Vạn Cổ Ma Thần

Chương 93: Trận chiến kinh thiên

“Oanh —” Một tiếng vang vọng trời đất, Thần Quyền đánh xuống, vạn vật đều bị một quyền diệt, khí tức bao phủ vạn dặm, khiến cả toàn bộ Thanh Vân đảo như chấn động hẳn lên.

Quyền mang như chịu tải của Thiên Địa lực lượng, một quyền đánh xuống như là Thiên Địa chi uy đánh xuống, lập tức thấy được quang mang phô thiên cái địa đi ra, uy áp mạnh mẽ ép xuống, chấn nát vạn giới.

Cũng lúc đó, Băng Lãnh Sương cũng hít một hơi, trường kiếm trong tay nàng như Thần Kiếm chuẩn bị ra khỏi vỏ.

Cầm Bích Ngọc Kiếm trong tay, Băng Lãnh Sương tựa như có thể chém hết thảy vạn đạo, vạn pháp trong Thiên Địa.

Một kiếm nâng lên Thiên Địa tồn.

Một kiếm hạ xuống Vạn Vật suy!

Băng Lãnh Sương không nói một lời, trường kiếm trong tay bỗng chém xuống.

“Keng, keng —” Từng tiếng thanh minh vang lên, kiếm minh ngân reo, rít gào mà vang, khi kiếm minh vang lên, cả vạn dặm bao phủ trong kiếm mang, mỗi kiếm mang như từng đầu ác thú viễn cổ, tung hoành trời đất, chém giết vạn địch trong nháy mắt.

Nhìn cảnh này, đám người Trần Quý Tân cùng Từ Khải Văn đều kinh hãi.

Không ngờ tới, kiếm đạo của nữ tử này lại mạnh mẽ như vậy.

Kiếm khí như bao trùm vạn vật bên trong, tự thành thế giới, mọi thứ bên trong đều bị chém nát, kiếm khí chém đến quyền mang, khi kiếm khí rạch trời mà đến, tựa như hóa thành Thần Kiếm sắc bén chém đứt hết thảy vạn đạo trói buộc, nhảy thoát ra mọi thứ trong trời đất.

“BÀNH — —!!” Trời đất lúc này vỡ tung, một tiếng như bầu trời sập xuống, đinh tai nhức óc vang lên. Tại lúc này, khi hai bên va chạm nhau, cả trời đất như theo đó lắc lư, từng khỏa Tinh Thần bị đánh đến nát bấy, bầu trời đêm trong nháy mắt trở nên rực rỡ vạn phần.

Khung cảnh lúc này thật sự rất đẹp, chỉ gặp bầu trời như có vô số sao băng ngang trời mà rơi xuống, nhưng là, cũng thật sự rất đáng sợ, đó là trên bầu trời có bao nhiêu sao băng thì ở đó có bấy nhiêu lỗ thủng không gian, vết nứt như kéo từ Vạn Cổ đến, đáng sợ vô cùng.

- Thật sự đáng sợ, đây chính là Thánh Nhân uy lực sao? Nếu như một kích đó đánh lên người, không phải là bị đánh thành thịt nát chứ?

- Thịt nát? Ta nghĩ là tro cốt cũng không còn.

- Lực lượng tản ra cũng mạnh mẽ như thế, ta chân cũng run rẩy chịu không nổi, gần như quỳ xuống rồi đây.

Từng người lên tiếng kinh thán, đây mới là Thánh Nhân a.

Dời sông lấp biển, chẳng qua chỉ là giơ tay nhấc chân.

- Nữ tử kia là ai, nàng ta vậy mà có thể cùng tứ trưởng lão so chiêu, nói vậy nàng ta cũng là Thánh Nhân sao?

Cũng có người nhìn Băng Lãnh Sương có thể cùng Trần Tế so chiêu, liền kinh sợ nói ra.

Mọi người cũng bắt đầu để ý đến vấn đề này, đây cũng là thứ khiến bọn hắn kinh sợ, chẳng lẽ đây cũng là lão quái bà vài trăm tuổi, như thế thì cũng thật đáng sợ.

Trần Quý Tân nhìn lên bầu trời bị hai người Băng Lãnh Sương cùng Trần Tế phá hủy tồi tệ, nói:

- Không biết là ai...

“Phanh —” Đúng lúc đó bỗng thấy trên bầu trời chấn động mạnh mẽ, Tinh Thần lúc này như bùng nổ, một cỗ băng phong như điên cuồng quét ra, ngay sau đó, chợt thấy một đạo thân ảnh cả người bao phủ trong băng huyết như thiên sơn, mạnh mẽ đâm thủng hư không đánh lên đại địa, từng tòa đình lầu của Trần gia cũng như nghiêng đổ.

Những người tộc dân của Trần gia đứng xem ở đó cũng há mồm không ngậm lại được, không ngờ tứ trưởng lão có thực lực Thánh Nhân như thế mà cũng bị đánh bại, thậm chí là bị đánh đến mức nửa sống nửa chết.

Nhìn đạo thân ảnh này, lời định nói cũng nghẹn ở họng, Trần Quý Tân dù biết Trần Tế chưa chắc sẽ thắng, nhưng khi nhìn thấy Trần Tế như con cừu bị lột lông đánh xuống đại địa, cũng không nhịn được mà co giật.

Chỉ là không đợi gã lên tiếng, một đạo hàn quang đã như thiên vẫn chém xuống, tại Trần Tế mà chém lên, đạo hàn quang này sắc bén vô cùng, nếu như bị chém đến, với tình trạng hiện giờ của Trần Tế, chắc chắn không chết cũng tàn phế.

Trần Tế dù gì cũng là Thánh Nhân cảnh, một thân thực lực coi như cũng là vô cùng cao ở Thanh Vân đảo này. Phải biết ở đây, một cường giả Thánh Nhân cũng được xem là lực lượng nồng cốt của gia tộc, nào có thể để mất đi được.

Mà Trần Quý Tân cũng thế, hay đúng hơn là Trần gia càng không muốn để Trấn Tế chết.

Trần gia không chịu được tổn thất này.

Đã thế, Trần Quý Tân liền không để hàn quang chém đến Trần Tế, hai tay gã lập tức hiện lên nhàn nhạt quang mang, tại hàn quang đang chém xuống đó bắt lấy.

Hàn quang bị bắt vào tay, cũng không ngoan ngoãn, tại trong tay Trần Quý Tân mà chém, chỉ là ngay lúc hàn quang muốn chém lên tay, Trần Quý Tân đã bóp tay lại, theo đó thấy được hàn quang như phiến đá nhỏ, bị bóp vỡ vụn.

Gã lại nhìn đến Băng Lãnh Sương, chầm chậm nói ra:

- Có cần đuổi tận giết tuyệt vậy không?

Là một gia chủ, tâm cảnh của gã đương nhiên cao hơn người khác rất nhiều, dù trong lòng cũng phẫn nộ, nhưng sẽ không lộ ra ngoài. Có những chuyện khi cần phải dùng cái đầu để nói chuyện, để làm, chứ không phải là dùng tay thay não.

Bởi nếu gã cũng như thế thì Trần gia đã không thể trở thành một trong tứ đại gia tộc của Thanh Vân đảo rồi, có khi là tự chuốc họa vào thân nữa chứ.

Đám người trưởng lão tuy khó chịu nhưng gia chủ đã muốn tự mình xử lý liền để gã quyết định.

Lúc này Từ Khải Văn từ thất vọng vì Trần Tế không chết cũng khôi phục lại, nhìn đến Băng Lãnh Sương, cười nói:

- Chuyện gì cũng nên chừa lại lối thoát, không nên quá tuyệt tình.

Lạnh nhạt nhìn Trần Quý Tân, lại nhìn sang Từ Khải Văn, Băng Lãnh Sương không để ý bọn hắn nói gì, lại đưa kiếm lên rồi...

Chém xuống!

“Xẹt —” Kiếm khí như Thần Long gào thét, một tiếng kiếm minh như rồng ngâm vọng lại trời đất, một đạo kiếm khí cắt đứt thiên địa chém về phía Từ Khải Văn.

Từ Khải Văn hắn không ngờ nữ tử này thật sự là điên, đã đánh Trần Tế nửa sống nửa chết, lúc này lại còn muốn giết hắn nữa sao.

Đương nhiên hắn muốn chết rồi, ngay lập tức, khí tức Thánh Nhân cũng trào dâng ra, từng tiếng nổ vang oanh tạc bầu trời.

Từ Khải Văn cả người ngập trong quang mang, ngay sau đó, hắn bỗng đánh về phía kiếm khí đang chém tới.

“Ầm! —” một tiếng, lực lượng kinh khủng bắt đầu tràn ngập mà ra, thời không lúc này rung động mãnh liệt, cùng với kiếm khí va chạm vào, cả bầu trời như nứt toạc ra từng mảnh.

- Ngươi điên hả.

Từ Khải Văn đánh tan kiếm khí, tay hắn cũng run lên nhè nhẹ, nhíu mày tức giận nói ra.

Dù hắn có thể vì dung mạo của nàng mà nổi lên tâm tư, có chút thương hoa tiếc ngọc, nhưng nếu bị một nữ tử khinh thường như vậy mà không đánh lại thì đúng là để người khác cười chê.

Nhưng là, nàng ta không đáp một lời.

“Keng —” Băng Lãnh Sương chợt phóng người lướt đên, băng phong dưới chân điên cuồng mà gào thét, lập tức lại thấy kiếm khí mạnh mẽ một lần nữa hiện ra, ngay tức khắc, kiếm minh vang lớn, mênh mông kiếm khí lần nữa tái hiện, vạn kiếm triều bái.

Thấy kiếm khí bá đạo này ra, Từ Khải Văn liền trở nên nghiêm túc, một tiếng “oanh” vọng cả thời đất, lúc này một đạo huyền quang phóng lên cửu thiên, như nhảy vọt thời đại, phía sau hắn một tôn hư ảnh to lớn hiện lên, tôn hư ảnh này vừa ra, tinh thần liền ảm đạm phai mờ, giống như cả thế giới này là của nó đồng dạng.

Từ Khải Văn trong phút chốc như hóa thành một tôn vô địch, nhìn xuống chúng sinh, bễ nghễ vô địch, một cỗ uy áp vô địch tản ra, làm người khác tâm thần rung động.

Tại khi kiếm khí chém đến, hắn bỗng phất mạnh một cái về phía trước.

“Oành, oành, oành...” Vô số đạo thanh âm gào thét vang lên, mỗi thanh âm như là hồng triều đổ xuống, cả thương thiên như bị một cái phất này phất bay, trời đất nghiêng ngả.

“Banh —” Kiếm vực bị một cái phất tay này đánh lên, lập tức nghe được một tiếng nổ vang lớn, tiếp đó lại thấy được không gian dường như bị đổi dời, kiếm vực cùng lực lượng vô địch đánh lên nhau, cả Thanh Vân đảo lắc lư dữ dội, từng đình đài lầu các trong Trần gia vậy mà sập xuống.

Một cỗ lực lượng khủng bố từ nơi va chạm tản ra, tựa như đây là lực lượng do thế giới va chạm vào nhau sinh ra, lực lượng bá đạo siêu việt Thánh Nhân, gần như là tiếp cận Thánh Hoàng.

“Oanh —” Đột nhiên lúc này một cỗ lực lượng mạnh mẽ như hủy diệt điên cuồng trào ra, chợt thấy kiếm vực vỡ nát, hàng vạn kiếm khí trong nháy mắt vỡ tan, sau đó lại thấy một cỗ lực lượng như xuyên không đánh tới.

Thời không bị đánh nát, vạn đạo hắc động lập tức bị đánh mở, vô tận hắc ám trong nháy mắt bạo phát mà ra, hướng đến Băng Lãnh Sương trùm đến, thôn phệ nàng vào trong.

Băng Lãnh Sương trong nháy mắt đó bị lực lượng bao phủ vào trong, liền thấy quanh người nàng như có ngàn vạn lỗ thủng không gian, một cỗ hấp lực tàn bạo điên cuồng khiến nàng như lọt vào trong hắc ám.

“Bành, bành, bành...” Trong hắc ám đó, nàng bỗng cảm thấy toàn thân đau buốt, tựa như có vô số chưởng ấn đánh lên người, lại có vô số uy áp khủng bố tản ra khiến nàng không thở nổi.

Từ Khải Văn sau khi đánh ra một chiêu đó, cả người cũng trở nên mệt mỏi, khí lực như bị rút mất một phần, nhưng khi nhìn thấy Băng Lãnh Sương bị không gian nuốt chủng liền thở một hơi.

Chiêu này là chiêu mạnh nhất của hắn, cũng là một môn thần thông của Tứ Tượng Môn, Tứ Tượng Pháp!

Tứ Tượng Pháp có Đệ Tứ Pháp, nhưng hắn chỉ mới nắm giữ được da lông Đệ Nhất Pháp trong Đệ Tứ Pháp, cùng với thực lực không đủ, cho nên hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ra nó mà thôi.

Bất quá thế cũng đủ rồi, là thần thông trong Tứ Tượng Môn, thì chắc chắn sẽ không tầm thường, cho nên hắn rất tin tưởng một chiêu này có thể khiên nàng ta không còn lực chiến đấu, thậm chí là chết.

Hắn không muốn đánh ra chiêu này, nhưng nếu không ra, chỉ sợ hắn lúc này cũng bị kiếm khí kia đánh cho tàn phế, trở thành một Trần Tế thứ hai, nằm dưới đất nửa sống nửa chết kia a.

...