén cháo nóng.

Nhưng lãng phí đồ ăn là một hành vi vô cùng không tốt, Nguyễn Lâm nhét cái bánh bao thứ hai vào trong miệng, cứ như vậy xoay người trở về bệnh viện.

Dạ dày của Lục Tịch thật sự không quá thoải mái, tuy đã ăn được một chút, thuốc cũng đã phát huy tác dụng, không còn đau như trước, nhưng vẫn còn khó chịu, cho nên không lái xe chở Tô Niên về, gọi xe cho cậu xong rồi bảo cậu về trường thì nhắn tin cho mình.

Lúc này Tô Niên mới thoát khỏi sự xấu hổ lúc nãy, gật đầu nói: “Dạ, em biết rồi anh Lục, anh về sớm nghỉ ngơi nhé.”

Lục Tịch lên tiếng, nhìn Tô Niên lên xe rồi mới quay lại bệnh viện.

Lăn qua lộn lại cho tới 12 giờ khuya, Lục Tịch xoa đôi mắt mệt mỏi đứng chờ thang máy, tính tối nay không về nhà, ngủ lại ở văn phòng.

Nhưng mà lúc nhấn nút lên tầng lại suy ngẫm một chút, chọn lên tầng lầu khu bệnh nhân thường.

Lúc Nguyễn Lâm mới vào có một người bạn cùng phòng, một đứa trẻ mười mấy tuổi ngã cầu thang bị thương ở chân, có điều đã xuất viện từ hai ngày trước, bây giờ trong phòng chỉ có mình Nguyễn Lâm thôi.

Phòng bệnh tối đen như mực, Lục Tịch nhẹ nhàng tiến vào, cũng không dám thở mạnh, nhưng mà người trên giường vẫn chưa ngủ, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn về phía hắn, nói: “Tôi chưa ngủ.”

Lục Tịch liền nhấn nút mở chiếc đèn nơi đầu giường, hỏi: “Hồi nãy tìm tôi có chuyện gì à?”

Nguyễn Lâm cắn chặt răng im lặng trong vài giây.

Đã mấy ngày nay cậu đã không gặp Lục Tịch rồi, tới hôm nay thay thuốc mà Lục Tịch vẫn không xuất hiện, làm cậu có hơi chịu không nổi.

Chưa từng có người nào đối xử tốt với cậu hết, nên Nguyễn Lâm cảm thấy bản thân đòi hỏi có hơi quá đáng.

Cậu rất cẩn thận mới dám bám víu vào lòng tốt của người này, nhưng mà viện trưởng Lục chỉ tùy tay giúp cậu chứ không có ý đồ gì hết phải không?

Nhưng mà bây giờ cậu đã biết viện trưởng Lục mấy ngày nay bận rộn, cho nên không trả lời câu hỏi của Lục Tịch, mà nói: “Trước giờ tôi đi làm đều để ý thấy trước khi bắt đầu một cuộc chiến người ta đều phải làm vỡ một cái gì đó để gây sự chú ý, hôm nay thấy người kia làm rớt hộp đồ ăn nên cứ tưởng cậu ta sắp gây chuyện đó mà.”

Lục Tịch dở khóc dở cười: “Dù cậu ta có tới kiếm chuyện thì cậu cũng phải báo cảnh sát trước chứ.”

Hắn chọc chọc cánh tay bó thạch cao của Nguyễn Lâm: “Đã bị thế này mà còn nghĩ tới chuyện dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề à?”

Nguyễn Lâm nhấp miệng không chịu nói chuyện.

Lục Tịch nắm lấy cơ hội giáo dục cậu: “Bị thương không đau à? Về sau đừng động một chút là chuẩn bị đánh nhau, còn trẻ mà sao cứ thích bạo lực vậy.”

Nguyễn Lâm vẫn không chịu nói chuyện.

Nhưng là trong lòng lại nghĩ: Đau chớ.

Lục Tịch cười khẽ một chút, nghĩ thầm mình mới hơn ba mươi mà cứ như ông cụ thích dong dài vậy.

Vì thế hắn đứng lên thay Nguyễn Lâm tắt đèn nơi đầu giường, nói: “Không có việc gì thì tôi về đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”

Phòng bệnh tối đen, Nguyễn Lâm cũng nhỏ giọng hẳn đi.

Cậu hỏi: “Vậy người đó là bạn trai của anh à?”

Lục Tịch thiếu chút nữa tông vào cánh cửa rồi.

Tên nhãi ranh này sao tinh mắt thế nhỉ, nhìn có chút xíu mà nhận ra luôn à?

Hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói: “Còn đang theo đuổi, cứ coi là vậy đi.”

Nguyễn Lâm “À” một tiếng, không nói nữa, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ: Không phải hình như nữa, mà là viện trưởng Lục thích đàn ông thật đấy.