Chuyển ngữ: Mic

Điểm tốt của việc từ tổng công ty điều đến chi nhánh chính là có thể thăng chức lên lương.

Điểm xấu ở chỗ, đấy lại chính là thành phố lúc trước cô và Lý Dương chạm mặt, Tống Gia Trạch còn từng hứa muốn dẫn cô đến chơi, bởi vậy, hồi ức có thể nói là ‘băng hỏa lưỡng trùng thiên’ (hai tầng nóng lạnh, ý chỉ mặt tốt mặt xấu đều có).

Có lẽ phương thức duy nhất ngăn chặn hồi ức chính là bán mạng làm việc.

Lúc chờ thang máy, Tô Tiểu Cách nhìn bóng mình mơ hồ trên cửa thang máy bằng thép không rỉ.

Tóc đã dài, mặt cuối cùng đã trang điểm, vẫn như trước không mặc váy, có điều chân đã quen với giày cao gót gò bó.

Tựa như cố ý chứng minh gì đấy, cô cuối cùng hoàn toàn thoát khỏi hình tượng giống cậu trai trước đây.

Thang máy cuối cùng đã tới, cô lấy lại tinh thần, khôi phục phong phạm của thành phần tri thức.

Nhưng cửa vừa mở, người bước ra lại khiến cô thoáng cái mặt mày lạnh lùng.

“Ồ, đây không phải Tô Tiểu Cách sao, anh suýt nữa thì không nhận ra nha.” Lý Dương khoát tay gọi trợ lý đi phía sau, cười đến mặt mũi đáng ghét: “Thật không ngờ có thể gặp em ở đây, chẳng lẽ xin tình yêu không thành nên bị đày đến biên cương rồi à? Aizzz, anh đang nghĩ, lúc họp mặt bạn học lần sau, anh phải kể với mọi người em vì tiếp cận một bệnh nhân bị chứng ghét người khác giới mà cam tâm tình nguyện sắm vai con trai, không biết họ sẽ nghĩ sao đây nhỉ.”

Tô Tiểu Cách cũng không có dấu hiệu bị đả kích, nét mặt bình tĩnh xoa xoa tay: “Tôi nghĩ họ nhất định sẽ nghĩ thế này, tôi vì cái gì thà tình nguyện giả làm con trai cũng muốn đi chiều theo một người kỳ quặc nhỉ? Mà anh hiện giờ có tiền có thế, lại nói còn là bạn trai cũ của tôi, tôi lại nhìn cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.

Lẽ nào anh ngay cả một sợi lông chân của người ta cũng không bằng?”

Lý Dương giận đến mặt mày méo mó, chợt nghĩ tới gì đó, lại bắt đầu cười lạnh: “Em xem người ta như châu bảo, nhưng người ta thì sao? Từ sớm đã không thèm để mắt tới em! Cũng phải, lúc trước anh đã đem chuyện tình hồi đại học của chúng ta gửi cho Tống Gia Trạch, anh ta vừa nhìn đã biết em là nữ rồi, sao còn có thể để ý em chứ?”

Tô Tiểu Cách ngây người: “Anh nói là…………anh ấy sớm đã biết?”

Lý Dương đắc ý gật đầu.

Tô Tiểu Cách nhíu mày, cô luôn cho rằng Tống Gia Trạch trước khi cô rời đi không lâu mới biết, không ngờ trước đó anh đã biết rồi.

Kể ra thì, lần ấy đi công tác họ ở chung cũng không bao lâu mà.

Tiếp xúc không nhiều, càng chưa nói tới thành thói quen, anh ấy sao có thể khoan dung cô – một người khác giới ở bên cạnh?

“Xin lỗi đã cắt ngang, bởi vì tôi cần phải đính chính một chút đối với cuộc trò chuyện của hai vị.”

Một giọng nói bất ngờ hấp dẫn hai người đồng loạt quay đầu, Tống Gia Trạch đang khoanh tay dựa vào cửa thang máy bên cạnh, im lặng nhìn Tô Tiểu Cách, dường như đã duy trì tư thế này rất lâu rồi.

“Tôi muốn đính chính, hai người vừa rồi nói tôi là kẻ bệnh hoạn mắc chứng ghét người khác giới, điểm này thực ra cũng không phải.”

Tô Tiểu Cách hãy còn chưa hoàn hồn từ trong kinh ngạc khi gặp anh, im lặng không nói gì.

Lý Dương không ngờ mình khua môi múa mép bị người ta bắt tại trận, tự giác đuối lý, xấu hổ cười nói: “Tống tổng đừng để ý, tôi cũng là nghe người ta bàn tán thôi, kỳ thực vốn không tin.”

Tống Gia Trạch cau mày một cái: “Tôi từng nói ghét tiếp xúc với người khác giới, nhưng cũng không nói ghét người khác giới, càng chưa từng thừa nhận mình bị chứng ghét người khác giới.

Cho nên thật xin lỗi, bất ngờ sáng tỏ tôi thực ra vốn không quái gở, khiến anh thất vọng rồi.”

Lý Dương giãy chết đấu tranh: “Tôi sao có thể thất vọng chứ? Ha ha, tôi thật sự không tin mà, chính là cảm thấy Tống tổng ngài vẫn luôn không làm rõ lời đồn nên rất tò mò thôi….”

Tống Gia Trạch nghe ra anh ta âm thầm châm biếm mình có tật giật mình, nhếch khóe miệng: “Có lẽ anh không cách nào hiểu được, chẳng qua không phải tôi tự khen, nếu như không ngầm thừa nhận mình có vấn đề, những người khác giới đáng ghét bên cạnh thật sự sẽ nhiều như lông trâu.

Tôi cũng là vì chuyên tâm cho sự nghiệp.

Đương nhiên, về điểm này, với những người theo đuổi tiểu thư nhà giàu làm sự nghiệp thì hẳn là không cách nào hiểu được.”

“………………….” Khoe khoang rõ ràng đến thế! Đả kích trực tiếp chết người đến thế! Lý Dương sắc mặt xanh mét.

“Hơn nữa giữ khoảng cách với người khác giới cũng có thể để tôi càng quan sát họ rõ hơn, từ đó hiểu được bản thân thật sự trông đợi một người bạn đời như thế nào.

Dạng lãng tử ăn chơi ai tới cũng không từ chối nhất định trong lúc hoa cả mắt mà bỏ lỡ cô gái tốt nhất, tôi chỉ là dùng một dạng phương thức khác đợi cô ấy xuất hiện.”

Ánh mắt anh rơi trên người Tô Tiểu Cách, nhẹ nhàng xuyên qua, đâm thẳng vào tận tâm can.

Lý Dương sớm đã không chịu nổi, nhân cơ hội ỉu xìu chuồn mất.

Tống Gia Trạch cũng mặc kệ hắn: “Được rồi, hiện giờ chỉ còn một điểm cuối cùng phải đính chính.”

“Gì cơ?” Tô Tiểu Cách cuối cùng đã tìm được giọng nói của mình.

Anh khe khẽ mỉm cười: “Tô tiểu thư, thực ra từ khi em vừa vào công ty anh đã biết giới tính của em.

Em có lẽ đã quên lúc trước những ai đã phỏng vấn em nhỉ?”

Tô Tiểu Cách kinh ngạc mở to mắt.

“Nhưng khiến anh nảy sinh hứng thú với em lại là lúc ở bệnh viện.

Em còn nhớ tình hình lúc đưa canh gà cho anh không? Anh bảo em đặt xuống, em sợ anh không cách nào chấp nhận em đến gần nên cố ý để rất xa.

Điều này ít nhất chứng minh em cùng người khác khác nhau ở hai điểm: một là biết quan tâm cảm nhận của người khác, hai là vì một chút điều kiện bên ngoài nông cạn mà chủ động tiếp cận.”

Tô Tiểu Cách có chút thông suốt: “Cho nên thực ra vốn không có cái gì trợ lý sắp tới nhậm chức có phải không? Anh cố ý sắp xếp em đến bên cạnh anh?”

Tống Gia Trạch gật gật đầu: “Đúng vậy, cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt1 thôi.”

1Gần quan được lộc, nhà ở ven hồ thưởng trước ánh trăng

Tô Tiểu Cách chợt đỏ mặt, cố tình hừ một tiếng: “Thế sao anh không sớm nói với em là mình không có bệnh đi!”

“Nếu như anh nói, em hẳn sẽ báo cáo với ba anh nhiệm vụ đã hoàn thành, sau đó phủi tay chạy lấy người?”

“……………….” Thì ra anh đều biết.

Tống Gia Trạch bước tới trước vài bước ôm cô, thở dài: “Vậy em có thể xác định tâm ý của anh rồi chứ?”

Tô Tiểu Cách bĩu môi: “Nào có ai lý trí giống anh đến thế, nói chuyện yêu đương mà từng bước từng bước tính toán rõ ràng tới vậy.”

“Anh một chút cũng không lý trí.” Tống Gia Trạch ôm cô chặt hơn: “Khoảng thời gian em vừa biến mất, anh tìm em đến sắp phát điên rồi.”

Tô Tiểu Cách trong lòng ấm áp, duỗi tay ôm lấy hông anh: “Xin lỗi………”

Tống Gia Trạch cúi đầu, đem những lời còn lại của cô chặn lại trên môi.

Cô giật nảy, tay chân luống cuống đẩy anh: “Còn đang ở cửa công ty đó!”

“Thế thì vừa hay, bác bỏ tin đồn luôn.” Tống Gia Trạch dứt lời, môi lại áp đến.

Anh quyết định rồi, đợi khi quay lại tổng công ty, cũng phải lần nữa trịnh trọng ‘bác bỏ tin đồn một chút’.

—–HOÀN—–.