Mặc Lăng Vũ nhẹ duỗi nhẹ ngón trỏ khiến Khả Hân giật bắn người vì bất ngờ.

Anh càng thấy cô dãy dụa thì càng làm tới, càng khuấy động phần thân d.ưới cô dữ dội hơn.

Tới lúc này cô đã không còn khả năng để giữ tiếng gợi tình trong cổ họng.

“A… ưm.”

Chưa hết, anh chưa nghịch xong, lại tiếp tục đưa miệng mình tới bầu ng.ực đang run rẩy kia, dùng lưỡi quấn lấy nh.ụy hoa nhỏ đang kiêu hãnh, cố ý kí.ch tình cô.

Thấy Khả Hân giật bắn vì sung sướng thì anh cũng thỏa mãn vô cùng.

“A… Đừng trêu đùa nó như thế…” Khả Hân không chịu nổi run rẩy nói.

Cô dường như bị dụ.c vọng chiếm lĩnh mà không thể nào kiềm chế được cơ thể, nó cứ ưỡn lên mỗi khi anh nhẹ cử động bên dưới.

Nhanh chóng bên dưới đã kết ra một dòng nước màu trắng vô thức chảy ra.

“Đây là cơ chế sin.h lý, không phải do mình!” Khả Hân vừa run vừa cố chấn chỉnh suy nghĩ.

Nhưng anh không cho cô nghĩ nhiều thêm nữa, vật bên dưới đã sớm kiêu hãnh ngẩng đầu, anh bây giờ mới đi vào chính sự, anh lột đồ mình ra rồi xoay Khả Hân nằm úp lại, nâng hông lên rồi chuẩn bị cho vật thể đang ham mu.ốn sắc dục bên dưới được thỏa mãn mà đâm vào *** ***** đang run rẩy phía dưới.

“Khoan… anh… anh đeo đồ bảo hộ được chứ… ha.”

Khả Hân biết không thể dừng lại được nữa, nhưng cô vẫn không muốn dính phải mớ rắc rối của anh, đặc biệt không muốn đón nhận những thứ nòi giống đáng khinh của Mặc Lăng Vũ.

Ép cô tới mức này, cô không hận anh mới lạ.

“Không thể!”

Rồi anh trực tiếp đâm thẳng vào *** ***** bé nhỏ đáng thương phía dưới.

Cô vì trống đỡ mà bắt buộc phải dựa vào tường.

Có thể vì anh quá to, cũng có thể vì cô quá nhỏ mà bọn họ bị siết chặt lại không thể di chuyển.

Đối với Khả Hân mà nói, đây là sự thô bạo đầy đau khổ, lần đầu của cô cứ thế mà mất trong tay một tên khốn thất hứa sao?

Khả Hân không can tâm mà bật khóc nức nở, đây là lần đầu tiên cô khóc sau khi trọng sinh, không phải vì quá đau mà khóc, cô khóc vì phần danh dự của mình bị tổn thương, khóc vì mọi nỗ lực mạnh mẽ đều tan thành mây khói với cái tên khốn phía sau lưng mình.

Mặc Lăng Vũ cũng chợt nhận ra người con gái mạnh mẽ trước mặt đang bật khóc rồi, anh tưởng mình làm cô đau lên cố di chuyển nhẹ lại.

Ai dè tiếng khóc cô lại càng lớn hơn, giọng đứt đoạn chửi mắng:

“Tên khốn… Mặc Lăng Vũ nhà anh, tôi hận… hận anh, tôi… hức… hận cả nhà anh.

Anh… hức… tên thất hứa… hức!”

Mặc Lăng Vũ lúc này bị cô siết chặt tới mức không thể cử động, anh từ từ di chuyển để cô quen theo nhịp, rồi từ từ thúc nhanh hơn khiến cho một dòng máu đỏ cứ vậy mà chảy ra cùng sự mất mát tới tận cùng trong lòng Khả Hân.

Cô bị giày vò đau khổ vô cùng, tới khi anh rút khúc thịt đó ra cô đã tưởng mình sống lại rồi, ai dè anh lại lật người cô lại tiếp tục đâm thọc.

Khả Hân không vui vẻ gì mà đón nhận, chỉ biết khóc mặc cho mọi cảm xúc thuận theo tự nhiên mà tuôn trào ra bên ngoài.

Những tiếng rê.n rỉ ban đầu giờ đây đã hòa cùng với tiếng khóc đau lòng của cô.

Mặc Lăng Vũ không muốn nghe Khả Hân khóc lóc như thế, liền tiến tới khuôn miệng bé nhỏ của cô càn quét, vừa chặn lại tiếng khóc lóc của cô.

Sau đó lại bế cô lên cho cô ngồi trên thân mình.

Bên dưới vẫn tiếp tục ra vào, còn anh thì lại ấm áp trấn an cô:

“Ngoan, đừng khóc! Sẽ không đau nữa đâu.”

Sau đó anh lấy lưỡi nuốt hết những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên mắt cô, nhẹ nhàng hôn vào mí mắt như nói cô nín đi.

Vẻ mặt anh ta đau lòng khi thấy cô đau khổ như thế.

Khả Hân có lẽ đã có chút rung động, tim cô cũng loạn nhịp theo sự mất cân bằng hô hấp.

Nhưng trong đầu coi lúc này đã nảy ra không biết bao nhiêu cách để trả thù anh.

Thân xác cô có thể bị chiếm hữu và giày vò, nhưng chắc chắn trí não và lý chí không cho cô trùng bước chỉ vì một tên tồi tàn.

Cô sẽ không vì một chút ôn nhu của anh mà quên đi sự vô lễ của anh ngày hôm nay.

Xong Mặc Lăng Vũ lại tiếp tục đè cô ra hành sự, anh vừa di chuyển cây gậy đang bị siết chặt, vừa vẽ vời trên cơ thể cô những vết tích ân ái.

Tiếng da thịt chạm vào nhau không ngừng, người bên trên thì tận lực ra vào, còn người bên dưới thì vô lực mặc cho cơ thể vẫn đang bắt nhịp theo từng cú huých của anh.

Cuối cùng anh gầm lên một tiếng rồi xả tất cả mọi thứ lấp đầy cô.

Anh rút nó ra cùng những tinh túy sền sệt chảy ra ngoài.

Lòng anh thỏa mãn ôm cô vào trong lòng.

Hai người thở không ra hơi, Mặc Lăng Vũ vẫn còn cảm nhận được nhịp thở gấp của cô, giờ đây cô lại im lặng không nói lấy một từ, cô mệt nhọc thoái thác vào cơ thể anh như một tấm lụa mềm mỏng vô lực vất vưởng.

Anh tháo cà vạt trói tay cô ra để cô không cảm thấy khó chịu.

Khả Hân dùng chút sức lực cỏn con của mình để giữ lại phần tôn nghiêm cuối cùng, cô kéo chăn lên che chắn cơ thể, sau đó đuổi anh:

“Anh cút đi được rồi, anh đủ thỏa mãn rồi chứ?” Giọng cô yếu ớt cố gắng nói tròn câu.

“Em hết náo rồi khóc, xong bây giờ lại làm cái hành động gì đây? Em ghê tởm tôi đến vậy à?”

Cảm xúc lúc này của Khả Hân bỗng mãnh liệt, cô không ghê tởm anh, mà là cực kì ghê tởm.

Lần đầu của cô anh ta lại như con dã thú cướp đoạt, xong chuyện lại tỏ ra cô mới là người sai như thế, cô không điên lên mới lạ.

“Phải, tôi kinh tởm anh như vậy đấy.

Tốt nhất là anh mau cút xa tôi ra!”

Mặc Lăng Vũ không nói gì, biết cô đang trong trạng thái căng thẳng nên cũng rời đi trước.

Cuối cùng trong phòng chỉ còn một đống quần áo vương vãi khắp sàn cùng một cô gái đang cố lấy lại bình tĩnh.

Sau một hồi trấn tĩnh, Khả Hân bước vào phòng tắm để rửa sạch những dấu vết nhơ nhuốc trên cơ thể.

Cô xả trực tiếp nước lạnh lên người mình để khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng bên dưới đau nhức vô cùng, đôi chân cô cũng run lên trụ không vững mà phải phó thuộc vào tường.

Cô dần chú ý tới vệt đỏ còn lưu luyến chưa phai nơi ấy, bất giác cảm thấy hụt hẫng tiếc nuối.

Cô mệt nhọc ngồi xuống nền đất lạnh, đây có lẽ sẽ trở thành điều tiếc nuối cả đời của cô…

Khoảng một giờ sau đó, Khả Hân vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.

Mặc Lăng Vũ tận tay bê bát cháo vào cho cô ăn, lại không thấy cô đâu mà sốt ruột lao vào trong phòng tắm, thấy cô bất động nằm trên đất, tấm băng quấn vết thương dưới chân từ bao giờ đã bị nhuộm thành màu đỏ, dần phai màu dưới vũng nước lạnh giá….