Lễ hội trường cuối cùng cũng tổ chức. Tuệ  Nhi mặc một bộ váy đen, trên chiếc váy được trang trí bởi một bông hoa hồng đỏ rực rỡ ngay bên trái ngực, ren  váy được tráng trí thành ba lớp. Cô để xõa mái tóc dài, đen mượt, đi đôi giày cao gót đen. Trông cô thật sự rất xinh, y như một nàng công chúa lạnh lùng, bí ẩn của màn đêm. 

Mộc Linh từ phía sau nhà bước ra. Trông nó cũng vô cùng xinh đẹp. Mộc Linh mặc một chiếc váy xanh dương dài quá đầu gối, từng đường ren được mau một cách vô cùng khéo léo và tình tế. Điểm nhấn của chiếc váy là những hạt pha lê lấp lánh được đính ở phầ eo. Mái tóc được tết gọn gàng cài thêm vài bông hoa nhỏ. 

Sau khi cả hai chuẩn bị xong, họ cùng nhau tới chỗ bữa tiệc.

~ Đến bữa tiệc ~

Đúng là trường dành cho con nhà giàu có khác. Bữa tiệc được tổ chức tại nhà hành sang trọng nhất thành phố. Nhìn từ xa nhà hàng này như một cung điện pha lê lấp lánh vậy. Cổng được làm từ chất liệu vô cùng chắc chắn, thiết kế tinh tế.   Hai bên được canh giữ bởi hai tên vệ sĩ lực lưỡng lo việc mở cửa cho khách.

Hai cô bước tới cửa, đưa thiếp mời cho tên vệ sĩ. Tên vệ sĩ mở cửa, cung kính cúi đầu mời hai người vào. Bên trong còn tuyệt vời hơn nữa. Từng nền gạch được lát bằng đá cẩm thạch cao cấp, vườn hoa được cắt tỉa gọn gàng.  Từng bóng đèn đầy đủ sắc màu đủ sắc màu, ở giữa có đài phun nước hình nàng tiên cá xinh đẹp kiều diễm.  Giống như lạc vào vườn cổ tích vậy.

Vào bên trong nhà hàng, khung cảnh khiến nhiều người choáng ngợp. Ánh đèn trang trí lung linh. Bàn tiệc được chuẩn bị với đầy đủ sơn hào hải vị. Những li rượu được sử dụng trong bữa tiệc cũng là loại rượu vang lâu năm. ( mị hết ý tưởng rồi, mn còn lại tự tưởng tượng nhé)

Hai cô như hai nàng tiên giáng trần, từ khi bước vào là bao nhiêu người say đắm nhìn theo với đầy đủ ánh mắt. Có ngưỡng mộ, có ghen tị, có ham muốn...

Minh Hoàng từ xa nhìn thấy Tuệ Nhi, mắt không chớp. Kiều Kiều đứng bên cạnh, nhận thấy điều kì lạ trên mặt Minh Hoàng, ưỡn ẹo. 

- Minh Hoàng à, anh nhìn gì vậy?

Minh Hoàng giật mình, lắc lắc đầu.

- Không, không có gì.

Hắn cảm thấy thật xấu hổ khi đưa Kiều Kiều đi bởi cô ta mặc như gái thanh lầu. Váy mặc ngắn cũn, đỏ chói nhìn thật khiến người khác cảm thấy ghê tởm. Hắn nhìn Kiều Kiều rồi nhìn Tuệ Nhi thầm nghĩ.

" Cô ấy thật xinh đẹp, sao bình thường mình không nhận ra nhỉ? Con cô ta thật sự như một con cave( nói Kiều Kiều nhé) khiến người khác kinh tởm."

Minh Ngôn nhìn thấy cô từ xa, bắt tay với các giáo viên rồi bước tới chỗ cô.

- Chào em, hôm nay trông em đẹp lắm.

- Chào thầy, cảm ơn thầy.

Mộc Linh đứng ở giũa nghĩ

" Hình như mình chết rồi thì phải" 

Lay lay Tuệ Nhi, nói

- Tôi ra kia nhé.không làm phiền hai người, cứ nói chuyện tự nhiên đi.- Và chuồn lẹ cứ ở lại nhìn nó như tiểu tam ý.

Mộc Linh đi khỏi thì một " cục đá to rớt xuống". " Cục đá" đó là Minh Hoàng và Kiều Kiều. Cô ả, liếc mắt nhìn Tuệ Nhi ý muốn nói cô ta đi cùng Minh Hoàng và cô là người thua cuộc.

Tuệ Nhi hiểu ý cái nhùn của ả nhưng xem cô ta như không khí, cái loại con gái không biết xấu hổ không đáng để cô quan tâm. Minh Hoàng nở nụ cười soái, đưa tay ra bắt.

- Chào Tuệ Nhi,em khỏe chứ?

Tuệ Nhi cũng đưa tay ra bắt, cười nhẹ nhưng nó lại mang yếu tố khinh bỉ, cố ý nhấn mạnh từng chữ.

- Chào, tôi vẫn khỏe chưa đến mức muốn tự tử. Thật không may lại làm ai đó cảm thấy khó chịu.

Anh đứng ngoài cũng hiểu được vấn đề, lấy tay để lên vai cô, cao giọng bảo.

- Cậu yên tâm  Tuệ Nhi là bạn gái tôi.Tôi đảm bảo cô nàng này luôn khỏe mạnh.

Minh Hoàng khó chịu nhìn anh, nhưng vẫn cố cười.

- Xin lỗi em không để ý. Xin lỗi thầy Ngôn. Em không biết Tuệ Nhi là người yêu của thầy.

Anh cười.

- Không sao.

Minh Hoàng và Kiều Kiều bỏ đi,  hắn không quên liếc mắt lườm anh. Tuệ Nhi lấy tay gạt tay anh xuống khỏi vai mình, lạnh lùng hỏi:

- Em là bạn gái của thầy từ bao giờ vậy?.

- À xin lỗi em. Tại thầy thấy em không thích cậu ta nên cố giúp em thôi không có ý gì đâu.

Rồi anh liền quay mắt đi không để cô nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của mình.

Bỗng một tiếng hét vang lên 

- Á Á Á.. Có người rơi từ trên xuống kìa.

- Mau mau đỡ cô ấy nhanh

Mọi người trong bữa tiệc tá hỏa. Nhưng không kịp, một thân ảnh rơi từ trên lầu xuống máu bắt tung tóa. Tuệ Nhi nhìn cái người rơi xuống và mặt mày bắt đầu biến sắc.

Người vừa rơi là ai? Tại sao mặt Tuệ Linh tại biết sắc? Tất cả sẽ tiết lộ ở chap 5.

~ End chap4~