Lúc Diệp Nhiễm được người giúp việc mời xuống ăn sáng thì Kha Dĩ Huân đã ăn xong, anh vẫn còn ngồi ở vị trí đó mà không đứng dậy. Diệp Nhiễm chỉ nhìn bữa sáng, thật phong phú, ăn sáng thôi mà cũng rất đa dạng.

“Anh phải đi rồi.” Giọng anh bình tĩnh.

“Ừ.” Cô gật gật đầu, vờ như không có chuyện gì xảy ra tối hôm qua.

Lúc anh đứng dậy biết rõ rành rành cô sẽ không như lúc trước tươi cười đưa anh tới cửa, trong lòng anh rất thất vọng.

Sau khi anh đi cô trở về phòng gọi điện cho người thân, thông báo công ty giải trí đã an bày nơi an toàn cho mình, bảo họ không cần lo lắng.

Biết tin cô bình an, người thân đều giảm bớt lo lắng, thậm chí còn tám chuyện đùa vui nói cô nên gia nhập làng giải trí. Dì hỏi vì sao muốn đóng cửa tiệm, cô nói: “Xui quá dì ạ, bây giờ mở lại cửa tiệm cũng rất phiền, cháu cũng muốn về đây để gần cha mẹ.”

Đúng vậy, lần này cô sẽ cùng anh giải quyết rõ ràng, không cần trốn tránh nữa.

Dì cô nghi hoặc nói: “Thật lạ, từ lúc cháu đi khỏi thì dì không nhìn thấy bọn phóng viên bén mảng đến nữa.”

Cúp điện thoại, Diệp Nhiễm ngồi ở trên giường yên lặng nghĩ tới lời dì nói.

Người giúp việc gõ cửa tiến vào, lễ phép giải thích với cô là phải dọn vệ sinh, ngồi ở trong phòng rảnh rỗi nhìn người giúp việc đang luống cuống tay chân quét dọn, Diệp Nhiễm không biết làm gì đành phải đi xuống hoa viên hít thở.

Một đôi vợ chồng trung niên đang cắt tỉa cây trồng, Diệp Nhiễm cảm thấy thú vị, nhịn không được đành đi tới hỗ trợ, bọn họ cũng rất khách sáo, còn chỉ dẫn cô cách chăm sóc cây. Sau khi hoàn thành xong tác phẩm, bọn họ căn vòi tưới cây, còn hỏi cô có muốn thử không.

Kha Dĩ Huân không ở nhà càng khiến cho tâm tình Diệp Nhiễm thoải mái, cô nghịch vòi nước, tươi cười dưới ánh mặt trời tưới cây.

Một chiếc xe hơi màu đỏ lái vào, không lịch sự bấm còi inh ỏi, Diệp Nhiễm nhanh chóng tránh đi.

Cô cũng không ngoái nhìn người xuống xe là ai, người nọ đứng trước cửa xe nhìn cô chằm chằm, là Hồ Doanh. Cô ta bất ngờ khi nhìn thấy Diệp Nhiễm, biểu cảm cứng ngắc, qua vài giây sau cô ta mới phục hồi thần trí.

Đi cùng Hồ Doanh là một gái xinh đẹp, phát hiện Hồ Doanh phản ứng khác thường, cô gái kia cũng đứng quan sát Diệp Nhiễm: “Cô ấy là ai?” Giọng nói ngọt ngào vang lên, so về khí chất cao quý thì Hồ Doanh thua xa.

“Một người quen, chắc là anh họ của tớ kêu cô ấy đến đây giúp đỡ.” Hồ Doanh khôi phục lại thái độ bình thường, khóa xe đi tới, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Nhiễm.

Vòi nước trong tay Diệp Nhiễm bắn tung tóe, quần áo Diệp Nhiễm ướt sủng, trước kia cô có cảm giác Hồ Doanh không thích mình, nhưng có lẽ là do ông bà Kha nên cô ta mới khách sáo với cô, hiện tại cô ta dùng giọng điệu này nói chuyện khiến cô cảm thấy thoải mái.

“Anh Dĩ Huân có ở nhà không?” Hồ Doanh cất giọng hỏi, ánh mắt lại nhìn vào cửa lớn của ngôi nhà.

Diệp Nhiễm lắc đầu, kỳ thực cô cũng không muốn tranh chấp với cô ta.

Cô gái xinh đẹp lại vươn tay ra với Diệp Nhiễm: “Xin chào, gọi tôi là Fiona.” Lúc cô ta nói chuyện cặp mắt cong lên, hào phóng và dịu dàng, thì ra là gia thế bất phàm.

Bàn tay Diệp Nhiễm ướt sũng, cô nhìn bàn tay của Fiona, móng tay được sơn rất thời thượng, cô muốn lau khô tay rồi mới bắt tay với cô ta.

“Được rồi, được rồi! Đi vào trước đi!” Hồ Doanh thay Diệp Nhiễm giải quyết phiền não, xông tới kéo Fiona bước đi: “Cũng không phải họ hàng thân thích.” Cô ta nhìn Fiona tỏ vẻ thân thiết với Diệp Nhiễm thì cảm thấy lãng phí thời gian.

“Khả...... Nhưng anh ấy không có ở nhà.” Fiona bị kéo đi, giọng ảo não.

“Vậy thì chờ! Rõ ràng thư ký đã nói anh họ tớ không đi làm. Không sao, để tớ gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy trở về.”

“Anh ấy, anh ấy sẽ không vui chứ?” Fiona lo lắng.

“Không đâu!”

Diệp Nhiễm đứng dưới ánh mặt trời nhìn bọn họ đi vào nhà, vẻ thời thượng thật xứng với ngôi nhà, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ thấy được khí chất ngời ngời. Cô yên lặng nở nụ cười, Hồ Doanh đúng là rất biết nắm bắt sở thích của Kha Dĩ Huân, cô gái kia… so với cô giống Đới Thần Thần hơn.

Fiona mới là phiên bản của Đới Thần Thần, từ quần áo cho đến cách trang điểm.

Diệp Nhiễm đi vào nhà cũng không nhìn thấy bọn họ, có lẽ Hồ Doanh cố ý không để Fiona gặp cô, sợ cô ăn nói lung tung. Đúng là lo lắng hảo, cuộc sống đã dạy cô rất nhiều thứ, trong đó thứ quan trọng nhất là không cần phải quan tâm kẻ khác làm gì.

Tivi không có chương trình gì hay, Diệp Nhiễm nằm ngủ một lát, lúc tỉnh dậy thì phát hiện Kha Dĩ Huân đang ngồi trên mép giường.

Cô hơi phát hoảng, thật khủng bố mà, vừa mới mở mắt lại phát hiện có người nhìn mình.

“Em thử xem!” Khóe miệng anh nở nụ cười, xoay người cầm vài túi shopping đang đặt ở trên giường, đem quần áo đổ ra, tất cả đều là những bộ quần áo rất đẹp: “Thích không? Không thích thì anh mua cái khác, mua đến khi nào em thích mới thôi.” Anh cười nói, tâm trạng rất tốt.

Diệp Nhiễm nhìn đống quần áo được chất đống trên giường, cô ngồi lặng lẽ không một tiếng động.

“Mặc thử cái này đi!” Anh cầm chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt lên, xem cô giống như một con búp bê, một tay kéo cô qua dùng sức cởi chiếc áo cô đang mặc, anh không biết mệt mỏi mặc áo vào hộ cô, còn nhẹ nhàng giúp cô vuốt lại tóc.

“Rất đẹp.” Anh gật đầu khen ngợi: “Kiểu dáng và màu sắc rất hợp với sở thích của em.”

Diệp Nhiễm thờ ơ, nhãn hiệu không cắt, cổ cô ngứa ngáy, cô nâng tay lên sờ.

Anh nhìn vào hai mắt cô, đứng dậy mở cửa, không biết gọi ai ở trên hành lang bảo họ đưa kéo đến.

Diệp Nhiễm lấy đệm lót tựa đầu vào giường không nói một lời nhìn Kha Dĩ Huân đang mở từng kiện quần áo, anh ngồi đó tỉ mỉ cắt hết nhãn hiệu quần áo. Anh làm việc rất chăm chú, đúng vậy, biểu cảm này của anh đã từng một thời khiến cô điên đảo.

“Kha Dĩ Huân, rốt cuộc anh tìm em trở về làm gì?” Cô nhẹ giọng hỏi, thái độ chân thành.

Kha Dĩ Huân buông kéo, anh ngẩng đầu nhìn cô, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với anh sau khi trở về đây, kỳ thật anh rất mong đợi.

“Diệp Nhiễm, chuyện trước kia......” Anh dừng một chút, vô thức nhìn nhìn chiếc kéo trong tay: “Chúng ta bắt đầu lại đi.” Anh nhìn cô chăm chú, ngữ điệu nhàn nhạt nhưng lại kiên định vô cùng.

Cô nở nụ cười, anh thật biết đùa, bọn họ vốn dĩ không thể trở về như trước kia, anh lại còn nói muốn bắt đầu lại.

“Cuối cùng là tại sao?” Cô tăng thêm ngữ khí.

Anh nhíu mày, đáy mắt chậm rãi gợn sóng: “Anh không có thói quen thiếu nợ người khác!”

Cô gật đầu, những lời này cô hiểu chứ. Ông bà Kha quý mến cô, còn anh lại nợ cô về chuyện đứa bé.

“Nếu như anh thật sự cảm thấy nợ em, vậy thì ly hôn đi.” Cô tiếp tục cười: “Cho em một số tiền lớn, phải bồi thường như vậy thì mới thực tế hơn.”

Anh nhìn cô chằm chằm, đáy mắt tức giận biến thành ngọn lửa, anh mím môi, không nói một lời.