Gã có năm mơ cũng không ngờ rằng một người vẫn luôn thông minh như tam đệ lại chết, còn chết trong tay thiếu niên mà bọn họ coi thường nhất
Khinh địch!Là do bọn họ quá khinh địch!Cả ba gã đều bị lửa gạt bởi vẻ ngoài hoảng loạn không biết làm sao của nhãi ranh kia. Hản có thể đánh thẳng thân thể, chứa kiếm hồn, vốn chính là thiên tài hơn người, loại nhân vật này sao có thể chật vật bối rối khi bị kẻ địch đuổi giết?Bọn họ mắc phải một sai lầm không nên mắc phải nhất, đó chính là khinh địch.“Ta đây thề chắc chẳn sẽ làm chết ngươi!Gã áo đen ngng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy sát khí dữ tợn.Hiện giờ chỉ có tự tay chém đầu Trần Mộc mới có thể an ủi linh hồn trên trời của tam đệ nhà bọn họ!“Chúc ngươi như mong muốn!” Phía trước, Trần Mộc vẫn nở nụ cười hàm hậu. Giữa lúc quay người, vóc dáng nhanh nhẹn như khi lao vào trong rừng rậm rồi chợt biến mất“Đuổi theo! Tuyệt đối không thể để hản còn một chút cơ hội sống sót nào!” Gã áo đen nói như đinh đóng cột.Lần này Trần Mộc cần phải chết!Hai ngã áo đen còn lại rưng rưng nước mắt vọt theo. Lần này, bọn họ không cho Trần Mộc một chứt cơ hội nào, linh lực toàn thân bùng nổ, đẩy nhanh tốc độ đến cực hạn, đuổi theo Trần Mộc.Trải qua chuyện vừa rồi, gã áo đen đã biết thăng nhãi này không phải là nhân vật bình thường gì cảMột kiếm ban nãy thật sự quá nhanh, nhanh đến mức làm bọn họ không kịp có phản ứng. Bọn họ tự nhận mặc dù là bọn họ rơi vào tình huống như tam đệ, thì nếu không chết cũng sẽ. bị thương nặngMột kiếm kia đã vượt qua phạm ví cao nhất có thể đánh ra của cảnh giới Ngưng Hải.Gã áo đen đuổi theo với tốc độ nhanh nhất. Ở phía trước, Trần Mộc cũng chạy với tốc độ nhanh nhất, xuyên qua từng đoạn rừng rậm, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai bên.“Hai gã cảnh giới Hóa Tượng tầng thứ hai. Một gã cảnh giới Hóa Tượng tầng thứ nhất. Hiện giờ đã giết một gã cảnh giới Hóa Tượng tầng thứ nhất, còn dư lại hai gã cảnh giới Hóa Tượng tầng thứ hai”. Truyện Khoa HuyễnTrần Mộc thầm tính toán. Đối với hắn mà nói, hơi khó để giết hai gã cảnh giới Hóa Tượng tầng thứ hai, phải nghĩ cách giết một gã trước mới được.Trần Mộc hít sâu một hơi, giậm chân một cái, lấy lực bay vọt đi, nhảy vào khu vực rậm rạp trong rừng lần nữa.Hai người chạy sau thấy vậy, trong mắt toát ra thù hận dày. đặc, không hề dừng lại mà trực tiếp lao theo hẳn, nhảy vào. mắng um tùm kia,Ngay sau đó, một chuyện giống như đã từng lại xảy ra, quỹ đạo dáng người của Trần Mộc hoàn toàn biến mất, dù là dấuchân hay là hơi thở, đều biến mất sạch sẽ.Dưới màn đêm tối tăm yên tĩnh, cây cối cành lá sum xuê: che đậy, ngay cả làn gió cũng không thổi vào được.Gã áo đen nhìn lướt một vòng xung quanh. Dưới bóng đêm u ám, tầm mắt trở nên mơ hồ, khó có thể nhìn rõ đồ vật, nói gì đến dễ dàng tìm ra tung tích của Trần Mộc.Cách đó không xa cũng có một vài chỗ dễ trốn. Nơi ấy yên lặng, không có một chút động tĩnh nào. Nhưng mà có bài học. thảm thiết trước đó, mấy góc khuất kia rất dễ khiến người ta nghỉ ngờ.“Muốn chơi lại trò cũ hả?”Gã áo đen nở nụ cười hung ác, xòe lòng bàn tay ra, một ngọn lửa linh lực cháy hừng hực bên trên, nhiệt độ cực kì cao, có được lực phá hoại mang tính hủy diệt rất mạnh“Đế ta xem ngươi có thế trốn tới đâu"Gã áo đen ánh mắt lạnh lẽo, đánh mạnh một chưởng về phía cây cối rậm rạp dễ trốn, linh lực phun trào, ngọn lửa cưồn cuộn, chỉ trong chốc lát đã đốt cháy cây cối.Gã tiếp tục làm theo cách cũ, đánh ra vài lưồng lửa đốt cháy những góc rừng kiaNgọn lửa lan tràn, ánh lửa chiếu sáng khu vực này, xua tan tối tăm, xung quanh khôi phục trạng thái ban ngày.Nhưng mà trước mắt vẫn không có bất cứ động tĩnh nào “Không ở chỗ này à?” Một gã áo đen khác ngạc nhiên hỏi. Gã áo đen cầm đầu cũng nhíu mày, vẻ tức giận trên mặt càng đậm, quát nhẹ: “Đồ lén lút! Có giỏi thì ra đây đấu tay đôi!” Gã dường như quên mất trước đó đám người của gã cũng lén lút đối phó bọn Trần Mộc giống như vậy, chẳng qua là hiện giờ mối quan hệ giữa thợ sẵn và con mồi bị đối cho nhau thôi.“Đi lên phía trước xem thử!” Gã áo đen cầm đầu nói.Sau đó, hai gã năm chặt trường thương trong tay, cảnh giác đi lên phía trước.Lúc này, một bóng dáng quỷ dị lặng lẽ rơi xuống từ trên thân cây.Lúc rơi xuống đất, bước chân chạm đất của hẳn không có một chút tiếng vang, yên lặng như ve mùa đồng. Sau đó, thân thể hăn chợt lao nhanh ra như mãnh hố, đánh thẳng về phía sau lưng hai gã kia.Xoát!Một kiếm rút ra, kiếm như sấm sét, mang theo một tia cực quang, quét ngang về phía một trong hai gã áo đen. Trong khoảnh khắc, sát khí lộ ra, khiến gã áo đen cầm đầu kịp thời phản ứng, lập tức quát lớn: “Nhị đệ cẩn thận!” So với gã áo đen người và đầu tách ra trước đó, tốc độ củ: gã áo đen hiện giờ nhanh hơn rất nhiều. Trong nháy mắt, gã quay mạnh người, thân thương theo đó mà lên, giống như con trăn trườn khỏi động, đâm ngang qua