Dịch: Kogi

An Minh Hối biết Xích Nha bắt chước tiếng mèo kêu chẳng qua là để được anh yêu thích mà thôi, bây giờ khóc thành thế này rồi nhưng vẫn không quên lấy lòng anh, nhìn vậy anh cũng chẳng nỡ lòng nào dạy bảo cậu nữa.

"Thôi đừng khóc, ta không ghét ngươi, cũng không chê nội đan của ngươi." An Minh Hối giơ tay lên lau nước mắt cho Xích Nha, sau đó chủ động biến cái đuôi ra đặt vào lòng cậu, "Không phải ngươi rất thích nó sao? Ôm nó rồi đừng khóc nữa được không?"

"Hức...." Xích Nha ôm lấy cái đuôi mượt mà của hồ ly, tiếng khóc nhỏ dần nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

An Minh Hối đặt tay lên vai Xích Nha, cảm giác mịn màng ít nhiều khiến anh cảm thấy hơi ngượng ngập nhưng vẫn anh nhẹ giọng an ủi: "Ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi, mất nội đan hậu quả rất nghiêm trọng, vì vậy dù là ta đi nữa ngươi cũng không được tùy tiện lấy ra cho. Ta biết ngươi tin tưởng ta, nhưng đừng bao giờ làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa."

Từ trước đến nay Xích Nha vẫn luôn rất nghe lời An Minh Hối, nhưng lần này cậu cảm thấy hồ ly bự nói sai rồi.

"Đám tiểu yêu kể cho ta nghe rất nhiều chuyện. Bọn nó nói ngươi cứu rất nhiều yêu, cũng cứu rất nhiều người. Còn nói ngươi đối xử tốt với tất cả mọi người, chưa bao giờ nổi giận, cũng sẽ không cậy tu vi cao mà bắt nạt chúng, luôn luôn là người canh giữ khu rừng này." Xích Nha ôm cái đuôi to trong lòng, buồn rầu nói, "Ngươi còn dạy cho ta biết nhân quả báo ứng, không được mềm lòng với kẻ xấu, cũng không được hung bạo với người tốt."

"Người tốt như ngươi nhận được báo đáp chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Ngươi đối xử tốt với tất cả mọi người, vì sao ta không được giao nội đan cho ngươi chứ?"

Trẻ con biết cãi lại rồi, hồ ly bự bị cậu hỏi đến mức nghẹn họng, quái lạ, sao nhân vật chính nào mình gặp cũng bất chấp nguyên tắc, một lòng hướng về nhân vật phản diện thế này, chẳng giống những bộ tiểu thuyết hay phim ảnh anh từng xem trước kia chút nào.

"Bởi vì ta sẽ lo lắng, ngươi đừng làm vậy nữa để ta yên lòng được không?" Nói rồi, anh liền hôn nhẹ lên trán hổ con một cái, mỉm cười nói: "Với lại chỉ được phép hôn ở đây thôi, còn nguyên nhân thì đợi sau này ngươi lớn sẽ hiểu."

"Hồ... hồ ly bự?"

Đột nhiên bị hôn vào trán thân mật như vậy, Xích Nha ban nãy còn bướng bỉnh trình bày với anh lập tức đỏ bừng mặt, ngơ ngác giơ tay che chỗ vừa bị hôn, tay còn lại vẫn ôm chặt đuôi hồ ly, toàn thân cứng đơ như khúc gỗ. Xích Nha cúi đầu không dám nhìn An Minh Hối, không biết là đang cảm thấy vui sướng nhiều hơn hay xấu hổ nhiều hơn.

Nhìn phản ứng quen thuộc này, An Minh Hối bất giác nhíu mày, sau đó lại cảm thấy bản thân thần hồn nát thần tính, dù sao đây cũng chỉ là một phản ứng bình thường rất hay gặp phải mà thôi.

Thực ra anh rất để ý những chuyện mình trải qua ở mỗi thế giới, rốt cuộc nhân vật chính ở mỗi thế giới này có mối liên hệ gì hay không.

"Được rồi, ngươi biến về bản thể đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh."

Nhìn Xích Nha ngoan ngoãn biến về hình dạng chú hổ lớn bằng bàn tay, An Minh Hối vuốt lông cho cậu, anh do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Chu Liễm Dung, Tiêu Thừa Uyên... Ngươi có ấn tượng gì với hai cái tên này không?"

Hổ con chớp chớp mắt, ngoẹo đầu liếm đầu ngón tay của anh một cái rồi mới trả lời: "Không, bọn họ là ai vậy?"

Không biết có phải thất vọng hay không, An Minh Hối hời hợt đáp: "Không có gì, chỉ là hai người kì lạ mà thôi."

"Hồ ly bự đang lừa ta." Xích Nha vung vẩy đuôi tỏ vẻ không vui, hai mắt chăm chú nhìn thẳng vào An Minh Hối: "Ngươi đang buồn, bọn họ bắt nạt ngươi phải không? Sau này ta giúp ngươi đánh chúng được không?"

"Ta nhớ lại chuyện ngày xưa ấy mà, bọn họ không bắt nạt ta." Anh bật cười, cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều nhờ sự quan tâm ngốc nghếch của hổ con. "Ngươi cũng đừng đánh bọn họ, bọn họ không còn trên đời từ lâu rồi."

Dù sao anh cũng đến với thế giới này được trăm năm có lẻ rồi, năm dài tháng rộng đủ để nhấn chìm rất nhiều thứ, cũng đủ để buông bỏ rất nhiều thứ, còn những gì không thể quên được thì chỉ đành cất thật kĩ ở dưới đáy lòng.

Nói rồi, không đợi Xích Nha đáp lại, anh liền ôm nó lên đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói: "Cũng đến lúc bắt đầu chuẩn bị các thứ cần dùng cho hội phiên rồi, chúng ta thử vào nhà kho xem còn gì dùng được không đi."

***

Mặc dù mỗi lần hội phiên đều chỉ có An Minh Hối và một đám tiểu yêu chưa hóa hình, thế nhưng anh vẫn cố gắng hết sức trang hoàng cẩn thận khắp nơi. Những quầy hàng mà một hội phiên cần có anh cũng sắp xếp đầy đủ cả, còn chủ quầy là ai thì anh để đám tiểu yêu tự quyết định, đứa nào thích thì đảm nhận.

Dù sao mười năm mới có một dịp thế này, bây giờ thứ anh thừa thãi nhất chính là thời gian, được tụ tập sôi nổi với đám động vật nhỏ cũng rất vui. Một trăm năm qua nếu không có chúng ở bên cạnh, không biết ngọn núi này sẽ cô quạnh đến mức nào.

Để chuẩn bị những thứ cần thiết cho hội phiên, ngoại trừ một số đồ vật có thể tái sử dụng nhiều lần trong kho ra thì còn rất nhiều thứ phải vào trong thành trấn của loài người để mua. Việc này tất nhiên chỉ có thể là An Minh Hối chịu trách nhiệm, mặc dù Xích Nha vẫn tủi thân bám chặt đuôi xin anh cho cậu đi cùng nhưng cuối cùng vẫn phải ở lại.

Không phải anh không muốn dẫn Xích Nha tới địa giới tham quan mà bởi vì thân phận Xích Nha quá đặc thù, nhỡ đâu bất cẩn gặp phải tu sĩ nào lợi hại, phát hiện ra hơi thở khác lạ trên người Xích Nha thì sẽ rất phiền phức.

Tuy nhiên cũng không thể rời đi quá lâu, ngộ nhỡ lúc anh không ở nhà có tu sĩ xông vào khu rừng thì cũng hỏng bét, tốt nhất là phải đi nhanh về nhanh, cho nên trước khi đi anh đã trấn an Xích Nha, bảo cậu không cần lo lắng, anh sẽ về nhà sớm thôi.

Xích Nha bị bỏ lại ủ rũ nằm nhoài trên bậc thềm ngóng ra ngoài cửa, cậu không dám bước ra ngoài một bước - An Minh Hối đã bày trận pháp che giấu hơi thở trong sân, dặn Xích Nha không được tự ý chạy ra ngoài rồi.

Cậu thực sự rất muốn đi tìm hồ ly bự, nhưng lại không thể không nghe lời.

Xích Nha ỉu xìu nằm dưới đất nghe con khỉ ngồi trên bờ tường không ngừng lải nhải với mình, ngay cả một chút sức lực để giơ móng vuốt lên đe dọa đối phương ngậm miệng lại cũng không có, chỉ ước gì hồ ly bự về sớm ôm ấp mình, tốt nhất là có thể hôn nhẹ mình giống như lần trước, sau đó mình sẽ lăn lộn trong lòng hồ ly bự, ngửi mùi hương chỉ thuộc về anh.

Bỗng nhiên, một giọng nam trầm bất ngờ vang lên: "Bạch Hổ."

Hồ con không thèm ngẩng đầu, cằm vẫn gối trên móng vuốt buồn bã nghĩ sao mãi mà hồ ly bự vẫn chưa về.

"Bạch Hổ." Người đàn ông khôi ngô cao lớn kiên nhẫn lại gọi thêm lần nữa: "Những kẻ phản bội trên tiên giới đều đã bị chúng ta giải quyết hết, tình thế lúc này đang dần ổn định trở lại rồi."

Lúc này Xích Nha mới trở mình, thế nhưng vẫn không hề đếm xỉa đến người đang nói kia, hoặc phải nói là cậu không hề chú ý đến thế giới bên ngoài, chỉ tập trung đếm từng giây từng giây kể từ lúc An Minh Hối rời đi.

"Bạch Hổ?" Cuối cùng giọng điệu của người kia cũng thay đổi, chắc hẳn là đã nhận ra sự kì lạ của Xích Nha. "Ta đến tìm ngươi, nếu ngươi không sao thì mau cùng ta về tiên giới đi."

Hổ con nằm dưới đất vẫn không có phản ứng, người đàn ông liền đi tới vươn tay định xách cậu đi, không ngờ hổ con đột nhiên nhảy dựng lên, lông trên người dựng đứng, phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm: "Cút đi, ai cho phép ngươi bước vào sân của hồ ly bự."

Trong khu rừng này, đám tiểu yêu được hồ ly bự cho phép lui tới thì không tính, còn kẻ vừa xấu xí vừa cao to này trước nay chưa gặp bao giờ, mùi của người này cũng khác hẳn với mùi của đám tiểu yêu kia, chắc chắn hồ ly bự cũng không đồng ý cho hắn bước vào đây.

"Bạch Hổ?" Người đàn ông hết sức kinh ngạc vì phản ứng của Xích Nha, lúc này hắn mới nhận ra rằng có lẽ tâm trí của Xích Nha đã bị tổn thương rồi, vì vậy liền nhíu mày nói: "Ta là Huyền Vũ, chúng ta quen biết nhau đã mấy nghìn năm, ta không hề có ác ý với ngươi, ta chỉ muốn mang ngươi về tiên giới dưỡng thương mà thôi."

"Tiên giới gì mà tiên giới, ta không về." Xích Nha không chút do dự từ chối lời đề nghị của Huyền Vũ. "Ta muốn ở đây với hồ ly bự, ngươi đi đi, tránh xa sân nhà hồ ly bự ra."

"Hồ ly?" Huyền Vũ cảm nhận được thái độ thù địch từ phía Xích Nha nên đành phải lùi lại mấy bước để bày tỏ mình không có ý mạo phạm. "Đúng là ta có ngửi thấy mùi của yêu hồ, không biết yêu hồ đó phẩm chất như thế nào, nhưng phần lớn tộc yêu hồ đều là kẻ xảo quyệt đê tiện, giỏi mê hoặc lòng người, ngươi ở cạnh hắn không an toàn đâu."

Xích Nha tức giận trợn trừng mắt nhìn Huyền Vũ đứng ngoài cửa, tưởng chừng chỉ một giây sau cậu sẽ nhào lên cắn chết hắn.

Người này dám nói xấu hồ ly bự, nếu không phải hồ ly bự dặn cậu không được rời khỏi sân, cậu nhất định sẽ...

"Ngươi nói là ngươi đến từ tiên giới, ta và ngươi có cùng gốc gác ư?"

Thấy Xích Nha có vẻ thả lỏng cảnh giác, Huyền Vũ lập tức gật đầu, nghiêm túc nói: "Đương nhiên, ngươi và ta đều ở trong nhóm tứ linh, sinh ra từ cùng một nguồn gốc."

Mắt hổ con sáng lên, không hiểu sao Huyền Vũ lại nhìn thấy sự lạnh lùng và tàn nhẫn quen thuộc ẩn trong đôi mắt màu xanh xám to tròn kia, khoảnh khắc đó hắn gần như tưởng rằng bạch hổ đã khôi phục kí ức.

"Vậy thì nội đan của ngươi cũng giống của ta đúng không?" Bạch hổ chỉ nhỏ bằng kích cỡ con mèo ngoẹo đầu đứng đó, toàn thân được lớp lông trắng xám bao phủ, bộ dạng ngửa đầu lên nhìn người đàn ông ngoài cửa đáng yêu cực kì: "Hồ ly bự nói nội đan của ta là thứ rất quý giá, ngươi cũng thế, đúng không?"

"Đúng vậy, có thể con hồ yêu đó cũng đang nhăm nhe nội đan của ngươi, tốt nhất là ngươi nên lập tức theo ta rời khỏi đây."

Xích Nha hơi hé miệng, bộ dạng ngốc nghếch như đứa trẻ đang cười khờ khạo, khẽ nói: "Ngươi vào trong này được chứ?"

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật kí công tác của hổ con

Hồ ly bự, hồ ly bự, hồ ly bự!

Hồ ly bự là hồ ly bự tốt nhất trần đời!

Vì vậy ai nói xấu hồ ly bự chính là kẻ xấu.

Không được mềm lòng với kẻ xấu.

Nếu hồ ly bự biết thì có khen mình không nhỉ? Có hôn mình không nhỉ?