Thư Vưu mơ thấy trước mặt mình bày đầy "tiền".

Lắc tay đá quý giá 58.000, túi xách bằng da thật giá 68.000, áo sơ mi hàng hiệu giá 88.000... và cả đồng hồ đính kim cương giá 188.000. Mỗi món đều tỏa ra ánh hào quang lấp lánh khiến người ta hoa mắt, lần lượt được đóng gói, xếp vào vali hành lý.

Vali hành lý cũng là hàng hiệu phiên bản giới hạn đắt tiền, mỗi năm chỉ bán một nghìn chiếc, giá niêm yết lên đến tám mươi vạn. Một đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp với những ngón tay thon dài, được cắt tỉa móng sạch sẽ đang thu xếp đồ đạc, cầm tay kéo của vali, dứt khoát quay người rời đi.

Chậc...

Đây chắc chắn chỉ là một giấc mơ thôi.

Dù sao cậu cũng đâu có nhiều đồ hiệu như vậy.

Trong giấc mơ, "Thư Vưu" thong thả bước từng bước về phía cửa, mở cửa chống trộm ra, bên ngoài là hành lang của một nơi ở bình thường, đối diện còn có một căn hộ khác. "Thư Vưu" đặt vali ở cửa, bước đến trước cửa nhà đối diện, gõ cửa.

Cửa nhanh chóng mở ra, tiếng nói chuyện lọt vào trong tai.

"Thư Vưu, cậu muốn đi thật à?"

Hừm...

Là một người mà cậu không quen… đúng là mơ thật, nhưng giấc mơ này lại chân thực đến lạ lùng.

"Đương nhiên rồi, hôm nay Lận Minh Húc không có ở nhà, tôi đi luôn đây, tôi không muốn đụng mặt anh ta đâu."

Lận Minh Húc?

Cái tên này nghe hơi quen?

"Thế... chúc cậu thuận buồm xuôi gió."

Hàng xóm ở căn đối diện là một thanh niên trẻ tuổi, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ hâm mộ, con ngươi đảo láo liên: "Thư Vưu, vẫn là cậu lợi hại... Cậu không được quên tôi đâu đấy, sau này tôi đến tìm cậu chơi, cậu đừng trở mặt nói không quen tôi nhá."

"Không đâu."

Thư Vưu biếng nhác cười một tiếng, tùy ý vẫy tay, ném một chiếc hộp nhung qua. Người ở căn hộ đối diện mở ra nhìn thoáng qua, lập tức vui vẻ nói: "Uầy! Đồ đắt thế!"

"Lận Minh Húc tặng."

"Thư Vưu" không quan tâm, thuận miệng nói: "Nói là tín vật đính ước gì đó... Chọc tôi cười khùng luôn, có 3000 tệ, hàng rẻ tiền thôi. Dù sao tôi cũng đi, giữ lại cũng vô dụng, tặng cậu luôn cũng được."

So với mấy món có giá tiền lên đến năm sáu số mà nói thì món đồ này đúng là rất rẻ. Người ở căn đối diện không từ chối mà nhận lấy ngay, ngoài miệng còn tuôn ra mấy lời nịnh nọt.

"Thư Vưu, có rảnh thì tới chơi."

"Đợi tôi rảnh rồi nói sau."

"Thư Vưu" xua xua tay, xoay người về đóng cửa lại, nhân tiện ấn luôn nút thang máy, không lâu sau, một tiếng "dinh dong" vang lên, cửa thang máy mở ra.

... Từ bên trong, một người đàn ông bước ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, mặt "Thư Vưu" tái mét.

Người đàn ông vừa bước ra có dáng người cao lớn rắn rỏi, vừa trẻ tuổi vừa tuấn tú. Nhưng lúc này khuôn mặt anh ta toát lên vẻ u ám, đôi mắt chất chứa sự thâm trầm nhìn về phía "Thư Vưu".

Dưới hàng lông mi dày mượt của anh là đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt anh quét qua người "Thư Vưu", dừng lại ở trên chiếc vali, vẻ mặt lập tức tối sầm hơn, giọng nói cũng mang theo sự lạnh lùng như gió rét giữa trời đông.

"Cậu muốn đi đâu?"

Oh sh*t.

Hình như có mùi drama.

Người vẫn nghĩ mình chỉ đang nằm mơ - Thư Vưu bày ra tư thế hóng hớt. Chỉ thấy "Thư Vưu" thật sự bối rối trong giây lát, nhưng ngay sau đó cậu ta hùng hồn nói: "Lận Minh Húc, anh cứ phải bắt tôi nói thẳng ra mới chịu hả?"

Thư Vưu: Nói thẳng đi. Nhanh, nói mau, càng to càng tốt!

Lúc này sắc mặt Lận Minh Húc chẳng khác nào bầu trời trước cơn bão: "Chỉ ba tháng thôi mà cậu cũng không đợi được sao?"

"Ba tháng?"

"Thư Vưu" chẳng thèm che giấu nữa, chế nhạo nói: "Anh nói là ba tháng, lừa ai đấy hả."

Những lời bén nhọn cay nghiệt liên tục phun ra như mở đập xả lũ: "Nhà họ Lận phá sản là chuyện ván đã đóng thuyền, anh không có nổi một cắc tiền tiết kiệm trong tài khoản ngân hàng, tài sản đứng tên cũng không, gọi điện cho những người kia cũng chẳng ai bắt máy... Nhà họ Lận không có cách nào vực dậy được đâu.”

"Lận Minh Húc, đừng nói là ba tháng, dù qua ba năm, ba mươi năm nữa, anh cũng không trở về quá khứ kia được!"

Hítttt….

Cãi nhau to gớm.

Thư Vưu tấm tắc bảo lạ, nhưng trong đầu cậu chợt lóe lên điều gì đó rồi biến mất, cậu bỗng nhớ tới ____

Chờ đã?

Thư Vưu và Lận Minh Húc, trùng tên trùng họ. Đây không phải… không phải cuốn tiểu thuyết cậu vừa đọc hả?

Vai lót đường "Thư Vưu" hư vinh tham tiền, vì tiền mà tích cực cho không vai chính Lận Minh Húc. Nhưng hai người chưa đi đến đâu thì bố mẹ Lận Minh Húc lại qua đời, gia đình phá sản.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lận Minh Húc thành kẻ nghèo hèn, "Thư Vưu" chỉ nhịn được vài ngày đã bỏ chạy té khói. Chẳng những chạy mà còn đầu quân vào phe đại thiếu gia nhà họ Lục - Lục Thần Bật, là con trai của boss phản diện, cũng là một người chẳng tốt lành gì.

Đối với Lận Minh Húc, tất nhiên Lục Thần Bật sẽ dốc hết sức bỏ đá xuống giếng. Sau khi bắt tay với "Thư Vưu", hai người họ đã có cống hiến rất lớn cho việc làm Lận Minh Húc “hắc hóa”(*).

(*) Chỉ việc tính cách của một người thay đổi, trở nên xấu xa, ác độc hơn.

Nhưng nhân vật chính vẫn là nhân vật chính. Sau khi chịu cảnh phản bội, chỉ mất mấy năm, Lận Minh Húc chẳng những xoay người vực dậy mà còn sáng lập cơ nghiệp lớn hơn cả nhà họ Lận lúc trước, đồng thời trở thành bá chủ thương nghiệp, nổi tiếng vì ra tay tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình.

Anh không buông tha cho bất cứ ai đã phản bội nhà họ Lận. Thậm chí có mấy người họ hàng chỉ ở mức bo bo giữ mình, nhưng Lận Minh Húc cũng chẳng nể tình chút nào.

Nói anh ta là nhân vật chính, thật ra lại lòng dạ thâm trầm, tính tình có thù tất báo, có khi còn giống vai ác hơn cả vai ác.

... Nghĩ đến kết cục thê thảm của "Thư Vưu" ở cuối tiểu thuyết, Thư Vưu không rét mà run, rùng mình theo bản năng.

Chắc...

Cậu chỉ đang mơ thôi nhỉ.

Thư Vưu chột dạ nhìn người đàn ông. Giữa hàng lông mày người đàn ông như giăng đầy sương mù u ám, nếu ánh mắt là lưỡi dao thì e rằng lúc này "Thư Vưu" đã bị chém thành nghìn mảnh.

Nhưng "Thư Vưu" chẳng hề nhận ra điều đó, vẫn đổ thêm dầu vào lửa, hoàn toàn không biết điều này đã tự đẩy bản thân cậu ta đến vách núi, là cọng rơm cuối cùng dẫn đến cái chết bi thảm của cậu ta.

Cậu ta xả hết, giọng điệu càng ngày càng nhuốm đẫm sự khinh thường.

"Lận Minh Húc, giờ anh trắng tay, chẳng thể cho tôi bất cứ điều gì."

"Nếu đã như vậy, tôi không nên lo trước hả?"

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Lận Minh Húc hoàn toàn tối sầm lại.

Bàn tay rũ bên người của anh siết chặt lại, vẻ mặt tràn đầy tức giận, lại ẩn chứa một tia nhẫn nhịn. Nhưng dần dà, anh ta bỗng ngừng lại.

Thư Vưu cũng hơi bối rối.

Dựa theo phát triển của cốt truyện, tình tiết tiếp theo là Lận Minh Húc nhận ra bộ mặt thật của "Thư Vưu" nên nản lòng thoái chí, còn "Thư Vưu" thì kéo vali rời đi.

Việc họ gặp lại và pháo hôi tìm đường chết lần nữa cũng là chuyện của mấy tháng sau lận.

Nhưng...

Thư Vưu bỗng cảm giác mình có thể cử động.

Đây không phải là mơ.

Mọi giác quan của cơ thể đều chân thật sống động, tựa như cậu có thể dễ dàng điều khiển, cứ như đây chính là cơ thể của cậu. Ý thức của "Thư Vưu" gốc cũng biến mất. Thư Vưu sững sờ trong giây lát, nắm chặt tay nắm vali mà không biết làm sao.

Toi rồi, cậu cậu cậu...

Hình như cậu xuyên không rồi.

Nếu sớm biết... sớm biết trùng tên trùng họ sẽ đẩy cậu xuyên vào sách thì nhất định cậu sẽ không đọc cuốn tiểu thuyết đó đâu!

Đồ tác giả rác rưởi, hủy hoại cuộc sống của tôi!

Chỉ cách hai bước trước mặt cậu, Lận Minh Húc gần như bị bóng đen bao phủ, im lặng nhìn Thư Vưu đang đứng trước mặt.

Không biết là vì lí do gì nhưng anh có hơi khác.

Đôi mắt đen kịt thâm thúy hệt như vực sâu không đáy. Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Thư Vưu sởn cả tóc gáy, thầm nghĩ dáng vẻ này chẳng giống như anh thấy phẫn nộ xen lẫn thất vọng vì bị "Thư Vưu" phản bội, mà sao giống như đang trực tiếp coi cậu là người chết ấy nhỉ.

Là cái loại đã chết từ lâu, còn chẳng bằng ngọn cỏ ven đường ấy.

Cậu giật thót người, buộc miệng thốt lên: "Lận Minh Húc!"

Lận Minh Húc nhìn cậu với vẻ lạnh lùng, ánh mắt vô cùng phức tạp.

"Anh tưởng anh vẫn còn là đại thiếu gia của nhà họ Lận sao! Không! Giờ anh chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi!"

Theo cảm xúc phập phồng của nguyên chủ, Thư Vưu ngẩng đầu, khí phách nói: "... Cho nên hai người chúng ta phải tiết kiệm hơn! Tôi sẽ bán tất mấy thứ đồ không cần thiết đi!"

Lận Minh Húc:...?

Người đàn ông nhíu mày, không nhìn cậu như đang nhìn người chết nữa, mà giống như đang nhìn một người mắc bệnh tâm thần.

"Người mắc bệnh tâm thần" Thư Vưu tiếp tục nói: "Đúng vậy, hôm nay tôi gói ghém mấy thứ này là đang tính mang đi bán!"

Vẻ mặt cậu hận sắt không rèn thành thép, miệng liến thoắng: "Hiện tại chúng ta không còn tiền, anh cũng không phải đại thiếu gia như xưa..."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vẻ mặt Lận Minh Húc khẽ thay đổi.

"Tôi! Tôi đang nói tôi!" Thư Vưu vội vàng nói thêm: "Tôi cũng không có bất kỳ nguồn kỳ nguồn thu nhập nào... Cho nên hai người chúng ta cần phải ăn mặc cần kiệm, cố vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt!"

Ban đầu cậu còn hơi lắp bắp, nhưng càng nói càng trôi chảy, cậu kéo vali lại gần, đặt nó nằm ngang rồi "roẹt"một tiếng, cậu kéo khóa vali ra, bên trong nhét đầy các loại đồ hiệu đắt tiền.

Xung quanh đây có hiệu cầm đồ nào không nhỉ?

Không sao, cùng lắm thì tra bản đồ trên điện thoại.

Thư Vưu nói xong, nhanh chóng kéo khóa vali lại, nhưng sắc mặt Lận Mình Húc chẳng chút thay đổi, anh ta vẫn nhìn cậu không rời mắt bằng vẻ mặt lạnh lẽo.

Bởi vì lúc này nhìn anh quá đang sợ, thậm chí Thư Vưu còn không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ lén dùng khóe mắt quan sát, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.

Sau đó, cậu ngập ngừng nói thử: "Hay..."

"Anh đi cùng tôi đi?”

Lận Minh Húc: "..."

Anh nhíu mày càng chặt, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng: "Nếu cậu muốn bỏ đi, tôi sẽ không cản cậu."

"Không không."

Thư Vưu vội vàng phủ nhận: "Đây đều là mấy thứ đồ tôi không cần nữa, vừa khéo nên bán đi để chúng ta hồi máu."

Đùa gì vậy?

Giờ mà cậu bỏ chạy thì đảm bảo sẽ chết một cách thê thảm hệt như trong cốt truyện, chẳng lệch đi đâu được.

Cậu cũng chưa từng nghe nói xuyên vào tiểu thuyết rồi thì có thể xuyên trở về, mạng nhỏ chỉ có một, đương nhiên cậu còn muốn sống thật tốt.

Bị Thư Vưu cắt ngang như vậy, bầu không khí vốn căng như dây đàn cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút. Khóe miệng Lận Minh Húc cong lên chất chứa một tia châm chọc, anh nói với giọng lạnh lùng: "Nói vậy… là tôi đang hiểu lầm cậu hử?"

"... Khụ, không hề."

Thư Vưu ưỡn ngực ngẩng đầu nghiêm trang nói: "Là tôi làm không đúng, khiến anh hiểu lầm."

Lận Minh Húc: "..."

Không chờ Lận Minh Húc nói tiếp, Thư Vưu dứt khoát tay phải kéo vali, tay trái nhấn nút xuống của thang máy một lần nữa.

"Thật sự không sao đâu, là lỗi của tôi. Do tôi không tốt..."

Thư Vưu cố gắng không chọc giận anh, cười làm lành tha thiết vô cùng: "Anh về rồi cũng không bận việc khác, vừa lúc đi với tôi đi, tiện thể để ý đừng để bị hớ giúp tôi.”

Nếu như cậu nhớ không lầm thì hôm nay Lận Minh Húc đang tới tìm sự giúp đỡ từ một số người quen cũ của nhà họ Lận.

Về sớm như vậy chắc là vì lại bị từ chối rồi.

Cậu không nói hai lời, ỡm ờ đẩy người vào thẳng trong thang máy.

Lần này không có ai trong thang máy, Lận Minh Húc và cậu một trước một sau bước vào. Bóng hai người phản chiếu lên những bức tường kim loại xung quanh, Thư Vưu lặng lẽ đứng bên cạnh người đàn ông, lén móc điện thoại của nguyên chủ ra.

Bản đồ Trung Quốc, khởi động!

Không dùng được, trong thang máy không có tín hiệu!

Chết tiệt.

Một tiếng "ding dong" vang lên, thang máy đã xuống đến tầng một, Thư Vưu nhanh chóng cất điện thoại đi, nghiêm mặt bước ra ngoài theo Lận Minh Húc.

Nhưng chỉ mới đi được mấy bước, Lận Minh Húc đột ngột dừng lại rồi khoanh tay nghiêng người, nhìn về phía một chiếc Ferrari màu đỏ đang đậu dưới tầng. Đầu tiên ánh mắt anh lóe lên, rồi sau đó trên khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lẽo.

... Chính xác hơn là nhìn gã đàn ông trẻ tuổi đang thản nhiên dựa vào chiếc Ferrari kia.

Suýt chút nữa Thư Vưu đã va vào lưng anh.

Thư Vưu thò đầu ra từ phía sau lưng Lận Minh Húc, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Lận Minh Húc lạnh nhạt nói: "Cậu muốn tôi xuống đây cùng cậu, là vì điều này hả?"

Điều này?

Điều này là điều nào?

Vẻ mặt Thư Vưu ngơ ngác, nhìn theo tầm mắt của anh, vừa lúc chạm mắt với gã đàn ông trẻ tuổi kia.

Chỉ thấy ban đầu gã đàn ông trẻ tuổi kia hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó gã nhướng mày, bước thẳng tới đây.

Đi tới trước mặt hai người, gã vuốt tóc mái trên trán ra sau, nói lấp lửng: "Thư Vưu à..."

"Em thu dọn hành lý lâu như vậy, là vì có người không để cho em đi hả?"

Thư Vưu: "..."

Trước mắt cậu tối sầm lại.

Xong rồi…

Ai có thể nói cho cậu biết, tại sao Lục Thần Bật - gã tình nhân của nguyên chủ… lại xuất hiện ở đây không?!

Đôi lời của tác giả:

Rất nhiều bạn nhỏ hỏi chuyện giữa nhân vật công chính và vai lót đường tức “Thư Vưu” trong nguyên tác, nên tôi trả lời thống nhất ở chương này luôn: Công không có gì với “Thư Vưu”, là hiểu lầm.