Sau khi La Thiên phế liền một lúc ba người.
Sắc mặt vài tên tiểu đệ còn sót lại sau lưng Đường Uy trắng bệch, không dám lên đài nữa.
Đường Uy trầm mặt xuống, kế sách xa luân chiến của hắn đã thất bại.
Những thuộc hạ mà hắn tuyển chọn dù sao cũng không phải là tử sĩ, cam tâm tình nguyện tàn phế để lên đài.
- Tiểu Hầu gia, tiểu tử này đã chiến đấu liên tục ba trận, đều là vượt cấp tác chiến. Dùng tu vi mới vào Khai mạch ngũ trọng, chắc là tiêu hao cũng không nhỏ.
Lệ Hải cười nhẹ nói.
- Được rồi, bản lĩnh của hắn ta đã nắm rõ rồi.
Đường Uy nói, ra vẻ như đã tính trước.
Chỉ cần đề phòng thân pháp và kiếm chỉ của La Thiên, nếu như chính diện tác chiến, càng kéo dài thì phần thắng của hắn sẽ càng lớn.
- La Thiên! Ngươi vừa mới đột phá Khai mạch ngũ trọng lại đổi vũ kỹ thân pháp Linh cấp, đây chính là điều giúp của ngươi tự tin như vậy hay sao?
Đường Uy ngạo nghễ cười, tiến vào trong Diễn Võ trường.
Vù vù Sưu!
Sáu cái khí mạch của Đường Uy chấn động, trên người có một tầng sóng khí bốc lên, giống như biển lửa muốn nhào ra ngoài vậy.
Cỗ uy thế nóng bỏng này kéo hướng lên tới Khai mạch thất trọng!
- Khí thế thật là mạnh!
- Tu vi của Tiểu Hầu gia đã bước nửa cái chân vào thất trọng rồi.
Một ít tân sinh ở đây không khỏi sợ hãi thán phục.
Nộ Vân chưởng!
Đường Uy đập ra một chưởng, một cỗ gió lốc màu đỏ thẫm dâng lên, bộc phát ra sóng khí nổ vang kinh tâm động phách.
Nghiễm nhiên, Nộ Vân chưởng có tiếng là lấy lực bộc phát đã được bị Đường Uy tu luyện tới cảnh giới cao hơn.
Nhớ ngày đó, La Thiên đã chịu thiệt dưới môn vũ kỹ Linh cấp này.
Giờ phút này, bất kể là tu vi hay là vũ kỹ của Đường Uy đều tiến thêm một tầng so với ngày đó.
- Đến rất tốt!
Trong mắt La Thiên hiện lên chiến ý, chân khí trong năm đầu khí mạch của cơ thể gào thét, lao ra ngoài, ngưng tụ ở trên ngón tay.
Ngưng Tinh Kiếm chỉ!
Một đạo khí mang kiếm chỉ màu xanh lam, lạnh lẽo giống như cực quang mùa đông bình thường va chạm với cơn gió lốc màu đỏ kia.
Sưu sưu oanh!
Cả hai nổ tung, hai cỗ lực lượng đáng sợ đan vào một chỗ, bụi đất bắn tứ tung.
Điểm kinh người chính là có một đám mây bụi màu trắng hình nấm xuất hiện ở trên đỉnh đầu hai người.
- Uy lực thật là đáng sợ!
- Công kích của hai người này đều gần đạt tới Khai mạch thất trọng rồi.
Ở bên ngoài Diễn Võ trường, cả đám học viên thanh đồng đều hãi hùng khiếp vía.
Đối mặt với công kích như vậy, Khai Mạch lục trọng bình thường không ngăn được nổi một chiêu.
- Lúc trước chiến đấu, La Thiên chưa dùng toàn lực.
Ánh mắt Tào Dương lóe lên.
Khó trách, Tiểu Hầu gia thực lực mạnh mẽ cũng không tiếc dùng xa luân chiến để làm La Thiên tiêu hao.
Thực lực của kẻ này rất mạnh mẽ, che giấu vô cùng sâu!
Có thể lực áp ba đại thiên tài ở trong thử thách của Thánh phủ, tranh đoạt vị trí quán quân, há có thể là người bình thường cơ chứ?
Sưu ~
Quá trình La Thiên và Đường Uy chiến đấu, hơi nước trên đỉnh đầu bốc lên cao bằng hai tầng lầu.
- Cứng rắn va chạm với ta?
Khóe miệng Đường Uy nhếch lên nở một nụ cười tự tin.
Nộ Vân chưởng của hắn có tiếng là lấy lực bộc phát, thứ hắn không sợ nhất chính là cứng đối cứng.
- Thua cho ta!
Trên bàn tay của Đường Uy bắn ra một đạo chưởng ảnh mạnh mẽ hơn, trong lúc mơ hồ muốn nuốt hết khí mang kiếm chỉ của La Thiên.
Giờ khắc này.
Đường Uy nhận thấy mình đang chiếm thế thượng phong, nụ cười trên mặt của hắn ngày càng sáng lạn hơn nữa.
Có lẽ, không cần chờ đến lúc La Thiên hao hết chân khí thì mình cũng đã có thể chiến thắng được rồi.
- Không ngờ lại dám liều mạng với Tiểu Hầu gia, đầu của tiểu tử này úng nước hay sao?
Lệ Hải giật mình, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Nếu như La Thiên dùng thân pháp di chuyển rồi chiến đấu, tìm cơ hội phản kích, như vậy còn có một đường hy vọng.
Chỉ tiếc, thứ hắn lựa chọn không phải là phương án thức thời nhất.
- Đáng tiếc.
Tào Dương thầm thở dài trong lòng, có hơi thất vọng và tiếc hận.
Hắn rất hy vọng La Thiên có thể sáng tạo ra kỳ tích, chiến thắng Đường Uy. Như vậy mình mới có hi vọng, tiếp tục khiêu chiến.
- Không nên cao hứng quá sớm!
La Thiên điềm tĩnh, khẽ cười một tiếng, hơi dung nhập một tia Thần mạch chi lực vào trong chỉ mang.
Sưu!
Trên đầu ngón tay xuất hiện kiếm quang phun ra nuốt vào, khí tức lạnh lẽo tỏa ra, trực tiếp đâm vỡ tan chưởng ảnh màu đỏ.
Kiếm chỉ mang theo lực xuyên thấu kinh người, gần như muốn đâm vào bàn tay của Đường Uy.
- Đừng mơ!
Đường Uy biến sắc, bàn tay bắn ra chân khí màu đỏ thẫm, sáng lạn giống như là mây trời vậy.
Oanh!
Hai cỗ lực lượng phá vỡ sự cân bằng, tạo ra một cái hố ở tại chỗ, sóng nhiệt và gió lạnh mang theo bụi bặm lan tràn ra bốn phía.
Thân thể của La Thiên và Đường Uy đồng thời lui lại mấy thước.
Sưu sưu! Sưu sưu!
Cơ hồ là đồng thời, hai người dùng tốc độ kinh người tới gần nhau, lần nữa va chạm vào nhau.
Hai tay của Đường Uy liên tục đánh ra, đánh ra tầng tầng lớp lớp sóng nhiệt màu đỏ thẫm.
Tổng cộng có ba lớp sóng nhiệt màu đỏ, lớp sóng sau so với lớp sóng trước còn cao hơn, uy lực liên tục được kéo lên.
Ngưng Tinh Trảm Nguyệt!
Kiếm quang màu xanh lam xuất hiện trên đầu ngón tay của La Thiên, dài một xích, ngày càng trở nên sắc bén đáng sợ, vẽ ra từng đạo khí mang hình vòng cung.
Oanh! Phốc sưu sưu!
Tuyệt chiêu của hai người va chạm rồi biến mất, sau đó lại không ngừng sinh ra, liên miên không ngừng.
Trên mặt đất của Diễn Võ trường xuất hiện cái hố, còn có từng cái rãnh sâu lan tràn ra chung quanh.
- La Thiên này rất mạnh, có thể chính diện va chạm với Đường Uy mà không thua.
- Chỉ có điều, lúc trước La Thiên đã chiến đấu hai trận, tiêu hao không nhỏ, hiện tại lại luân phiên cứng rắn va chạm, nếu cứ tiếp tục kéo dài, chỉ sợ không tốt.
Đám người bên ngoài nghị luận.
Trên mặt Lệ Hải hiện lên một tia ngưng trọng, khá tốt trước đó đã có hai người làm tiêu hao thực lực của La Thiên.
Ai có thể ngờ tới.
Thực lực chân chính của La Thiên lại khủng bố như vậy, vượt cấp đánh cân sức ngang tài với Tiểu Hầu gia.
Hiện tại, thứ duy nhất uy hiếp hắn, có khả năng chính là thể lực.
Khai mạch ngũ trọng vượt cấp tác chiến, lại bộc phát ra chiến lực như thế, tiêu hao sẽ rất lớn, khó có thể kéo dài được.
Nhưng mà, mười mấy chiêu qua đi, La Thiên không có dấu hiệu lực lượng dự trữ bị hao hết, trái lại còn rất nhẹ nhàng.
Đường Uy thì hít thở dồn dập, tâm tình có chút nóng nảy.
- Tiểu tử này! Sao có thể kiên trì lâu như vậy được chứ...
Đường Uy cắn răng, cảm thấy vướng tay chân.
Tuy rằng Nộ Vân chưởng của hắn có lực bộc phát mạnh mẽ, thế nhưng cũng bị từng đạo chỉ mang của La Thiên chính diện đâm rách và chém vỡ.
Quả thực, hai trận chiến trước đó La Thiên có chút tiêu hao, nhưng cũng không phải là tiêu hao lớn như trong tưởng tượng của người ngoài.
Hai trận chiến đấu trước đó hắn không dùng hết toàn lực, tất cả đều là dùng đối thủ làm đá mài đao, hoặc là luyện tay.
Loại chiến đấu này, so với việc nói tiêu hao còn không bằng nói là tập thể dục.
Hơn nữa, thân thể của La Thiên có Thần mạch, khí mạch thâm sâu, tốc độ khôi phục hơn xa Võ giả cùng giai.
- Đường Uy, nếu như ngươi chỉ có chút bổn sự ấy thì trận chiến này sắp kết thúc rồi.
Trong chiến đấu, La Thiên còn thong dong lên tiếng.
Xùy SƯU...U...U!
Kiếm quang giữa đầu ngón tay của hắn đột nhiên bắn ra, dài một hai xích, ngưng luyện mà sắc bén, uy lực còn tăng lên vài phần.
Giờ khắc này, Ngưng Tinh Kiếm chỉ đã gần như được thôi phát đến tầng thứ ba.
Oanh phốc phốc!
Kiếm chỉ sắc bén vô cùng kia đã làm cho Nộ Vân chưởng của Đường Uy vỡ nát.
- Không! Sao có thể...
Thân thể của Đường Uy nhanh chóng lùi lại, trên bàn tay xuất hiện một đạo vết máu, trên y phục cũng có mấy chỗ vỡ tan.
May mắn hắn có nhuyễn giáp là Bảo khí hạ phẩm hộ thể, nếu không thì tuyệt đối không chỉ có chút vết thương nhỏ ấy được.
Cái gì!
Bên ngoài, sắc mặt Lệ Hải đại biến, trong mắt hiện lên một tia lo lắng và sầu lo.
- Kiếm chỉ này thật là mạnh!
- Đường Uy không ngăn được hắn nữa rồi...
Rất nhiều học viên thanh đồng lên tiếng kinh hô, tâm trạng bay bổng, nhiệt huyết phấn khởi.
Vẻ mặt Tào Dương có chút kinh dị, khó có thể tin được.
La Thiên này, quả thực là sâu không lường được!
Hắn đã chiến ba trận mà còn có thể chính diện tranh phong với Tiểu Hầu gia, chuyện này làm cho người ta không khỏi sợ hãi thán phục.
Ai ngờ được, hắn không những không mệt mỏi thua trận mà còn càng đánh càng hăng, giờ phút này còn trực tiếp nghiền ép Đường Uy.