Editor: Morii

Beta: Lục

Trong lúc Tần Việt đang bận rộn thì Tạ Ngang cũng chẳng thảnh thơi gì.

Vì Tô Thu Diên đặc biệt chú trọng công tác tập huấn trước khi nhậm chức cho giáo viên, thậm chí còn tự mình viết chương trình đào tạo gì đó nên khoảng thời gian gần đây, Tạ Ngang cũng toàn tâm toàn ý vùi đầu vào sự nghiệp huấn luyện.

Ông nhìn ba mươi người đang ngồi phía dưới. Tuy phần lớn họ là mấy ông già mặt đầy nếp nhăn, nhưng chỉ có một vài người là già thật, số còn lại thì dù nét mặt đã già rồi nhưng da mặt lại không bị lão hóa.

Chẳng hạn như Tả Ngũ, vị tu sĩ dẫn đầu cô lập phàm nhân kia, dù ông ta không nói câu nào nhưng sự ghét bỏ phàm nhân đã hằn sâu trong từng nếp nhăn của ông.

Tạ Ngang nhìn đám người đã chia thành hai phe riêng biệt kia, nhóm ngồi phía trước mặt đầy vẻ kiêu ngạo, nhóm ngồi phía sau thì thấp thỏm lo âu. Điều đó khiến ông thực sự thấy lo cho những bạn nhỏ trong nhà trẻ, cũng hiểu rõ hơn nỗi khổ tâm của thành chủ. Nếu không có lần tập huấn trước khi nhậm chức như thế này, phỏng chừng đám người đó sẽ quậy lật trời mất.

Vì thế ông dựa theo ý của thành chủ, việc đầu tiên cần làm là xáo trộn chỗ ngồi của bọn họ.

Sau nửa tuần trà, ngồi cạnh Tả Ngũ là một người mất tay phải, bên còn lại là người với mái đầu còn trắng hơn cả ông.

Người mất tay phải tên là Hứa Hoàng, tuổi tác không lớn, cùng lắm là hai mươi lăm, hắn ta nở nụ cười vừa có phần lấy lòng vừa có hơi xấu hổ với ông ta. Còn lão bên phải thì đến nhìn cũng chẳng dám, nói chi là tự giới thiệu.

Tạ Ngang nói: "Bây giờ từng người các ngươi hãy tự giới thiệu về mình đi, nói đôi lời về sở trường của mình là được. Chẳng hạn như nếu biết chữ thì biết bao nhiêu chữ, hiểu thuật toán thì có thể tính toán trong phạm vi mấy chữ số... Nếu không biết những thứ đó thì có thể giới thiệu về điều khác. Ví dụ như kiên nhẫn, có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, có tài ăn nói, biết kể chuyện, có thể chạy có thể nhảy, đầu óc minh mẫn hay đại loại thế. Bọn ta sẽ căn cứ vào sở trường của từng người để sắp xếp chức vụ nên mọi người tuyệt đối không nên giấu giếm, có gì nói nấy, hiểu chứ?"

Mọi người đều gật đầu.

Ngay sau đó, người đầu tiên bắt đầu việc tự giới thiệu là Tả Ngũ. Đừng chỉ nhìn vẻ kiêu căng ra mặt của ông mà vội đánh giá, kỳ thực ông ta có vốn liếng để lên mặt. Ông ta là tu sĩ biết nhiều chữ nhất và cũng là người giỏi toán học nhất.

Những tu sĩ khác cũng bắt đầu lục tục tự giới thiệu, bọn họ cũng biết chữ biết thuật toán, có người còn nói bản thân có thể dạy một số kiến thức tu luyện.

Các phàm nhân nghe bọn họ giới thiệu xong, ai nấy đều cúi thấp đầu. Cũng bởi vì bọn họ thật sự không biết chữ, toán học thì có đó, nhưng chỉ tính được các phép toán đơn giản mà thôi.

Nhưng Tạ Ngang vẫn không du di cho bọn họ: "Đến các ngươi."

Hứa Hoàng là người trẻ nhất trong số những phàm nhân ở đây, cũng là người có lòng can đảm nhất. Hắn ta nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: "Ta biết tính toán, có thể tính trong phạm vi một tram. Khi còn ở khu vực khai thác mỏ, ta đã thường xuyên giúp kiểm kê số linh thạch. Còn nữa, ta biết nuôi nấng trẻ con, em trai ta là do một tay ta nuôi lớn. Tuy ta mất tay phải nhưng vẫn có thể chạy có thể nhảy, lực tay trái cũng khá lớn, hơn thế tính tình ta tốt, có kiên nhẫn..."

Hứa Hoàng biết đây có lẽ là cơ hội duy nhất mà mình có thể nắm lấy, vì thế hắn ta nói hết tất cả những gì mình có.

Hắn ta còn trẻ lắm, phần đời còn lại không thể dựa mãi vào sự chu cấp của người khác. Đúng là mất một tay không thể đào mỏ, nhưng hắn ta có thể làm những việc khác. Một ngày chỉ ăn một bữa thật sự quá khổ, hắn ta không muốn bị chết đói trong mùa đông này.

Tạ Ngang vừa nghe vừa gật gù, chờ khi hắn ta nói xong còn khích lệ: "Rất tốt."

Hứa Hoàng nghe thế bèn mỉm cười.

Có hắn ta làm gương, những phàm nhân khác cũng bắt đầu ấp úng lên tiếng.

Điều khó tin là nếu so với các tu sĩ chỉ biết chữ biết toán thì những phàm nhân lại có nhiều kỹ năng hơn.

Người thì biết thổi lửa nấu cơm, người biết may quần áo, người biết ca hát kể chuyện, người biết xây nhà đắp đường, người biết làm đồ dùng gia đình và thông đường ống nước, thậm chí còn có người biết đỡ đẻ. Các kỹ năng phong phú đa dạng khiến Tạ Ngang nghe mà gật đầu liên tục.

Mặc dù các tu sĩ cũng vểnh tai nghe nhưng họ lại cảm thấy những kỹ năng này toàn là trò vặt. Bởi vì nếu là tu sĩ thì nhà đã có người xây hộ, cơm cũng có người nấu cho, bọn họ chỉ cần tu luyện là được, những chuyện khác không cần quan tâm.

Thế nên vào thời điểm này, bọn họ vẫn cảm thấy mình mới là lực lượng dạy học quý giá nhất của nhà trẻ.

Nhưng kết quả phân chia cương vị được thông báo xuống lại khiến bọn họ phải mở to mắt.

"Tại sao cái tên không có tay phải kia lại được làm hiệu trưởng, còn ta chỉ là một ông thầy?" Tả Ngũ không dám ý kiến ý cò ngay trước mặt thành chủ, chỉ đành tìm đến Tạ Ngang.

Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung

Tả Ngũ thật sự ức chế vô cùng, ông ta cảm thấy bản thân là người có tài năng nhất trong tất cả, chức hiệu trưởng nhà trẻ không phải ông ta thì chẳng còn ai vào đây. Nhưng ai có ngờ lại bị một tên phàm nhân lông cánh chưa mọc đủ hẫng mất.

Mà không chỉ riêng ông ta, những tu sĩ khác cũng là thầy, không có một ai làm cán bộ.

Bây giờ bọn họ đã không phải là Ngô hạ A Mông (*) nữa rồi. Người ở bốn bộ của khu khai thác mỏ là cán bộ, tổ trưởng tổ phó của từng khu phố cũng vậy, thế thì đương nhiên là trong nhà trẻ này ai chuyên làm việc vặt mới là cán bộ.

(*) Ngô hạ A Mông: Điển cố về danh tướng Đông Ngô Lã Mông thời Tam Quốc. Lã xuất thân khó khăn, ít học, nghèo kiến thức, bị mọi người gọi là Cu Mông đất Ngô. Sau được Tôn Quyền khuyên bảo, mới nỗ lực trau dồi kiến thức, trở thành một vị tướng văn võ toàn tài, khiến người đời phải thốt lên đầy ngạc nhiên và cảm khái.

Một ví dụ đơn giản, ở khu vực khai thác mỏ chỉ lo đào mỏ thì vĩnh viễn là thợ mỏ. Vậy chẳng phải ở nhà trẻ mà chỉ lo dạy thì vĩnh viễn là thầy sao? !

Tạ Ngang thật sự không ngờ rằng các tu sĩ vẫn giữ cái tư tưởng được làm cán bộ xa vời kia, vì thế ông nói: "Hiệu trưởng của nhà trẻ phải quản lý tất cả sự vụ, mọi vấn đề từ ăn đến dùng đều phải đến bàn bạc với ta. Chưa nói đâu xa, nếu bọn nhỏ bị bệnh, bị thương, đánh nhau, cãi nhau ầm ĩ, hay là các phụ huynh không không hài lòng với thầy giáo, không hài lòng về nhà trẻ, những chuyện đó cũng cần hiệu trưởng phải ra mặt giải quyết. Ông chắc chắn muốn làm chứ?"

Tả Ngũ vừa nghe, lòng uất nghẹn đang ngập tràn lập tức bị dìm xuống. Sao hiệu trưởng lại phải làm nhiều việc như vậy? Chẳng phải chỉ cần dùng miệng chỉ huy là được à?

Tạ Ngang cười ha ha: "Ngài xem mỗi ngày thành chủ có bận không?"

Tả Ngũ hơi chần chừ một lát mới gật đầu. Dù rằng ông ta không được tiếp xúc nhiều với thành chủ nhưng cũng biết từ khi ngài tới Thanh Châu đến nay chưa từng rảnh tay. Nếu không thì sao sản lượng của khu vực khai thác mỏ có thể tăng cao, sao các tu sĩ có khả năng bắt được yêu thú, phàm nhân càng không có nhà bếp và nhà vệ sinh để dùng, ngay cả nhà trẻ bây giờ cũng là một tay thành chủ gây dựng.

Tạ Ngang tắt nụ cười, nói: "Vậy đấy, thành chủ là người đứng đầu một thành mà ngày nào cũng phải tận tụy hết mực, huống chi là hiệu trưởng của một nhà trẻ."

Nói tới đây, Tạ Ngang đau lòng khôn xiết.

Mỗi ngày, thành chủ đều thức dậy khó khăn như vậy, ăn cơm khó nuốt như vậy, đi đường cũng mệt mỏi đến thế mà ngài vẫn không dám lười biếng. Chẳng lẽ những kẻ khác lại muốn nằm trên giường ngủ nướng hay sao? !

Là tâm phúc tự phong của thành chủ, ông là người đầu tiên không cho phép.

Thế nên Tạ Ngang bắt đầu nói về chức trách của từng cương vị cho Tả Ngũ: "Ngoài hiệu trưởng, bộ hậu cần phải nấu cơm, sửa chữa và quét dọn. Bộ an ninh phải đưa đón trẻ con, phải trông chừng tụi nhỏ. Phòng công vụ phải sắp xếp các khoản thu chi, xếp hạng thi đua giờ học chuyên cần, mỗi ngày phải đến nhà trẻ trước giờ hành chính, phải chờ đến khi tất cả mọi người rời đi mới có thể về nhà. Nếu ông muốn làm cán bộ thì hãy chọn một bộ đi, ta sắp xếp cho ông."

(ΩДΩ)—— vẻ mặt Tả Ngũ trở nên khiếp sợ.

Ông ta nuốt nước miếng cái ực, cảm thấy có mỗi cái xếp hạng thi đua giờ học chuyên cần nghe có vẻ chẳng mệt gì lắm bèn hỏi: "Xếp hạng thi đua giờ học chuyên cần là làm những gì?"

Tạ Ngang nói: "Thu thập tình hình của các học sinh, sắp xếp và điều chỉnh chương trình học của mỗi học kỳ, thậm chí là mỗi ngày. Sau đó phải tuần tra mọi nơi trong nhà trẻ, xem thử các thầy cô có dạy đúng như thời khóa biểu không, với cả không có thời gian ra về cố định nữa."

Tả Ngũ: ...

Ông liếc qua tay chân già nua của mình, không dám nhắc lại chuyện muốn làm cán bộ nữa, ỉu xìu đi về.

Những điều Tạ quản gia đề cập đến, ông chưa từng làm một cái gì, cũng không muốn thử làm. Sau khi nghĩ thoáng ra, ông ta thấy làm thầy giáo có khi còn khỏe hơn.

Cái chức cán bộ này quả đúng như thành chủ nói, bất cứ khi nào cũng phải phục vụ cho quần chúng, phàm nhân thật là cực khổ!

Trong thoáng chốc ấy, ông ta không còn xem thường phàm nhân như trước nữa.

Giải quyết xong cái ông Tả Ngũ thích đâm đầu này là coi như đã giải quyết được mười một tu sĩ khác, bởi sau khi nghe Tả Ngũ truyền đạt lại thì tất cả đều bắt đầu im miệng.

Vì vậy sau lần tập huấn trước khi nhậm chức đó, mọi thứ trở nên hài hòa trật tự đến lạ.

Cuối cùng vào hôm thành Thanh Châu nghênh đón ngày mưa đông thứ hai, nhà trẻ cũng bắt đầu mở cửa.

Lưu Thải dậy sớm hơn mọi ngày, bởi hôm nay là ngày tiểu Thạch Đầu bắt đầu đi học.

Trong lòng nàng thấp thỏm không yên, rất muốn đi theo xem thử. Nhưng mưa đông đã xuống, đoán chừng rất nhanh là tuyết sẽ rơi rồi, họ phải tranh thủ mấy ngày này gấp rút đào thêm ít linh thạch nữa nên không thể xin nghỉ được.

Tiểu Thạch Đầu sớm đã biết hôm nay mình phải đi đến nhà trẻ. Mặc dù nhóc không hiểu nhà trẻ là cái gì, nhưng vẫn vỗ lên tay Lưu Thải một cái như an ủi.

Tuy có hơi sợ nhưng nhóc sẽ dũng cảm!

Lưu Thải mặc cho Tiểu Thạch Đầu một cái áo. Mặt trong của áo may bằng phần da thuộc được nhận lần trước, vừa cực kỳ ấm áp vừa chắn gió. Lại thêm mặt ngoài dùng vải mới để may, không có băng, nhìn rất sạch sẽ.

Dù vậy, nàng vẫn không quên lau mặt lau tay cho nhi tử, tiện đó lau giày cho nhóc luôn.

Hôm nay là ngày đầu tiên Thạch Đầu đi nhà trẻ, tuy nhà bọn họ nghèo nhưng không thể để con mình phải xấu hổ trước những đứa trẻ khác.

Một lát sau, đã có người tới gõ cửa.

"Lưu tỷ, là ta, ta tới đón con tỷ." Người đang nói tên là Hướng Công, chân phải hơi thọt nhưng vẫn đi lại được. Gã được phân tới bộ An toàn, chuyên phụ trách đưa đón trẻ nhỏ ngoại thành.

Lưu Thải mở cửa, thấy người tới là gã bèn gọi Thạch Đầu ra ngay.

"Nhờ ngài quan tâm nó." Tuy Lưu Thải đã chuẩn bị tâm lý mấy ngày rồi, nhưng khi thật sự để con đi thì nàng vẫn lo lắng.

Hướng Công cười đầy thật thà, nói: "Lưu tỷ yên tâm, đợi thêm mấy ngày nữa không phải xuống hầm mỏ, lúc đó trong nhà trẻ sẽ dành ra một ngày để thăm nom, mọi người có thể đến đó thăm con."

Lưu Thải nghe thế, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Tiểu Thạch Đầu vừa tò mò vừa hồi hộp nhìn xe đẩy sau lưng Hướng Công, trên đó có một người bạn nhỏ khác đang đứng. Bạn ấy len qua lan can nhìn cậu với vẻ vừa chăm chú lại xen chút ngượng ngùng.

Hướng Công thấy vậy bèn giới thiệu: "Đây là xe đón trẻ do thành chủ thiết kế. Bởi vì có khá nhiều con trẻ nên dùng luôn cái xe này, trên đó đủ cho mười đứa đứng, bên dưới có bánh xe để tiện cho ta đẩy tụi nhỏ tới nhà trẻ, tránh cho giữa đường lạc mất."

Lưu Thải nghe vậy cũng yên tâm hơn hẳn, vốn nàng lo nhất là tụi nhỏ đi lạc, giờ thì chắc không sao rồi.

Nàng lấy ra một cái túi vải đã được may xong vào tối hôm qua, bên trong đựng một cái cốc nhỏ và một cái bát, là thứ tiểu Thạch Đầu thường dùng để ăn cơm uống nước.

Hướng Công bế tiểu Thạch Đầu thả vào trong xe đẩy rồi đặt chiếc túi kia xuống bên chân nhóc: "Vậy bọn ta đi nhé."

Lưu Thải gật đầu, dõi mắt nhìn Hướng Công tiếp tục đi đón những đứa trẻ khác.

Cùng lúc đó, trong nội thành cũng đang có người đi đón trẻ con. So với những đứa trẻ ít nói ở ngoại thành thì trẻ con nhà các tu sĩ lại hoạt bát hơn nhiều. Sau khi các nhóc lên xe đẩy là cứ ríu ra ríu rít, còn tò mò đẩy lan can ra làm cho phàm nhân phụ trách đưa đón sợ bay màu.

Chừng một khắc sau, tất cả trẻ con cuối cùng cũng an toàn đến nhà trẻ.

Trên tấm bảng treo ngay cổng vào có viết "Nhà trẻ Thanh Châu ", nét chữ đoan chính rõ ràng, là thành quả của thành chủ sau khi viết hỏng vô số tờ giấy.

Mà lúc này, Tô Thu Diên cũng đang đứng ở cổng nhà trẻ.

Vì để không dọa bọn nhỏ nên hôm nay y có chú ý điều chỉnh vẻ mặt của mình một chút.

Thế nên khi mọi người tới nơi, người họ nhìn thấy đúng là thành chủ với chiếc áo da cừu. Có lẽ vì thời tiết đã lạnh hơn nên trên cổ áo và ống tay áo còn phất phơ những sợi lông tơ trắng tinh, càng tôn lên vẻ đẹp trên gương mặt của thành chủ. Tất cả cộng với nét mặt hiền hòa kia của ngài, chẳng hiểu sao lại trông dễ mến đến lạ.

Ít nhất đám con nít không có vừa thấy thành chủ là khóc thét lên, mà đứa nào đứa nấy đều tròn xoe mắt nhìn y với vẻ đầy tò mò, có đứa lớn gan còn vừa vỗ tay vừa khen đẹp quá.

Tiểu Thạch Đầu nhìn thấy thành chủ cũng ngơ ngác há to miệng, òa một tiếng. Nhóc vốn định nói gì đó như các bạn khác nhưng chẳng biết phải nói gì nên đành tiếp tục ngẩn ngơ.

Những người khác thì sớm đã bị vẻ đẹp của thành chủ hớp hồn. Sao khung cảnh thành chủ được lông tơ bao lấy lại đẹp đẽ đến vậy chứ hả!

Ánh nhìn của Tần Việt cũng chưa từng rời khỏi thành khỏi.

Ngày trước đã thế, hôm nay cũng vậy.

Thành chủ vừa cất tiếng, ánh nhìn của hắn càng trở nên cháy bỏng.

Tô Thu Diên khó mà lờ đi được ánh nhìn như thế. Y cứ nghĩ dạo gần đây Tần Việt đã trải qua nhiều thứ, thấy được nhiều việc, hẳn là sẽ không chú ý đến y nhiều như trước nữa. Ai ngờ ngược lại tình hình còn trở nên tệ hơn.

Nhưng hổm rày toàn bộ tu sĩ trẻ tuổi khắp thành Thanh Châu đều có xu hướng như thế, nên y cũng chẳng nghĩ nhiều thêm nữa mà chỉ quay sang nói với Tần Việt: "Cùng ta bế tụi nhỏ xuống xe."

Y muốn tự làm, những người khác cũng không dám cản trở. Thế nên bốn mươi bạn nhỏ ở đây đều được thành chủ ôm một cái.

Tuy là có hơi lạnh lùng, nhưng thơm ơi là thơm á.

Thậm chí một anh bạn nhỏ tên Dương Dương còn ôm cổ Tô Thu Diên, mềm giọng ngọt tiếng nói: "Dương Dương thích thành chủ lắm."

Nét mặt của Tô Thu Diên càng dịu dàng hơn.

Những người bạn nhỏ khác thấy vậy cũng học theo, không ít đứa còn nhân cơ hội thơm thành chủ cái chóc.

Tần Việt cố gắng kìm chế, sau đó gượng cười bồng lấy những đứa bé từ tay thành chủ rồi thả chúng xuống theo từng vị trí lớp học.

Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung

Những bạn nhỏ này lại nhìn ra được bộ mặt thật của hắn, mới nãy còn rất vui vẻ nhưng vừa được thả xuống là lập tức xúm nhau lại, cùng nhìn đại ca ca hung dữ này với vẻ đầy đề phòng.

Tần Việt: ...

Cảm giác đau trong tim.

Tiểu Thạch Đầu là bạn nhỏ cuối cùng được ôm.

Nhóc xoắn chặt vạt áo của mình như một bản năng, chợt thấy mừng vì hôm nay mình mặc đồ mới.

Lúc Tô Thu Diên bế nhóc, nhóc ngửi thấy một mùi hương thanh mát thoang thoảng, bèn khẽ hít mũi theo bản năng.

"Sao thế?" Nhóc nghe thấy thành chủ cất tiếng hỏi mình.

Tiểu Thạch Đầu sợ hết hồn, cố gắng cả buổi trời mới lắp ba lắp bắp nói ra: "Rất, thơm."

Thành chủ dịu dàng xoa đầu nhóc: "Ừ, không lạnh là được rồi."

Lần đầu tiên tiểu Thạch Đầu được người khác ngoài cha mẹ đối xử dịu dàng đến vậy. Nhóc ngẩn người một lúc lâu, đến khi hoàn hồn lại thì đã nhanh chóng bị xếp vào đội ngũ của lớp mình.

Những bạn nhỏ khác đều ngó nhóc, ngay cả cái cậu Dương Dương kia cũng phùng má thở phì phò, bởi vì hồi nãy chỉ có cậu được thành chủ xoa đầu thôi.

Tiểu Thạch Đầu vui lại ngay.

Tô Thu Diên thấy các bạn nhỏ đã đông đủ, cả tình trạng sức khỏe cũng khá tốt, bèn để cho Hứa Hoàng bắt đầu điểm danh.

Hứa Hoàng hồi hộp gật đầu, vừa gọi tên, vừa nhớ kĩ mặt của từng bạn nhỏ.

Các thầy giáo và các vị cán bộ khác ở một bên cũng cố gắng ghi nhớ. Dù gì việc này ắt sẽ có kiểm tra lại, nếu đến lúc đó mà không nhớ được thì mất thể diện lắm.

Nhưng trong lúc đọc tên, Tô Thu Diên phát hiện khu vực nội và ngoại thành có sự khác biệt rõ ràng. Trẻ con ngoại thành có đứa tên là Thạch, có đứa gọi Hổ Tử, có đứa còn tên Tiểu Cẩu Tử, tất cả đều là tên đặc bừa. Trong khi các đặt tên của nội thành thì văn nhã hơn nhiều.

Hứa Hoàng điểm danh xong, nói: "Hiện tại nhà trẻ có bốn mươi bạn, chia làm lớp lá, lớp mầm và lớp chồi. Vì lớp chồi có khá nhiều bạn nên được chia thành chồi một, chồi hai và chồi ba. Chỗ các con đứng lúc này sẽ là sân tập hợp, các bạn nhỏ bên cạnh các con sẽ là bạn học."

----------

Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com