VẬN ĐÀO HOA CỦA TIỂU MẬT

Tác giả
Tình trạng
Hoàn thành
Thể loại
Ngôn Tình
Nguồn
Đang cập nhật
Lượt xem
266
Đánh giá

Cô sinh viên học viên điện ảnh có cái tên là lạ: Phó Tiểu Mật.
Vốn là một cô bé không được trải qua quãng tuổi thơ êm đềm hạnh phúc như các bạn bè cùng trang lứa, nhưng chính sự bất hạnh khi phải sống trong một hoàn cảnh khác thường đã hun đúc cho cô một tính cách kiên cường, mạnh mẽ, yêu thương hết mình cùng với sự sâu sắc trong suy nghĩ.
Cô còn là một cô gái trẻ ngọt ngào như chính cái tên “Tiểu  Mật” của mình với đôi mắt tròn to đen láy, làn da trắng sứ và hai núm đồng tiền rạng ngời trong nắng hệt một đóa hướng dương.

Tiểu Mật là một cô gái đào hoa dù cô luôn tự nhận mình là người rất không có gì nổi bật.
Trong toàn bộ câu chuyện có nhiều người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời cô.

Đầu tiên phải kể đến là Tần Niệm, một chàng trai tuấn tú, người đã đánh cắp trái tim cô ngay từ lần đầu gặp gỡ và khiến cô mạnh dạn tỏ tình khi còn chưa biết tên anh là gì.
Tiểu Mật yêu Tần Niệm đơn phương trong năm năm.
Mỗi ngày đều viết cho anh một bức thư tình dù không một lần được anh đáp lại.
Cho đến khi Tần Niệm quyết định sang Pháp du học, tưởng rằng giấc mơ về một tình yêu sâu đậm và trọn vẹn nhất mang tên anh đã kết thúc nhưng sau một năm, Tần Niệm trở về tìm cô khi nhận ra rằng cuộc đời này anh không cần gì khác ngoài thứ anh đã cố ruồng rẫy trốn tránh suốt bốn năm  qua.
Tuy nhiên mọi thứ lại không hề êm đẹp.
Bởi vì định mệnh đã quy định hai người họ yêu nhau là “không đúng”.

Người thứ hai là một người bạn chơi rất thân với Tiểu Mật, anh cũng là người cô chọn kết hôn cùng để trả những món nợ ân tình trong khoảng thời gian cô sống trong lay lắt, tuyệt vọng nhất.
Tưởng rằng sẽ ở bên Tiêu Hàn Ý đi qua những tháng ngày phẳng lặng yên ả suốt quãng đời còn lại khi đã có quá nhiều đau khổ đến với một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi như Tiểu Mật, nhưng rốt cuộc cuộc hôn nhân ấy cũng chỉ kéo dài chín mươi chín ngày.
Tiểu Mật lại trở thành một người phụ nữ tự do.
Dù trong lòng những vết thương do hai chữ tình yêu gây ra ngày càng dày đặc.

Nhưng phải đến khi Mục Thần Chi, người đàn ông mà “luôn có một vầng hào quang như ánh mặt trời bao bọc, chỉ cần xuất hiện thôi đã khiến mọi vật cảm thấy áp lực” thì những hạnh phúc và đau khổ tột cùng mới đến với Tiểu Mật.
Mục Thần Chi cũng giống cô, đều có một tuổi thơ không êm đẹp nhưng điều khác ở chỗ, anh cho rằng tuổi thơ bất hạnh của anh dều bắt nguồn từ gia đình Tiểu Mật, vì thế ban đầu anh cố ý tiếp cận cô với mục đích trả thù.
Nhưng rồi ý định ấy tiêu tan ngay khoảnh khắc anh gặp cô lần đầu tiên.
Anh thay đổi, anh tạo ra một thế giới chỉ có anh và cô bên trong trong suốt mười mấy năm trời, âm thầm dõi theo từng bước chân để che chở bảo vệ cô.
Tiếc rằng số phận trêu ngươi và lòng tin không đặt đúng chỗ, Tiểu Mật luôn chỉ coi anh như một kẻ thù.
Cô không biết đến tình cảm của anh cho đến khi cô nhận ra “người ta có thể cười vì một người mình thích nhưng chỉ khóc vì một người ta yêu sâu sắc” thì đã muộn.
Mục Thần Chi quyết định ra đi để không bao giờ còn phải nhìn thấy nước mắt lăn trên má cô.
Anh và cô rẽ ngoặt đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau.
Điều duy nhất có thể làm cho nhau là không để kỉ niệm rơi vào dĩ vãng, cho nhau hai chữ bình yên.

“Khi trái tim bị khoét rỗng.
Người ta vẫn có thể sống nhưng không bao giờ  biết đến hạnh phúc nữa.

Mục Thần Chi từng nói với Tiểu Mật như vậy.
Tưởng rằng hoa đào sẽ không bao giờ nở nữa, định mệnh đã an bài.
Nhưng đôi khi sống hết mình vì tình yêu, khát khao hạnh phúc mãnh liệt lại có thể đem cho người ta sức mạnh để chiến thắng được cả số phận.
Để rồi cuối cùng, cô và anh lại nắm lấy tay nhau một lần nữa.
Một cậu chuyện tình đẹp viết lên bằng tình yêu, lòng thù hận, nước mắt đan xen giữa hai con người đẹp cả dung mạo lẫn tâm hồn.