Vương Nguyên cứ cảm thấy, sau chuyện ngày đó trở đi, thái độ của Vương Tuấn Khải có chút quái gở, chẳng hiểu là vì nguyên do gì mà vị này cứ dùng ánh mắt lạ lùng nhìn mọi thứ xung quanh như kiểu lần đầu hạ cánh xuống thế giới, ngay cả đồng chí rệp chẳng biết là đực hay cái cũng nằm trong vòng vây, bị nhìn trúng liền lăn đùng ra chết giấc, tứ chi giương lên ngơ ngác biểu thị sự sợ hãi tột độ.

Rệp cũng có rệp quyền, cũng có tôn nghiêm, cũng biết thẹn thùng!

Vương Tuấn Khải vẫn đang mở to mắt đắm đuối nhìn rệp. Chẳng biết đã khám phá ra bộ phận kỹ năng nào đó trên cơ thể bé tí, hý hoáy giở quyển sổ tay - vật bất li thân - ra ghi ghi chép chép, cực kỳ có tiềm năng trở thành truyền nhân của nhà côn trùng học Fabre. Hắn tập trung đến mức có thể ngồi trong góc cả ngày không chán, bất vi sở động, giá trị tồn tại giảm xuống cận âm, thậm chí nếu người của đạo Quy Tức mà còn sống chắc chắn sẽ quỳ bái hắn vài cái, dùng hết sở trường tuyệt học ra tặng huân chương chiến sĩ cấp S, nâng lên thành biểu tượng của giáo phái không chừng.

Vương Tuấn Khải mỗi ngày thức dậy ăn uống đầy đủ, sau đó thẫn thờ đi nhìn rệp, chu trình thời gian biểu áp dụng đúng từng chút một, đồng hồ sinh học sau những ngày tháng quay cuồng với bản thảo một lần nữa sống dậy. Độ ngơ ngác của hắn phải so với Skyduck (*), phương châm hằng ngày là hướng về nơi xa xăm, biểu tình thường thấy luôn mang dáng vẻ của bệnh nhân thương tật cấp chín, phản ứng cũng tỷ lệ thuận mà sụt giảm. Nếu Vương Tuấn Khải là một nhà tâm lý học có khả năng ám thị mạnh mẽ như thuật thôi miên của Skyduck thì xác định là bà con họ hàng cấm sai.

Có điều con vịt kia chẳng thể phiền não nhiều như hắn. Tâm lý học có nói qua rồi, cấu tạo não cùng noron thần kinh gia cầm không dày đặc phức tạp như nhân loại, thứ suy nghĩ được cũng chỉ là ăn và ngủ rồi ngủ lại ăn, cùng lắm là chúng nó sẽ phân vân lúc táo bón nên đi chỗ nào chứ chả giống con người - bác sĩ thuốc thang này nọ lọ chai. Cho nên phiền não của nhà văn đại nhân cứ như vậy bị ém nhẹm trong lòng, nghẹn đắng cay cú mất mấy ngày, dù rằng không gây ra bão cấp mười ba nhưng cũng làm cho lòng nhẫn nại cùng sức chịu đựng của Vương Tuấn Khải mòn đi trông thấy.

Hắn càng ngày càng nôn nóng, mà càng nôn nóng thì biểu hiện bên ngoài lại càng bình lặng, nếu không phải Vương Nguyên có chút kiến thức nhìn mặt chủ mà sống thì chắc chẳng đào ra huyền cơ gì. Chung quy là trong nhà chỉ có hai mạng, vấn đề này lại liên quan đến mạng còn lại, Vương Tuấn hắn có mặt dày cũng chả dám dùng chính mình làm thực nghiệm trực tiếp, khéo quá hóa vụng chẳng phải tự đào mồ chôn mình hay sao?

Bạn hỏi, nói nhiều như vậy rốt cuộc là tên này âu sầu chuyện gì?

Còn có thể là chuyện gì chứ!

Vương Nguyên chuẩn bị cơm sẵn sàng, lên lầu tìm kẻ còn bận chui rúc cùng non sông, thấy hắn xuất thần nhìn đến nơi vô phương thì vỗ mạnh một cái, cậu không hề nghĩ tới tên kia lập tức nhảy dựng lên như bị bắt gian tại trận, hai mắt mở to trợn tròn nhìn cậu - chả khác nào Vương Nguyên vừa mới tá thi hoàn hồn sống lại.

Vương Nguyên: "...Ông chủ?"

Vương Tuấn Khải mếu mếu, cúi sụp xuống vò tóc túi bụi, một cái đầu gọn gàng ngăn nắp phút chốc bị giày vò thành chà bông, ảo não phiền muộn tựa hồ đang nghĩ cách làm sao đột phá Ngọc Nữ Tâm Kinh khi đang chỉ có một mình.

"Ông chủ?" Bảo mẫu thăm dò gọi thêm một tiếng.

"Tôi không muốn ăn cơm, cậu xuống trước đi."

"Anh không sao chứ?"

Vương Tuấn Khải yếu ớt nói: "Không sao."

"..." Thực sự là không sao hả?

Vương Nguyên nháy nháy mắt, bí hiểm hỏi dò: "Lẽ nào đã rơi vào thời kỳ tiền mãn kinh?"

"..." Vương Tuấn Khải âu sầu nhìn cậu một cái, lại tiếp tục giả làm nấm trốn trong góc phòng.

Vương Nguyên vốn định hỏi có cần mua giúp hắn cao ích mẫu hay không, xét thấy vẻ mặt như đưa đám của nguyên chủ, cảm giác đây là chuyện lớn rồi, bèn "tri âm tri kỉ" mà ngồi xổm xuống thâm tình tràn ngập: "Đàn ông ấy mà, có việc gì thì phải nói ra, để trong lòng lâu sẽ nghẹn hỏng, lúc đó có muốn vứt đi cũng khó lắm. Tuy rằng tôi làm việc ở đây chưa lâu, cũng không thể nói là đáng mặt anh em với anh, nhưng tốt xấu gì trong nhà cũng chỉ có hai chúng ta ra ra vào vào, gặp mặt nhau mỗi ngày cứ thấy anh thậm thụt thấp thỏm tôi thấy bất an sao sao đó, nếu thực sự đụng phải phiền phức có thể chia sẻ cùng tôi nha, mặc dù tôi không chắc sẽ cho anh lời khuyên đúng đắn, nhưng tôi dám lấy danh dự ra đảm bảo anh sẽ nhẹ lòng hơn, hơn nữa có khi còn tìm được hướng đi đúng đắn của vấn đề, giải quyết nhanh tiêu diệt gọn, lúc đó chắc chắn tôi vui anh vui cả nhà đều vui!"

"..." Vương Tuấn Khải liếc nhìn cánh tay đang choàng qua vai mình, trong lòng nuốt xuống nước mắt chuẩn bị trào ra. Nếu biết được phiền não tôi vướng phải có liên quan đến cậu, phỏng chừng ngay cả anh em cũng không còn.

"Cậu có thể làm quân sư cho tôi chứ?" Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng thuận theo dụ dỗ của bảo mẫu, hít hít mũi giương vuốt che mặt: "Tôi hình như.. trưởng thành rồi."

Tôi trưởng thành rồi!

Lời này nghe từ một người đàn ông vào tai đồng loại, mang một ý niệm sâu xa đầy mùi vị thuyết di truyền.

Vương Nguyên câm lặng nhìn hắn một cái, chân thành vỗ vai như kẻ có kinh nghiệm đã trải qua hung hiểm nửa đời người, giọng điệu tha thiết tận tình khuyên nhủ: "Đó là chuyện bình thường của giống đực thôi mà. Không có gì phải xoắn cả. Nhớ đến năm đó, tôi cũng sốc không nhẹ, nhưng không phải đều vượt qua sao? Hiện giờ tôi vẫn sống sờ sờ đây mà~"

Nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu: "Anh đã từng tuổi này rồi, có như vậy cũng là đương nhiên." Thậm chí cậu còn cảm thấy là nó hơi muộn ấy. Không phải từng có một cô giáo hai mươi mấy năm không có kinh nguyệt mới phát hiện mình là nam sao? Hiện tượng sinh lý này cũng coi như là dấu hiệu xác nhận giới tính a.

...Hiển nhiên, mạch não của hai bạn trẻ chênh lệch như cường quốc công nghệ và nước nghèo biên giới.

Vương Tuấn Khải là một người - chỉ cần bạn cho chút lửa - hắn cũng có thể đốt cả tòa nhà, lập tức hồi máu nhanh chóng, HP tăng đầy. Huống hồ, đối phương còn là người hắn đang thầm thương trộm nhớ, hiệu quả tăng gấp bội. Vương Tuấn Khải đầu phát ra vầng hào quang trí tuệ, bừng bừng sinh khí nắm chặt tay Vương Nguyên cảm động nói: "Cậu thật đúng là cứu tinh đời tôi!"

Vương Nguyên cười toe toét nhìn hắn, đàn ông ấy mà, ủy mị sướt mướt thì có nam tính thêm miếng nào nữa đâu. Quan trọng nhất là dỗ được cơm cha áo mẹ rồi, hy vọng tiền lương tháng này có thể tăng thêm khoảng giáo dục tâm lý!

Sắp đến năm học mới rồi, phải sống sao cho xứng với lòng mong mỏi của giai cấp cầm quyền chứ!

Tuy rằng nghe qua câu kia thì có hơi quan ngại một tí...Vương Nguyên gãi đầu tự nhủ, chắc là do cậu nghĩ nhiều.

Vương Tuấn Khải khôi phục sinh hoạt như thường lệ, tâm tình phi thường vui vẻ, thường xuyên sẽ làm vài hành động bán manh, hào phóng chi thêm phí trợ cấp, hoặc đơn giản nhất là túm lấy Vương Nguyên kể chuyện cười.

Chuyện cười sáu chữ?

"Đau không? Đau. Dừng nha? Đừng."

Vương Tuấn Khải vẻ mặt trông chờ nhìn Vương Nguyên.

"......"

Bảo mẫu giật khóe miệng, vươn tay sờ sờ đầu nhà văn, có cảm giác đang huấn luyện một con chó xù cỡ bự.

Chuyện cười nhiều hơn sáu chữ?

"Một ngày nọ, ma vương bắt cóc hoàng tử:

Hoàng tử nói: Cứu tôi với!

Ma vương nói: Không có ai đến cứu em đâu.

"Không có ai" đột nhiên xuất hiện: Tôi đến cứu hoàng tử đây!

Ma vương nói: Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Tào Tháo nói: Ai đang gọi ta?

Ma vương nói: Gặp quỷ rồi!

Quỷ nói: Mi kêu cái gì?

Ma vương sợ hãi. Từ đó, ma vương bị tâm thần phân liệt."

Vương Tuấn Khải tiếp tục dùng vẻ mặt "mau cười đi" nhìn Vương Nguyên, ý chí chiến đấu hừng hực, xem chừng nếu bảo mẫu không cười, hắn nhất định sẽ có sách lược khác đả động trái tim mỹ nam.

Vương Nguyên bưng mặt đăm chiêu tư lự. Đoạn đối thoại vừa rồi là gì vậy?

Thật khó lòng hiểu được nỗi lòng nhà văn mà.

Cậu chống cằm nghĩ nghĩ, từ dạo khai thông trí lực...à quên, công tác tư tưởng cho Vương Tuấn Khải, tên này cứ như uống phải bùa chú mà lồng lộn thay đổi phong cách. Nếu trước kia là ma cà bông theo đuổi tư thế hào hoa phong nhã lại không kém phần văn sĩ thi nhân, thì nay hoàn toàn biến thành cục đường phèn di động, rất biết lấy lòng nói ngon dỗ ngọt, miệng lưỡi trơn tru như được bôi một lớp dầu không chiên, dường như đã vận dụng hết sức mạnh bảy tấc lưỡi phổ cập ngôn ngữ âm thanh, tung hoành ngang dọc lấy lòng người xung quanh. Nếu trước mặt hắn là một nữ trung hào kiệt, không đúng, nữ moe hầu gái dịu dàng đáng yêu có số đo ba vòng chênh lệch đáng kể, Vương Nguyên nhất định sẽ nghĩ tên nhà văn này đang theo đuổi câu dẫn con gái nhà người ta.

Đáng tiếc chẳng biết số phận bạc bẽo hay là đường tình duyên tắc nghẽn cầu cống, người ngồi đây chính là một thằng đực rựa trăm phần trăm nguyên tem nguyên kiện, chẳng những rặt dòng nam tính mà còn giống con trai hơn cả con trai, tuy rằng mười chín năm chưa từng cặp một nàng nữ sinh duyên dáng ăn ảnh nào nhưng cũng không thể vin vào lý do thiểu số mà phán định tính hướng. Vương Nguyên sờ cằm, tình huống này mà xuất hiện trong quân bộ thì chẳng có gì khác thường. Cậu cũng không phải chưa thấy qua đồng tính ở bên nhau, nhưng đem áp dụng lên người ông chủ của cậu thì có chút...không hợp lắm? Dù sao tên kia cũng là nhà văn theo chủ nghĩa kết thúc có "hậu" (duệ) thì ắt hẳn là chứ hả?

Phương trượng đại sư chẳng dại đến mức giao trứng cho ác đâu...ha?

Nghĩ đến trước kia ba vị đồng chí pháo hôi vì hai chữ "hôn thê" mà khiến Vương Tuấn Khải nhất niệm thành ma ra tay đuổi người không câu nệ, niềm tin vào thế giới của Vương Nguyên lại vơi đi một ít.

Có thể đừng suy diễn theo hướng này được không!

Vương Nguyên rối rắm cào cào tóc.

Cậu quay sang Vương Tuấn Khải - hiện vẫn còn đang suy nghĩ phương pháp lấy lòng mỹ nam, đang chạy đến đoạn có nên bán cả giang sơn (sổ nhà đất), đánh đổi cẩm y ngọc thực lừa mỹ nam về tay - thăm dò hỏi nhỏ:

"Ông chủ, anh cảm thấy con gái như thế nào?"

Vương Tuấn Khải trầm mặc.

Đột nhiên cảm thấy áp lực khủng khiếp chưa từng có!