Quân Thường Tiếu đạp một cước này rất nhanh, cũng rất bất ngờ, sau khi công tử áo gấm ngã lộn nhào xuống đất thì bọn người hầu mới lấy lại tinh thần.

“Thiếu gia!”

Bọn họ vội vàng chạy tới, dìu chủ nhân đứng lên. Nhìn thấy trên má phải chủ nhân vẫn còn hiện ra vết chân rất rõ, lập tức hiểu rõ cú đạp vừa rồi dùng sức lực không nhỏ nha.

Công tử áo gấm bụm mặt lại gào thét:

“Ngươi, ngươi dám đánh ta!”

“Tiểu tử, ngươi gây chuyện lớn rồi đấy.”

“Chủ nhân của ta là tam công tử của Ngải gia, ngươi dám đánh hắn chẳng khác nào đánh vào mặt mũi Ngải gia cả!”

“Thiết Cốt phái các ngươi chờ đợi ngày giải tông tán môn đi!”

Mấy tên thủ hạ kêu gào giận dữ.

Nhưng bọn hắn rất nhanh phải ngậm miệng lại, bởi vì toàn bộ đệ tử Thiết Cốt phái đi ra từ cổng chính, đứng sau lưng Quân Thường Tiếu, đưa đến từng cặp từng cặp ánh mắt lạnh lẽo.

Thủ hạ của tam công tử Ngải gia, vẻn vẹn chỉ có mười mấy người.

Đối mặt với gần cả trăm đệ tử của Quân chưởng môn, lập tức sợ hãi kẹp đuôi lại ngay.

Không thể không nói, Quân Thường Tiếu có một đám đệ tử không tệ. Ít ra, trong tình huống này, hắn không cần tự mình ra tay cũng có thể tạo sự uy hiếp mạnh mẽ!

So sánh thực lực, ngươi không được.

So sánh số lượng người, ngươi lại càng không được!

“Ngải gia chứ gì?” Quân Thường Tiếu ôm tay, cười nói: “Cho rằng gia môn rất lợi hại đúng không? Dám diệt Thiết Cốt phái ta?”

Lý Thanh Dương đi sát tới, nghiêng tai nói:

“Chưởng môn, Ngải gia là danh môn đại tộc của thành Hồ Dương.”

Thành Hồ Dương?

Quân Thường Tiếu đã từng nghe nói qua thành Hồ Dương là một trong tám thành lớn nhất của quận Thanh Dương, địa vị gần với thành Thanh Dương. Dân số đông đúc, số lượng các môn phái và gia tộc cũng rất có quy mô.

Lý Thanh Dương nói:

“Ngải gia ở thành Hồ Dương đời đời kinh doanh mảng đan dược, là nơi cung cấp đan dược cho rất nhiều môn phái. Tài lực hùng hậu, ngoại giao rất rộng, so với gia tộc của ta thì còn phần nhỉnh hơn.”

“Gia môn bán đan dược sao?” Quân Thường Tiếu sờ mũi một cái.

Lý Thanh Dương lại nói:

“Người này tên là Ngải Tấu, con thứ ba của gia chủ Ngải gia. Hắn luôn dựa vào danh tiếng gia tộc nên không coi ai ra gì, là một tên công tử bột chính hiệu của quận Thanh Dương.”

“Ngải Tấu?”

Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu nói:

“Cái tên này, nghe như kiểu hắn sinh ra là cho người khác đánh vậy!”

“...”

Lý Thanh Dương im lặng.

Hắn nói cho chưởng môn nhiều thứ như vậy, điểm quan trọng không phải ở chỗ bị đánh hay không bị đánh, mà quan trọng ở chỗ gia tộc của tiểu tử này không đơn giản, không phải loại dễ chọc a!

Ngải Tấu cảm nhận trên mặt truyền đến cơn đau nóng ran, cố gắng nhịn đau, tức giận nói:

“Tiểu tử đáng chết, nhanh kêu chưởng môn của ngươi ra đây, để hắn mau chóng xin lỗi bản thiếu gia.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Không cần hô to gọi lớn đâu, chưởng môn ở ngay trước mặt ngươi này.”

Nói xong, tay áo hắn vung lên rất tiêu sái, khoanh tay, ưỡn ngực mà đứng.

Rất có phong phạm, bộ dạng của chưởng môn.

“Ở ngay trước mặt á?”

Ngải Tấu khẽ giật mình, sau đó nhìn về phía Lý Thanh Dương, giận dữ nói:

“Hóa ra ngươi chính là chưởng môn, nhanh chóng xin lỗi bản thiếu gia ta mau!”

Lý Thanh Dương co giật khóe miệng một cái, vội vàng lùi lại hai bước, ánh mắt liếc nhìn sang Quân Thường Tiếu như muốn nói cho đối phương biết:

“Đồ ngu như heo, đây mới chính là chưởng môn Thiết Cốt phái của chúng ta!”

“Không phải ngươi sao?”

Ngải Tấu nhìn Lý Thanh Dương tự giác lùi lại, ý thức được mình đã đoán sai. Sau đó nhìn về phía các đệ tử đứng phía sau, nhất thời không xác định được ai là chưởng môn, tức giận hét lớn:

“Chưởng môn Thiết Cốt phái, ngươi cho rằng núp trong bóng tối thì bản thiếu gia sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?”

Lý Thanh Dương: “...”

Đám đệ tử: “...”

Bọn họ đều tư tưởng lớn gặp nhau, tên này là ngu bẩm sinh hay ngu có đào tạo vậy?

Quân Thường Tiếu vốn đã sớm bày ra bộ dáng của chưởng môn, bây giờ sắc mặt biến hóa liên tục, cuối cùng không nhịn được mở miệng mắng to:

“Cái con mẹ nó, ngươi là ngu bẩm sinh hay có đào tạo? Lão tử đã đứng trước mặt, vậy mà ngươi vẫn không nhận ra là sao? Con em ngươi, là người có mắt như mù sao?”

“Đùng! Đùng!”

Vị chưởng môn vừa nói chuyện vừa bước tới, lửa giận ngập trời.

Mấy tên người hầu vội vàng đứng cản trước mặt công tử, hai tay giơ lên, bày ra tư thế phòng thủ, lắp ba lắp bắp nói:

“Ta cảnh..cảnh cáo ngươi, đừng..đừng đi qua đây!”

“Cút chỗ khác!”

Quân Thường Tiếu đá bay một tên người hầu, đi đến đứng trước mặt Ngải Tấu, xách cổ hắn kéo lại gần, ánh mắt tràn đầy lửa giận nói:

“Tiểu tử, nghe cho rõ từng chữ một: Bổn tọa chính là chưởng môn Thiết Cốt phái!”

Thanh âm trầm thấp, ngay cả sát khí cũng lộ ra!

Ngải Tấu nhất thời bị dọa đến tê hết cả trứng, mồ hôi túa ra như dầm mưa.

Mấy tên người hầu đứng bên cạnh, càng là sợ hãi không dám có một chút động đậy.

Quân Thường Tiếu từng giết qua rất nhiều sơn tặc, một khi bộc phát, ánh mắt và khí thế của hắn tỏa ra sát ý vô cùng đáng sợ. Mấy tên công tử bột chỉ ăn chơi rồi phá hoại này làm sao có thể chịu được.

“Đã nghe rõ chưa?” Quân Thường Tiếu quát to.

Thanh âm của hắn rất lớn. Lý Thanh Dương và chúng đệ tử đằng sau không kịp chuẩn bị tinh thần nên còn bị giật mình kinh hãi một chút. Về phần tam công tử Ngải gia, tiếng quát này đối với hắn không khác gì tiếng sấm bên tai, dọa bắn nát gan vỡ mật, mặt hắn dần vặn vẹo, miệng cũng dần mếu ra, nhanh chóng khóc ròng nói:

“Nghe, nghe rõ rồi!”

Quân Thường Tiếu đưa tay chỉ bậc thang phía dưới, lạnh lẽo âm u nói:

“Cút khỏi tầm mắt ta ngay!”

“Xoát! Xoát!”

Mấy tên người hầu của Ngải gia, tựa như trong nháy mắt được trời ban cho sức lực, lấy tốc độ cực kỳ nhanh đưa Ngải Tấu chạy như ma đuổi, một câu cũng không để lại.

Quân Thường Tiếu xoay người trở lại, sát khi trên người vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán.

Đám đệ tử thấy thế, lông tơ cả người dựng đứng hết cả lên, tất cả đều có không tự giác lùi lại phía sau.

“Chưởng môn.”

Lý Thanh Dương yếu ớt hỏi thăm:

“Người không có vấn đề gì chứ?”

Quân Thường Tiếu đi tới, sát khí chậm rãi tiêu tán. Một cái tay khoác trên vai hắn, đầu đặt lên mu bàn tay, giọng nói có chút bi thương:

“Chẳng lẽ bổn tọa không giống một chưởng môn hay sao?”

Lý Thanh Dương bày tỏ sự đồng tình.

Chúng đệ tử cũng có thể cảm nhận được sự bi thương của chưởng môn.

“Đừng vội khóc!”

Lục Thiên Thiên đứng dưới tán cây, ánh mắt quét từ đầu đến chân thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, thản nhiên nói:

“Người này bị đánh không nhẹ, nếu không nhanh chóng cứu chữa, có thể về chầu ông bà bất cứ lúc nào đấy.”

Thiết Cốt phái, Y dược các.

Bên trong không có dụng cụ y tế nào, cũng không có bất kỳ đan dược, chỉ có một cái giường nhỏ đơn sơ. Quân Thường Tiếu tạm thời đưa thiếu niên bị thương kia đến nằm ở chỗ này.

Một môn phái tiêu chuẩn, không chỉ gồm nội viện, ngoại viện, mà còn phải có thêm nhiều bộ phận khác như Y Dược các, Luyện Võ đường, cùng các kiểu như Võ học các.

Không gấp, không gấp.

Đường cần đi từng bước một, việc cũng phải từng bước làm. Chẳng phải có câu dục tốc bất đạt đó sao?

“Chưởng môn!”

Sau khi kiểm tra một phen, Lý Thanh Dương nói:

“Hắn đã bị đánh gãy tám cái xương sườn, còn bị nội thương rất nghiêm trọng, tình huống cực kỳ không ổn, cần lập tức trị thương mới được.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Hiện tại đi xuống thôn mời thầy thuốc còn kịp không?”

Lý Thanh Dương lắc lắc đầu nói:

“Hắn bị thương quá nặng, thầy thuốc bình thường rất khó chữa khỏi, ngoại trừ...”

“Ngoại trừ cái gì?”

“Ngoại trừ chúng ta sử dụng đan dược thượng cổ được lưu truyền của phái ta, hắn may ra mới có thể tai qua nạn khỏi được.”

Lý Thanh Dương kết luận người này bị thương nặng không khác gì mình lúc trước, nếu chưởng môn chịu bỏ ra Liệu Thương Đan, tuyệt đối có thể chữa khỏi một cách nhẹ nhàng.

“Chuyện này...”

Quân Thường Tiếu trầm ngâm.

Lục Thiên Thiên đang đứng ở cổng chính, thản nhiên nói:

“Loại đan dược có thể khôi phục thương thế trong nháy mắt kia, ngươi cho rằng muốn là có hay sao?”

“Nếu vậy thì...”

Lý Thanh Dương nhìn về phía thiếu niên mặt mũi dơ bẩn, lắc lắc đầu nói:

“Chưởng môn, hắn có thể chống đỡ nhiều nhất là hai canh giờ nữa thôi.”

Quân Thường Tiếu nâng cằm lên, nói:

“Ta hiện tại đúng là có một viên Liệu Thương Đan trong tay, các ngươi thử nói xem, ta có nên cứu hay là không cứu đây?”

“Tất nhiên là cứu!”

“Tất nhiên là không cứu!”