Vạn Cổ Đại Đế

Chương 13: Tiểu Kim Cang Quyền

VẠN CỔ ĐẠI ĐẾ

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Chương 13: Tiểu Kim Cang Quyền.

" Mọi người đứng hết lên đi. Sau này tất cả đồng tâm hiệp lực, cố gắng tu luyện. Tương lai, nhất định Trường Sinh Môn sẽ tái hiện vinh quang của vạn năm trước!"

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười nói, giọng nói vô cùng tự tin, như đang kể về một sự thật.

Con ngươi Đặng Thiên Đức đảo một vòng, cười khục khục nói: " Á Lâm, Thánh Tử học rộng hiểu sâu, độc nhất vô nhị, hiểu rõ võ học của Trường Sinh Môn như lòng bàn tay. Không phải dạo này cháu có nhiều thắc mắc khi tu luyện Tiểu Kim Cang Quyền sao? Còn không mau đi xin Thánh tử chỉ bảo."

Đặng Á Lâm như mới tỉnh dậy ở trong mộng, vội vàng nhìn về phía Lăng Tiêu, cố nặn ra vẻ tươi cười: "Lăng... Thánh tử! Ta đầu óc ngu đần, đã tu luyện Tiểu Kim Cang Quyền tới tiểu thành cảnh, gần đây càng ngày càng thuần thục. Nhưng không có cách nào tiến vào đại thành cảnh. Thánh tử am hiểu tỏ tường, khẳng định cũng hiểu rõ Tiểu Kim Cang Quyền như trong lòng bàn tay đúng không?"

Tu luyện võ học chia làm bốn cảnh giới đó là: nhập môn, tiểu thành, đại thành và viên mãn.

Trên mặt của Đặng Á Lâm mang theo nụ cười, nhưng trong ánh mắt nhìn có vẻ hả hê lộ ra không sót chút nào, ông cháu nhà này tính toán cũng thật khéo. Nếu không ngăn cản được việc Lăng Tiêu trở thành Thánh tử, vậy sẽ thổi phồng hắn thật cao.

Mặc dù thiên phú Lăng Tiêu không tồi, nhưng bàn về võ học của Trường Sinh Môn thì hắn chỉ là một đệ tử tạp dịch thì hiểu được bao nhiêu? Huống chi Tiểu Kim Cang Quyền chỉ có nội môn đệ tử thật tài năng mới có thể tu luyện võ học cấp cao?

Đến lúc đó, Lăng Tiêu không trả lời được, tất nhiên sẽ xấu mặt trước mọi người. Hai người này lời nào trong lòng đều tệ hại.

Lăng Tiêu nhìn Đặng Á Lâm bình tĩnh, trong nháy mắt liền hiểu được tính toán của hắn.

" Tiểu Kim Cang Quyền chỉ là võ học Huyền cấp thượng phẩm. Ngươi mới tu luyện được tiểu thành cảnh, thật sự là đầu óc ngu si. Hôm nay tâm tình ta tốt, sẽ chỉ điểm một chút cho ngươi. Ngươi đánh Tiểu Kim Cang Quyền một lần đi."

Nghe được Lăng Tiêu không mặn không nhạt nói, trong lòng Đặng Á Lâm lập tức nổi giận đùng đùng, nghĩ thầm chờ khi ngươi không nói lên nguyên nhân, ta mới cười vào cái mặt ngươi.

Hắn nín một hơi, cũng không nói lời nào, đi thẳng tới sân rộng, thi triển Tiểu Kim Cang Quyền.

ẦM!

Tiểu Kim Cang Quyền của Đặng Á Lâm mạnh mẽ đầy uy lực, quyền ra cứng rắn cộng thêm tu vi Hóa Linh cảnh. Thi triển quyền pháp thật sự như Kim Cang hạ phàm, khí thế kinh người.

Đệ tử của Chấp Pháp Đường trầm trồ khen ngợi không ngớt, lớn tiếng hô hào. Các đệ tử khác cũng tỏ vẻ thán phục.

Thật ra trong mắt Lăng Tiêu, tư chất Đặng Á Lâm coi như là không tệ. Dù sao hắn cũng biết rõ sự bắt đầu của Tiểu Kim Cang Quyền, vốn là Kim Cương Phục Ma Quyền, một môn tuyệt phẩm võ học Địa Cấp. Tiểu Kim Cang Quyền chỉ là một nhánh nhỏ của Kim Cương Phục Ma Quyền. Bản đầy đủ sợ là đã chia năm sẻ bảy thất lạc từ lâu.

Môn quyền pháp này thực sự rất khó luyện, Đặng Á Lâm ở độ tuổi này có thể luyện đến tiểu thành cảnh, quả thật không tệ.

Nhưng chỉ là không tệ mà thôi, với con mắt của Lăng Tiêu thì dạng thiên tài nào chưa từng gặp qua?

"Thánh tử, Tiểu Kim Cang Quyền của ta thế nào?"

Đánh xong Tiểu Kim Cang Quyền, Đặng Á Lâm dương dương đắc ý nhìn Lăng Tiêu.

"Phế vật chính là phế vật. Tiểu Kim Cang Quyền bị ngươi thi triển kiểu gì mà rắm chó cũng không thả được. Ngươi đang múa à?"

Lăng Tiêu nói thản nhiên, không hề nể nang gì.

Đặng Á Lâm tức giận, giọng nói lạnh lùng: "Nếu thế thì mới Thánh tử chỉ điểm cho một chút. Thế nào là Tiểu Kim Cang Quyền chân chính??"

Đặng Á Lâm đang cực kỳ nhịn, lửa giận không thể xả ra nên muốn nhìn Lăng Tiêu xấu mặt.

Mọi người cũng có vẻ mặt không tin, cho rằng Lăng Tiêu đang quá tự cao tự đại, lời nói kiêu ngạo phách lối, để xem hắn sẽ như thế nào?

Nam Cung Hiên cũng bình tĩnh, mà Đặng Thiên Đức thì cười nói không ngừng, mắt nhìn Lăng Tiêu.

"Nhìn kỹ. Đây mới chính là Tiểu Kim Cang Quyền!"

Lăng Tiêu nói một câu, sau đó tung người nhảy vào quảng trường Trường Sinh.

Trên đỉnh Trường Sinh, mây mù mờ ảo, xung quanh núi gió lộng. Lăng Tiêu đứng trên quảng trường, mặt như ngọc, tóc đen tung bay, ánh mắt sáng như sao, có một loại khí thế tự nhiên tỏa ra.

Một lát sau, hắn bắt đầu cử động.

Chỉ thấy Lăng Tiêu ra một quyền, nhìn qua thì bay bổng nhưng mây mù nháy mắt đã kéo đầy trời, rồi như bị hút về phía hắn.

Quyền mang sáng lên, tiếng sấm nổ vang dần.

ẦM ẦM!

Lăng Tiêu tiếp tục tung ra từng quyền, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng khi mây mù tụ lại thành hình nắm đấm giăng đầy trời, tia chớp lóe lên, khí thế hùng hồn, mang theo vài phần vô địch, hàng yêu trừ ma.

Mây gió biến đổi, mặt trăng bị che đi, Lăng Tiêu đánh quyền trong không gian, như một cây chùy ở thời thiên cổ nện xuống. Các đệ tử đều cảm thấy máu trong người bị ép lại, mặt mũi hoảng sợ.

"Không dùng chân khí, vậy mà ra quyền lại xuất hiện cảnh tượng long trời lở đất. Đây là... đây là Viên Mãn cảnh của Tiểu Kim Cang Quyền. Làm sao lại có thể?"

Đặng Á Lâm khiếp sợ tột đỉnh, khắp khuôn mặt trắng bợt.

"Cái này.... thật sự là Tiểu Kim Cang Quyền sao?" Đặng Thiên Đức khổ sở.

"Đây không chỉ là Tiểu Kim Cang Quyền cảnh giới viên mãn đơn thuần. Đây là quyền đạo ý cảnh. Ha ha ha ha. Ông trời phù hộ Trường Sinh Môn chúng ta."

Bỗng nhiên Nam Cung Hiên phá lên cười, khắp khuôn mặt vô cùng kích động.

" Không sai, đây không phải là cảnh tượng kì dị trong trời đất. Đây là sức mạnh trời đất, sức người có lúc cạn nhưng sức mạnh trời đất là vô tận. Lấy sức người dẫn dắt sức mạnh trời đất gọi là ý cảnh. Khai Mạch Cảnh là đã lĩnh hội được quyền ý, thật sự phát điên mất! Chúc mừng Tông chủ, chúc mừng Tông chủ, Trường Sinh Môn sẽ chấn hưng!"

Đại trưởng lão cũng hết sức kích động, bộ râu trắng cũng đang phát run.

"Ý cảnh... Ý cảnh... Ngay cả ta cũng chưa lĩnh ngộ được ý cảnh. Nam Cung Tinh được gọi là người trẻ tuổi tài giỏi nhất Trường Sinh Môn cũng mới lĩnh ngộ được ranh giới Kiếm ý. Tên nhóc này làm sao có thể?"

Vẻ mặt Đặng Thiên Đức khó nói lên lời, ánh mắt đầy ghen tị.

OÀ..ÀNH!

Cuối cùng một quyền của Lăng Tiêu rơi xuống, mây mù đầy trời lại chỉnh tề tụ lại hướng lên trên, hóa thành một quả đấm cực lớn giữa trời sáng chói như hoàng kim, đột nhiên nổ tung lên, chấn động vòm trời.

" Đây mới thực sự là Tiểu Kim Cang Quyền, ngươi đã thấy rõ chưa? Tiểu Kim Cang Quyền không chỉ là một quyền cứng rắn, mà còn lấy mềm dẻo làm chủ thể, sức mạnh là hồn. Phải hiểu rằng, ý ở bên trong quyền, cứng rắn và mềm dẻo phải hòa làm một mới có thể hóa thành kim cương cứng rắn. Hàng Yêu Phục Ma!"

Lăng Tiêu đi tới trước mặt Đặng Á Lâm đang thất hồn lạc phách, nói chậm rãi.

"Lấy mềm dẻo làm chủ thể, sức mạnh là hồn, ý ở bên trong quyền, cứng rắn và mềm dẻo phải hòa làm một..."

Sắc mặt Đặng Á Lâm trắng bệch, tự lẩm bẩm, giống như đang trong trạng thái nhập thần. Nhưng ánh mắt hắn càng ngày càng sáng.

"Ta hiểu rồi. Ta hiểu rồi..."

Đặng Á Lâm cười to một tiếng, nhún người nhảy lên, bắt đầu thi triển Tiểu Kim Cang Quyền. Nắm tay trở nên mềm nhẹ hơn rất nhiều, nhưng mà liên tục không ngừng, giống như sông lớn, uy lực không chỉ tăng lên không chỉ một phần.

Tiểu Kim Cang Quyền đã đạt đến Đại thành cảnh.

Sau đó, Đặng Á Lâm đã làm một quyết định khiến mọi người không ngờ.

Hắn đi nhanh đến trước mặt Lăng Tiêu, quỳ bịch một tiếng xuống.

"Thánh tử, là kiến thức ta nông cạn, tự cao tự đại, không hiểu núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Hơn nữa ta không nên lấn áp các đệ tử đồng môn. Thánh tử không để ý đến hiềm khích lúc trước mà còn dạy ta Tiểu Kim Cang Quyền. Ta thật sự thấy hổ thẹn trong lòng. Sau này ta sẽ cố gắng tu luyện, phụ tá Thánh tử, đem Trường Sinh Môn ta phát dương quang đại."

Đặng Á Lâm nhìn về phía Lăng Tiêu, trong ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt sùng bái, giọng nói hết sức chân thành.

"Á Lâm.... Cháu!. Đồ hèn kém này!"

Đặng Thiên Đức trợn tròn mắt, chỉ vào Đặng Á Lâm mắng to.

"Đặng sư đệ, khó đứa nhỏ Á Lâm này mới biết hối lỗi. Đáng quý! Ngươi nên cảm thấy cao hứng cho hắn mới đúng!!"

Nam Cung Hiên khẽ mĩm cười nói.

Đặng Thiên Đức há to miệng nhưng cũng không nói ra được gì, mặt mũi đắng chát.