Ái Mễ Thiên kiêu sa bước lên nơi ngồi của trưởng mỗi dòng tộc, trên này thực đã có hai nam nhân và một nữ tử ngồi đó rồi. Không sai, chính là tộc trưởng đương nhiệm của ba dòng tộc thuộc Huyết tộc, ồ còn gia tộc Ma Cà Rồng thuần chủng, hẳn là trưởng tộc dòng tộc này chưa có tới đi.
Áo Đức tộc trưởng, cha của Áo Đức Lạp Tư lướt qua gương mặt kiêu ngạo của Ái Mễ Thiên, cười nhạt nói:
“Già Lam nữ hoàng thật khí phách!”
Mễ Thiên hơi nghiêng đầu, nhíu nhíu mày đẹp, nàng thong thả cười, tới kiêu ngạo:
“Ồ, nãy hẳn ngài cũng nhìn thấy đi. Hai bên ngươi không tình, ta không nguyện, cái khế ước hôn thú rác rưởi này, nên phá!”
Áo Đức tộc trưởng vốn còn muốn châm chọc gì đó nhưng Mễ Thiên lại có vẻ khó chịu, nàng nghiêng đầu, ánh mắt hơi lóe tia sắc lạnh:
“Lẽ nào ta lại phải cùng trưởng tử của ngài kết ấn lại lần nữa?”
Áo Đức tộc trưởng ho nhẹ, không nói gì thêm. Đùa ư? Hắn thật sự không muốn có một cô con dâu như Già Lam Ái Mễ Thiên này, tuy cô ta rất yêu con trai hắn nhưng lại quá mạnh mẽ, khát máu và mang nhiều điều tiếng xấu xa. Còn Độc Cô Hải Thanh thì khác, cô ta tuy là con người nhưng nhìn dòng máu cô ta là biết, một khi chuyển đổi thành huyết tộc thì,….
Hắn thực ra rất hài lòng về kết quả này, nhưng lại không vui vì vẻ kiêu ngạo kia của Già Lam kia. Vốn ngày Áo Đức Lạp Tư tới từ hôn, hắn cũng ngấm ngầm đồng ý, như vậy cô ta sẽ càng thêm mất mặt, ai ngờ cô ta có thể dứt khoát như vậy!
Ái Mễ Thiên mắt ẩn đi sát khí, thong dong tiến lại vương vị được chuẩn bị cho mình. Cô không quan tâm họ nói như thế nào, nghĩ làm sao, con người nàng chỉ sống bằng cảm xúc thực. Mà Độc Cô Hải Thanh kia, làm nàng khó chịu.
Cho dù sao đi chăng nữa, trong đầu nàng vẫn có kết cục của nguyên tác. Đừng trách nàng vô lí, độc ác. Dù con người Độc Cô Hải Thanh vô cùng tốt, dám yêu dám hận, lí trí dũng cảm, mạnh mẽ quyết đoán nhưng vậy thì sao chứ?
Nàng không nghĩ cô ta có khả năng hại nàng thân bại danh liệt như trong nguyên tác nhưng không khó chịu với cô ta là điều không thể. Không chỉnh cô ta lại càng không, nàng không phải là thánh nữ, nàng không được rộng lượng như vậy! Không hại chết cô ta là còn may đấy!
Còn những người như Áo Đức Lạp Tư và Gia Đặc Thiên Nam, nàng vốn không muốn cùng họ có quan hệ, nhưng một khi đã làm nàng tức giận thì, không có lí do gì mà nàng không chút giận! Con người nàng, chỉ suy nghĩ làm sao cho tốt nhất cho mình.
Lúc này, đột nhiên lại có tiếng hô lên:
“Diêm vương tới!”
Người đứng đầu hoàng thất Ma Cà Rồng thuần chủng, hoàng tử vương tộc Roeald, Mặc Diêm vương tử? Sao hắn lại tới đây? Không phải mấy năm nay lại đây vương thất Roeald rất khinh thường không tới, chỉ phái sứ giả đi qua sao?
Mặc Diêm một thân vương bào hoàng thất cao sang diễm lệ. Mái tóc cùng màu áo rất hòa hợp, một thân đen tuyền, mà đôi mắt đỏ như máu của hắn chứng tỏ hắn không phải kẻ ăn chay! Dung mạo hoàn mĩ, tỷ lệ thân thể xứng với từ ‘vàng’, thon dài tràn ngập sức mạnh. Hắn như đứa con kiêu ngạo của Huyết Nguyệt, quân lâm thế gian!
Ái Mễ Thiên híp mắt, trong nguyên tác không nhắc tới nhiều lắm về người này, không là co Ma Cà Rồng này, chuyện gì đã làm nguyên tác thay đổi? Dốt cục, Ái Mễ Thiên đưa tay gõ nhẹ lên phiến vương tọa, nhếch nhếch khóe môi.
Nàng không phải con nhóc nhát gan ngu ngốc sống cùng thân thể mỉnh kia. Càng là chuyện khó nàng càng thích thú. Có vẻ, thế giới này không còn mấy ngày yên bình nha~.
Mà cái tên bắt nhốt nàng mấy ngày, nàng khẽ nhắm mắt, miệng nhếch lên một vòng cung vô cùng nhỏ, a ha, người dám lợi dụng ta, hừm, trên đời này có lẽ cũng chẳng còn mấy người nhìn thấy ánh mặt trời a~!.
Mặc Diêm tiến bước lại bục cao, kiêu ngạo nhìn mấy người tộc trưởng tiến lên chào hỏi hắn, hẳn rồi, Ma Cà Rồng thuần chủng cao quý đâu phải Huyết tộc hay Vampie tộc nhân với tới? Khoan! Vampie, nữ hoàng khát máu kia sao không tới chào hỏi hắn? Thật là có người kiêu ngạo như vậy sao?
Thấy ánh mắt xoáy sâu vào mình tìm tòi, Mễ Thiên thản nhiên mở đôi mắt quyến rũ kia ra, trong hơi Sương nhập nhèm, câu hồn đoạt phách! Mặc Diêm thầm giật mình nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, ngày hôm nay, hắn tới là có một việc khác.
Mễ Thiên hơi mỉm, gật khẽ đầu chào coi như đáp lễ ánh mắt xăm xoi kia. Hừ, muốn ta tới chào hỏi ngươi? Không bằng tới dập đầu trước cô nãi nãi của ngươi đi!
Thân chỉ là một vương tử mà không biết tôn ti, muốn một nữ hoàng đứng dậy chào hỏi hắn? Hình như hắn đã đánh giá mình quá cao a~.
“Nữ hoàng tôn quý, chi bằng ta với ngươi hôm nay chơi một trò chơi thú vị?”
Mặc Diêm ngồi xuống nhưng không buông bỏ chuyện hắn bị mất mặt kia ra (Toát mồ hôi, thật mất mặt a~~~~!!!!). Ái Mễ Thiên híp mi, đưa móng tay lên chỉ ánh trăng máu:
“Vương tử tộc Roeald? Hừm, có vẻ ngươi quá để ý ta? Vừa hay là ta mới từ hôn con trai tộc trưởng tộc Áo Đức! Chi bằng ta với ngươi đính hôn, thế nào?”
Giọng của nàng nhẹ tênh, làm ngươi ta ảo giác nàng đang nói một câu, trăng kia đẹp quá, ta và ngươi ngắm sao đi! Câu nói nàng nói ra làm xiết bao người giật mình.
Mặc Diêm nhìn quanh ánh mắt cơ hồ muốn phun ra lửa của Áo Đức tộc trưởng, nổi song của Áo Đức Lạp Tư, vui vẻ xem chuyện của Mộ Dung Mặc và thối hơn phân của Gia Đặc Thiên Nam. Hắn thấy có vẻ thú vị, hơi mỉm cười:
“chi bằng ta với ữ hoàng cược một ván, nếu thắng, ta sẽ làm một việc cho nàng. Thế nào?”
“Không, nếu ta thắng, ngươi gả cho ta. Còn ta thua, ta làm một việc cho ngươi trong tầm kiểm soát của ta~!”
Câu nói của Ái Mễ Thiên vừa dứt, Mặc Diêm cơ hồ muốn không giữ nổi bình tĩnh, muốn trực tiếp ngã khỏi vương tọa, khóe miệng hắn co rút liên hồi. Muốn hắn gả cho người ta? Chuyện này cơ bản không có thể thương lượng nha! Hắn là ai cơ chứ? Người thừa kế của vương thất Roeald sao có thể,… bị gả đi????
Ánh mắt Ái Mễ Thiên hơi lóe lóe, gian giảo lướt một vòng qua tất cả hội trường, cười nói:
“Nếu như vương tử ngại ngùng, chi bằng, dừng lại?....”
Mễ Thiên lãnh khốc tuyên án cho ai kia, nếu muốn tính kế nàng, thật còn rất non a~. Hừ! nếu không muốn đánh đổi thứ gì mà có thể có lợi tức, hầu như là chuyện không thể, Diêm vương tử, đây là lời khuyên ta dành cho ngươi!
Mặc Diêm bình tĩnh suy nghĩ lại. nữ hoàng kia quá tự mãn, thắng hắn là điều hầu như không thể mà mục đích chuyến đi lần này,… hắn cắn răng gật đầu, không quên tỏ ta hơi thởi thân sĩ:
“Vậy nữ hoàng, người nói đi, ta sẽ cá cược chuyện gì?”
Ái Mễ Thiên nhếch nhếch lông mi:
“Lễ tế huyết nguyệt, mở màn chẳng phải là kiểu săn bắt rượt đuổi con mồi sao? Ta sẽ rất vui nếu như người thắng là người có trong tay nhiều con mồi hơn!”
Màn săn bắt, chẳng qua là thả những lễ tế là con người vào khu rừng có kết giới, cho bọn họ chạy trốn và thanh niên trong tam tộc sẽ tham gia xem ai là người xuất sắc nhất! Tất nhiên, ngày này của 3 năm trước, Ái Mễ thiên nữ hoàng từng vang danh khát máu cũng là vào dịp này!
Vừa dứt lời, nàng hơi mỉm, bổ sung:
“Nửa tiếng thời gian, không nhiều thêm một khắc!”
“Hảo, ta đáp ứng nữ hoàng!”
“Vậy, cuộc đi săn của chúng ta, chuẩn bị đi, sẽ hay lắm đây!”
Mễ Thiên khẽ cười gian tà, khép mắt hờ hững. Mà mấy nam nhân ở dưới như Mộ Dung Mặc và Áo Đức Lạp Tư nghĩ gì thì không ai biết. Áo Đức Lạp Tư hơi nhíu mày, an ủi Độc Cô Hải Thanh hơi sợ hãi:
“Ngươi là người hầu của ta!”
Ái Mễ Thiên nghe xong, lại khẽ xoắn lọn tóc đẹp. Muốn cô ta thoát vì danh người hầu? chẳng qua, để xem nàng có muốn tha không đã!