Dịch: Kogi

Thời điểm Bạch Mặc bắt đầu chú ý tới con yêu hồ này là năm thứ ba kể từ khi Yêu vương qua đời.

Dù xét từ dung mạo hay khí chất, con yêu hồ này đều đạt tiêu chuẩn của loài yêu tinh quyến rũ. Lần đầu tiên gặp nhau, hắn đang làm thủ vệ canh gác cho Yêu vương, nhìn dáng người đang nhảy múa theo giai điệu bên dưới bảo tọa Yêu vương, Bạch Mặc đã cảm thấy con hồ ly này không phải loại lương thiện gì, từng cử chỉ đều mang có ý quyến rũ, ánh mắt thì tràn đầy dã tâm.

Sau này Yêu vương chết đi, chỉ để lại một viên nội đan vỡ nát không còn sức sống, đám thuộc hạ thân tín đều điên cuồng đi khắp nơi tìm cách hồi sinh, chỉ có An Minh Hối im hơi lặng tiếng tìm một ngọn núi nhỏ hẻo lánh sống ẩn dật.

Thực ra Bạch Mặc không hề cho rằng anh phản bội Yêu vương, bởi vì cùng làm thân tín của bệ hạ nhiều năm như vậy, hắn tự nhận thấy mình cũng hiểu khá rõ con người An Minh Hối, tuy đối phương có dã tâm, bụng dạ lại thâm hiểm, nhưng lòng trung thành thì không phải nghi ngờ.

Ấn tượng này hoàn toàn sụp đổ trong một lần bắt gặp ngoài ý muốn. Khi đó hắn đến khu rừng này để thu thập tin tức và bàn bạc với hồ yêu về kế hoạch tiếp theo. Nhưng khoảng thời gian đó có rất nhiều việc cần làm, hắn vừa phải liên lạc với đồng bọn phân tán đi tứ xứ tìm cách hồi sinh, vừa phải trốn tránh sự truy đuổi của Yêu vương mới, thế là trong lúc giao việc cho yêu hồ lại bỏ sót một nhiệm vụ.

Nhưng Bạch Mặc nhận ra sơ suất của mình rất nhanh, lúc đó bọn họ chỉ vừa mới tách ra, hắn liền lập tức vòng lại tìm hồ yêu.

Sau đó hắn bất ngờ nhìn thấy hồ yêu khi đã lột bỏ lớp ngụy trang được một đám động vật nhỏ vây quanh, cười dịu dàng bế con chồn tía, vừa vuốt ve lông chồn tía vừa nói: "Ngươi vừa nhìn thấy Bạch Mặc rồi hả? Hắn là sói yêu nên trông hơi hung dữ, ngay cả ta khi nói chuyện với hắn cũng phải thận trọng vô cùng, ngươi thấy sợ cũng là bình thường."

"Về sau lúc hắn tới các ngươi tránh đi là được, cũng đừng tới nói chuyện với ta. Dù sao trước mặt đồng đội cũ, ta vẫn phải giữ hình tượng nhất định, sẽ không giống bình thường đâu, ta không muốn làm các ngươi sợ."

Con hồ yêu đang vui đùa với đám tiểu yêu kia quả thực khác xa ấn tượng trong đầu hắn, thoạt nhìn chẳng những không chút nguy hiểm mà ngược lại, thậm chí có thể dùng từ "hòa nhã dễ gần" để hình dung.

Lúc đó Bạch Mặc yên lặng đứng sau một gốc cây cách đó khá xa suy ngẫm một lúc, cảm thấy việc ban nãy quên chưa nói cũng không quan trọng lắm, hắn không muốn đến phá vỡ bầu không khí vui vẻ hòa thuận bên kia, thế là lại quay người rời đi.

Từ đó trở đi, hắn biết khi ở trước mặt mình An Minh Hối sẽ khoác lên lớp ngụy trang gian xảo, có điều hắn cảm thấy không nhất thiết phải vạch trần nên vẫn giả vờ như không biết gì.

Hơn nữa nhìn hồ yêu kia giả vờ giả vịt cũng khá thú vị, có thể coi là trò tiêu khiển trăm năm khó gặp.

"Không biết Bạch Mặc đại nhân có nhìn thấy thứ gì thú vị không." An Minh Hối bước tới bên cạnh Bạch Hắc, cười híp mắt hỏi.

Dấu móng của Xích Nha vẫn còn đang in trên phiến quạt, An Minh Hối không tiện mở ra nên chỉ gập trong tay đùa nghịch, thỉnh thoảng còn giơ lên chống cằm theo thói quen.

"Phần lớn đều là đồ dùng của người phàm, chẳng có gì hiếm lạ." Bạch Mặc dửng dưng nói, lúc nói chuyện còn liếc mắt nhìn cây quạt trong tay An Minh Hối, "Xem ra ngươi và Bạch Hổ kia ở cùng nhau rất vui vẻ."

"...Bạch Mặc đại nhân chê cười rồi." An Minh Hối ho khan một tiếng rồi lúng túng thu quạt lại, "Bạch Hổ hiện giờ chẳng qua là một đứa trẻ, rất dễ dụ, chỉ là thỉnh thoảng cũng khá nghịch ngợm."

Khu vực hội phiên kéo dài vòng một vòng quanh chân núi, hai bên là cửa tiệm, ở giữa là đường cho người đi bộ. Lúc này trên đường có rất nhiều tiểu yêu nhốn nháo qua lại, nhưng khi nhìn thấy An Minh Hối và Bạch Mặc chúng nó đều ngoan ngoãn nhường ra một lối đi, có điều những ánh mắt tò mò vẫn không ngừng dõi theo hai người bọn họ.

May mà Bạch Mặc đã bố trí kết giới bao quanh, nhờ vậy những tiểu yêu đó không nghe thấy bọn họ nói gì, nếu không An Minh Hối nhất định sẽ càng cảm thấy mất tự nhiên.

"Ngươi và ta địa vị ngang nhau, không cần dùng tôn xưng để gọi ta, gọi bằng tên là được." Cách xưng hô của hồ yêu không nhất quán, có lúc cũng gọi thẳng tên của hắn, nhưng thường thì vẫn kèm theo tôn xưng mang hàm ý giễu cợt. "Ngươi thấy sao, Nhược Hoa đại nhân?"

Bạch Mặc mà An Minh Hối biết là một người tính tình nghiêm túc cứng nhắc, không ngờ khi hắn dùng bộ dạng nghiêm túc đó để nói kháy người khác cũng có vài phần công lực, anh chỉ có thể cười trừ.

"Trăm năm nay ngươi ẩn cư ở khu rừng này, không ngờ cầm kì thi họa nấu nướng đều luyện thành tài rồi."

Nụ cười của hồ ly lập tức méo xệch: "Ngươi đang chế nhạo ta không làm chính sự một cách tế nhị đấy à?"

"Ta chỉ muốn cảm ơn bánh ngọt của ngươi thôi, ngon lắm." Sói yêu hời hợt nói, nếu không phải An Minh Hối biết tính tình hắn như vậy, chắc chắn sẽ cho rằng hắn lại giễu cợt mình, "Lần này ta tới là để đưa con Bạch Hổ kia đi."

Bạch Mặc trước nay nói năng gãy gọn, không thích vòng vo, nhưng chuyển đề tài đột ngột như vậy vẫn khiến cho An Minh Hối thầm hoảng sợ, anh nhíu mày, không biết có phải tại những lời mình nói lần trước quá khoa trương nên làm đối phương hoài nghi hay không.

"Ngươi muốn sống bình yên vui vẻ thì không thể giữ Bạch Hổ kia ở lại được." Bạch Mặc nghiêm mặt, dường như không hề phát hiện ra sự ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ của người bên cạnh, hắn vẫn vừa lững thững bước đi vừa nói: "Giao nó cho ta, từ nay về sau việc phản loạn sẽ không liên quan gì tới ngươi, ngươi có thể ở ngọn núi này sống cuộc sống của ngươi."

Ý hắn là...

Lông mày An Minh Hối nhíu lại, quay sang nhìn gò má anh tuấn nam tính của sói yêu, miệng vẫn giả vờ vui cười nói: "Ngươi cứ đùa, nghe thì hay đấy nhưng làm sao ta có thể mặt dày làm phiền ngươi được?"

"Việc đến nước này, dù là đối với tiên giới hay thân tín của Yêu hoàng bệ hạ, ta đều phải đưa ra lời giải thích thỏa đang, thêm chuyện này hay không cũng phiền phức như nhau." Nói tới đây, Bạch Hắc dừng lại một chút, giọng nói ảm đạm hơn vài phần: "Vạn sự vạn vật đều phải có sự hy sinh."

Nói đến đây là đủ hiểu rồi, hắn định ôm hết mọi chuyện vào người mình, cuối cùng nếu tiên giới hay yêu tộc trách tội cũng đều không liên quan đến anh.

Còn Bạch Mặc, ngày nào đó sự việc vỡ lở ra thì khó có thể thoát khỏi cái chết.

"Bạch Mặc, ngươi thực sự nghe không hiểu ý của ta sao?" Cuối cùng anh cũng không thể duy trì phong độ của hồ yêu được nữa, anh giữ chặt bả vai sói yêu ép đối phương nhìn thẳng vào mình, gằn từng chữ nói: "Ta không cần ngươi đi chịu chết, cũng không quan tâm Yêu vương có thể sống lại hay không. Chúng ta trả Bạch Hổ cho tiên giới, không đối địch với tiên giới cũng không chống lại Yêu vương đương nhiệm, chỉ cần nghĩ cách cắt đuôi mấy tên đồng bọn cũ mà thôi..."

Anh nói dứt lời đã thấy sói yêu chưa từng nói cười tùy tiện bỗng nhếch miệng, lộ ra ý cười thật lòng khó có thể phát hiện ra, giọng nói cũng ôn hòa hơn ngày thường: "Không đóng kịch nữa à?"

An Minh Hối: "..."

Bạch Mặc nhấc tay tùy tiện vỗ vỗ đỉnh đầu anh, bình thản nói: "Chuyện Bạch Hổ ta chưa nói cho bất kì ai, ngươi cứ giấu nó thật kĩ là được."

"Nếu ngươi đã không muốn phục vụ bệ hạ nữa thì dứt ra cũng tốt."

Hồ ly bị biến chuyển đột ngột này làm cho sững sờ: "Vậy còn ngươi..."

"Khi nào giải quyết xong mấy chuyện vụn vặt, nếu tìm được nơi đi chốn về thì quy ẩn cũng không phải là không thể." Sói yêu vừa nói vừa nhìn người trước mặt bằng ánh mắt sâu xa, dường như bên trong còn ẩn chứa cảm xúc gì khác: "Ngươi..."

Bạch Mặc chưa nói xong bỗng nhảy phắt sang một bên, tránh được móng vuốt suýt thì cào trúng trong gang tấc, rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Hổ đang đứng ở vị trí vừa rồi của mình.

Xung quanh lập tức xôn xao, đừng nói là Bạch Mặc và đám tiểu yêu, ngay cả An Minh Hối cũng giật mình mở to mắt nhìn con hổ trưởng thành đang đứng bên cạnh mình, nếu không nhờ luồng linh lực tinh khiết quen thuộc của nó thì chắc chắn anh cũng không nhận ra chú hổ con mà mình ôm ấp mấy tháng qua.

"Chính là ngươi đúng không?" Tròng mắt Bạch Hổ dựng thẳng đứng, ánh mắt nhìn Bạch Mặc như nhìn một loài giun dế dám cả gan bò vào làm ô uế lãnh địa của mình, lạnh lẽo đến mức khiến người ta bất giác run rẩy cả người: "Chính là ngươi muốn cướp hồ ly bự của ta phải không?"

"Xích Nha!?"

An Minh Hối vội vàng lên tiếng ngăn lại nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, trước khi anh nói xong thì Bạch Hổ đã lao về phía Bạch Mặc, thoáng cái đã bắt đầu vật lộn dữ dội, làn sóng linh lực trào ra lật tung những cửa hàng xung quanh.

Mắt Xích Nha đỏ ngầu, chỉ muốn lập tức giết chết con sói yêu trước mặt, vì vậy hoàn toàn không nghe thấy tiếng của An Minh Hối. Bạch Mặc tuy lý trí hơn nhưng dưới thế tấn công như vũ bão này cũng không thể dứt ra được, chỉ riêng việc né tránh và phòng ngự thôi cũng đã hao phí rất nhiều tinh lực của hắn rồi.

An Minh Hối chưa bao giờ thấy hổ con nhà minh hung hãn như vậy, anh cảm thấy trời sập cũng chỉ đến thế này là cùng.

"Xích Nha, dừng tay!"

Nóng lòng ngăn trận đấu kì quặc này, An Minh Hối thấy lời nói không có tác dụng, thế là quyết định dùng hành động, anh bay tới túm đuôi Xích Nha, còn phải kéo rất mạnh mới không khiến mình bị hất văng ra.

"Đừng quậy nữa, ngươi làm cái gì vậy!?" Anh bất chấp tất cả túm chặt đuôi Xích Nha, chỉ sợ mình lỏng tay ra là cậu sẽ lại lao về phía Bạch Mặc.

Thấy hồ ly bự ngăn mình như vậy, còn dùng sức kéo đuôi của mình, Xích Nha lập tức càng thấy tủi thân hơn.

An Minh Hối chỉ nhìn thấy một tia sáng lóe lên, cái đuôi đang nắm trong tay biến mất, thay vào đó là Xích Nha biến thành hình người nhào vào ngực anh.

Lần này tiến bộ hơn một chút, ít nhất cậu cũng không để cơ thể trần như nhộng xuất hiện trước mặt mọi người mà khoác một tấm áo voan mỏng đỏ rực làm nổi bật lên nước da trắng như tuyết.

"Tại sao bỏ ta đi tìm con sói yêu kia? Không tìm thấy hồ ly bự ta rất sợ, ngươi còn kéo đuôi ta rõ là mạnh, đau quá." Hai tay Xích Nha ôm chặt lấy eo anh như sợ bị anh lôi ra ra. Xích Nha ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, kéo tay anh đặt lên mông mình làm nũng nói: "Giúp ta xoa được không, thực sự đau lắm ấy."

Hồ ly bự cảm thấy tay mình ấn lên một thứ vô cùng mềm mại, chuyện này đã đủ khiến anh phát ngượng rồi, đã thế ánh mắt của Bạch Mặc lia sang lại càng khiến anh lúng túng hơn.

Không biết nên giải thích thế nào.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật kí công tác của hồ ly bự

Hôm nay xảy ra chút chuyện.

Thực sự không ngờ Xích Nha và Bạch Mặc lại xô xát ác liệt như vậy.

Rõ ràng tính cách cả hai đều không tệ, vậy mà sao gặp nhau lại...

Bị kẹp ở giữa thật khó xử, chẳng biết nên làm thế nào nữa.