P/s: Merry Christmas !!!

***

Hôm nay là thứ 2

Sài Gòn lại mưa!

Không khí se se lạnh như mùa đông của miền Bắc

Học viện Royal ngày hôm nay hình như có gì đó náo nhiệt hơn mọi ngày làm cho lòng hiếu kì của Thiên Vy lên đến cực điểm, cô ấy bay nhảy khắp mọi nơi để tìm hiểu và sau một hồi khai thác, cô cũng biết được nguyên nhân, hóa ra có trai đẹp về trường.

Thiên Nhi thì không bao giờ quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn này, cô bước nhanh trên hành lang dài, bây giờ cô đang rất muốn gặp một người.

- “ Thiên Thiên.” - Một giọng nam trầm ấm xen chút vui mừng vang lên.

Giọng nói này, không chỉ làm cho cô mà còn cả Thiên Vy vô cùng bất ngờ, bởi vì nó quá quen thuộc.

Chưa kịp định thần thì một vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng, một vòng tay ấm áp và tràn đầy tình yêu thương.

Cô cười khẽ và cũng giơ tay ôm lấy người đó.

Một màn ôm nhau tình tứ diễn ra ngay tại trung tâm của trường học thu hút bao sự hiếu kì của đám học viên, trong đám đó bao gồm cả Thiên Phong và Thiên Duy.

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Duy rất là phấn khởi, đến giờ ra tay phá đám rồi.

- “ Ai vậy mày? Có khi nào là người yêu cô ấy không?” - Nói xong, quay sang nhìn phản ứng của thằng bạn thân nhưng nó chẳng có tí bực mình nào ngược lại còn rất thản nhiên táng đầu anh một cái

- “ Nhảm nhí, im đi.”

Thực ra Thiên Phong chẳng thản nhiên như vẻ bề ngoài, có một chút gì đó gọi là bực mình trong anh, nhưng anh tin tưởng cô, chỉ là anh thắc mắc, cậu ta là ai? Và tại sao Thiên Nhi lại không có một chút phản ứng gì là lạnh nhạt?

Một phút sau, hai người buông nhau ra, trước mặt Thiên Nhi là một chàng trai, khuôn mặt đẹp tựa thiên thần, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh cười, đôi môi mỏng nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, khuyên tai bạc hình bông hoa hồng được chạm trổ vô cùng tinh xảo càng làm tôn lên vẻ cao quý của anh.

Khuôn mặt anh mang theo một chút trẻ con và nũng nịu

- “ Thiên Thiên, anh rất nhớ em, em có nhớ anh chút nào không?”

- “ Tất nhiên là có.”

- “ Có mà đi 4 tháng rồi mà em không gọi cho anh cuộc điện thoại nào? Em có biết là ngày nào anh cũng mòn mỏi chờ điện thoại của em không? Chẳng lẽ sang bên đây em có người mới nên quên anh luôn rồi?”

Nói xong còn lấy tay chấm chấm nước mắt, vẻ mặt cực kì đau buồn.

Chàng trai này có một số điểm rất giống Thiên Vy đó là giả nai và làm nũng.

Thiên Nhi bật cười vì bộ dạng của anh, lớn đầu vậy rồi còn đi làm nũng, đúng là không thể chấp nhận được hai anh em nhà này.

- “ Em xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý.”

- “ Thôi bỏ qua cho em lần này, dù gì anh cũng bị người ta bỏ rơi nhiều lần đến quen luôn rồi.” - Giả bộ lau nước mắt (=.=') - “ Ủa mà con bé trời đánh kia đâu rồi?” - Ngó nghiêng

- “ Anh Lâm.”

Thiên Vy với một khuôn mặt tội nghiệp hết sức, đôi mắt to tròn ngập nước tưởng như có thể khóc bất cứ lúc nào, bước ra từ phía sau

- “ Cuối cùng anh cũng chịu nhớ đến em rồi hả?”

- “ Ôi Vy Vy đáng thương của anh, đến đây anh ôm cái nào.” - khuôn mặt cũng “cún con” không kém.

Chỉ chờ có thế, Thiên Vy bay ngay lại, sà vào lòng anh, khóc sướt mướt.

- “ Hu hu, anh Lâm, em nhớ anh lắm, sao bây giờ anh mới chịu về? Em đang sắp chết vì buồn rồi đây này.”

- “ Vy Vy ngoan anh thương, từ nay về sau, anh em mình sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”

- “ Vâng, huhu nhưng sau này em lấy chồng, không thể dẫn anh theo, hay anh canh chuồng chó cho nhà em đi.”

- “ Em không nói anh cũng định nói, sau này anh lấy vợ, không thể đưa em theo, hay là anh để em ở một góc ngay sát chuồng chó cho em chơi với con Milu nhé.”

- “ Nhưng sau này chẳng có ai thèm lấy anh đâu.”

- “ Ừ, em cũng chẳng có đứa nào ngu mà rước đâu.”

- “ Sau này Thiên Thiên cũng sẽ đi lấy chồng, chỉ có hai anh em đáng thương như tụi mình sống cô độc cùng nhau.”

- “ Ừ, sau này mỗi ngày chúng ta sẽ đi đốt nhà người ta làm thú vui.” (=.=')

- “ Vâng, em tán thành, huhu, anh Lâm, anh là tuyệt nhất.”

- “ Ừ, Vy Vy, em là đứa em ngoan nhất trên đời.”

Đoạn đối thoại của hai anh em chúng nó làm cho vô số người quạ bay đầy đầu, đặc biệt là bạn Duy, khóe miệng bạn ấy giật giật, bây giờ mới biết hóa ra cô ta còn điên hơn mình.

Thiên Nhi cũng phải bó tay trước hai anh em nhà này, không gặp thì thôi chứ cứ ở cạnh nhau thì chúng nó lại như thế, bày đủ trò để phá phách và với cái bộ mặt giả nai vô điều kiện của cả hai, chúng nó từng góp phần làm cho vô số người phải nhập viện vì lên máu não. Thiên Phong từ đám đông tiến về phía cô, theo sau là thằng bạn thân.

- “ Anh ta là ai thế?” - Thiên Duy hỏi.

Thiên Nhi không trả lời vội, cô cầm lấy tay Thiên Phong, đan mười ngón tay vào tay anh rồi nói

- “ Lát nữa em sẽ nói rõ với hai anh.”

Thiên Phong khẽ cười, siết nhẹ tay cô, cô nhóc này, không phải nghĩ anh đang ghen đấy chứ.

Cô cũng cười nhẹ rồi hướng hai đứa kia nói

- “ Được rồi, bình thường lại đi, em có chuyện muốn nói.”

- “ Anh Lâm, chúng ta thật đáng thương, an ủi nhau cũng không cho nữa.”

- “ Ừ, anh biết, nhưng em tránh xa anh ra chút đi.”

- “ Khoan đã, cho em mượn áo anh một chút.”

- “ Làm gì?”

Chưa kịp phản ứng gì, Thiên Vy đã túm ngay vạt áo anh, lau nước mắt. Xong xuôi rời khỏi lòng anh, cười thật tươi.

- “ Cám ơn anh, hì hì.”

Nhìn lại chiếc áo của mình, ai đó phát hỏa ngay lập tức

- “ Hoàng Thiên Vy, em không thể ăn ở sạch sẽ hơn một chút được à? Nước mắt nước mũi dính tèm lem, bẩn ơi là bẩn.”

Nới xong còn kèm theo mấy cái cốc lên đầu bạn Vy, Vy nhăn nhó ôm đầu.

- “ Hoàng Thiên Lâm, anh không thể nhẹ tay hơn chút à, đau chết em rồi, với lại chỉ có nước mắt, bẩn đâu mà bẩn.”

Một màn này của hai đứa nó làm cho vô số người phải há hốc mồm vì ngạc nhiên, không phải vừa nãy tụi nó còn rất thương yêu nhau sao?

- “ Còn cãi, tin anh đánh em nữa không?”

- “ Hu hu, Thiên Thiên, anh Lâm bắt nạt tớ.”

Không còn cách nào khác, Vy chỉ biết cầu cứu một người.

- “ Được rồi, hai người, cứ gặp nhau là đánh nhau là sao?”

- “ Tại nó.” - Thiên Lâm

- “ Tại anh ấy.” - Thiên Vy.

- “ Tại cả hai.” - Đồng thanh.

- “ Hứ!” - Đồng thanh tập 2, rồi quay mặt mỗi đứa một góc.

- “ Được rồi mà.”

- “ Mà đúng rồi, Thiên Thiên em có chuyện gì muốn nói?”

- “ Đi ra sân sau, chúng ta nói chuyện.”

5 người nối gót theo nhau ra sân sau của trường.