Dịch: Kogi Ngồi trên xe lăn, An Minh Hối thầm nghĩ, tuy mùa đông trời mau tối, nhưng giờ cũng chưa muộn lắm, thế là định tìm chuyện gì đó làm giết thời gian...
"Sư huynh, đợi...!"
Anh mở tròn mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt phóng đại gần ngay trước mắt của Tiêu Thừa Uyên, chưa kịp hiểu tại sao tự nhiên sư huynh lại muốn hôn, hắn đã nhân cơ hội luồn lưỡi vào, trong lúc quấn quýt còn phát ra tiếng nước khe khẽ ai nghe cũng phải xấu hổ.
"Sư huynh!" An Minh Hối cố gắng nghiêng đầu tránh, sợi chỉ bạc giữa hai người đứt ra vương lên khóe miệng anh, ngay sau đó liền bị Tiêu Thừa Uyên nhẹ nhàng liếm sạch.
"Còn tám lần nữa."
Anh ho khan một tiếng, lấy khăn tay ra lau vết ướt ở khóe miệng, mặt đối mặt với Tiêu Thừa Uyên: "Sư huynh lỗ mãng quá rồi đấy, câu chuyện lần trước mới kể một nửa, huynh đừng hòng nghe nốt."
Tiêu Thừ Uyên trợn tròn mắt, lập tức dứt khoát nhận sai: "Xin lỗi."
"Ha ha..." Không kìm được bật cười thành tiếng, An Minh Hối bất lực nhìn sư huynh vẫn chẳng chút "người lớn" nào: "Sao chỉ riêng mỗi mặt này là huynh giống hệt như trẻ con vậy?"
Bao nhiêu năm nay, anh vẫn thường kể cho hắn nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ, có chuyện thì lấy từ phim ảnh hoặc tiểu thuyết thời hiện đại, có chuyện thì lấy từ sách vở của thế giới này, nhưng dù anh kể câu chuyện nào đi nữa, nội dung mới mẻ thú vị hay dài dòng nhàm chán, Tiêu Thừa Uyên vẫn nghe hăng say.
Mặc dù cũng vì vậy mà hắn hay bị An Minh Hối trêu chọc, nhưng hắn không cảm thấy đây là chuyện đáng xấu hổ, cũng không có ý định từ bỏ sở thích này.
"Gần đây không có chỗ nào phong cảnh đẹp, khi nào đến nơi sầm uất hơn thì không cần đi nhanh nữa, ta sẽ dẫn đệ thăm thú một vòng." Hứa hẹn xong, Tiêu Thừa Uyên còn bổ sung thêm một câu: "Nhưng kỹ viện thì không được."
Trong những câu chuyện sư đệ kể, thường xuyên có đoạn nam tử tuấn tú gặp được giai nhân yêu kiều ở chốn gió trăng, mà vụ này cần phải ngăn chặn từ trong trứng nước.
An Minh Hối lắc đầu cam chịu, mặc dù anh cảm thấy Tiêu Thừa Uyên nghĩ hơi xa, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: "Được, tùy ý sư huynh."
Hai người câu được câu không ngồi trò chuyện một lúc thì tiểu nhị bưng cơm tối lên gõ cửa.
Tiêu Thừa Uyên đứng dậy mở cửa, nhận khay gỗ từ tay tiểu nhị, xoay người đặt lên bàn, sau đó đẩy An Minh Hối đến, còn mình thì ngồi xuống bắt đầu dùng kim bạc đã rửa sạch bằng nước sôi để thử độc.
Nhưng lần này, chưa châm kim vào thức ăn, hắn đã nhíu mày, bưng đĩa rau xào dí sát vào mũi ngửi ngửi, ngay sau đó sắc mặt sầm xuống, giơ tay định hất cả khay thức ăn xuống đất.
An Minh Hối vẫn luôn chú ý đến động tác của hắn liền vội vàng ngăn lại, khẽ nói: "Sư huynh, khoan hãy nóng giận."
Nhìn phản ứng của Tiêu Thừa Uyên, chắc chắn bữa cơm này có vấn đề, nhưng cũng không nên vội vàng hỏi tội, tốt nhất là đợi kẻ hạ độc tự chui đầu vào rọ.
"Muốn chết." Tiêu Thừa Uyên cực kì phẫn nộ, bị An Minh Hối giữ chặt nên không thể hất đổ khay thức ăn trong tay, nên đành phải thô lỗ ném xuống bàn, đứng dậy rút kiếm định đi giết kẻ hạ độc ngay lập tức.
Thuốc độc bị bỏ vào thức ăn là loại trí mạng, tuy không phải loại hiếm có gì, nhưng nếu bọn họ không đề phòng, cũng không biết y thuật, cứ thế ăn vào thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Có gan nhằm vào sư đệ, Tiêu Thừa Uyên quyết không tha, hắn chỉ muốn chém kẻ đó thành trăm nghìn mảnh cho hả giận.
"Bình tĩnh, chắc hẳn kẻ hạ độc có mưu đồ gì đó." An Minh Hối vươn tay kéo cổ tay Tiêu Thừa Uyên, hơi dùng sức kéo đối phương ngồi xuống, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe nói: "Sư huynh đi bảo Quảng Huyên và Phạm Ngữ Lan đừng ăn mấy món này, rồi chúng ta chờ ở đây, kẻ hạ độc kiểu gì cũng đích thân tìm tới."
Nếu bây giờ thả Tiêu Thừa Uyên ra ngoài, chỉ e rằng cả nhà trọ sẽ náo động một phen, đến khi nào lôi đầu được kẻ hạ độc ra mới thôi mất.
Dù chỉ là giây lát, Tiêu Thừa Uyên cũng không muốn rời khỏi An Minh Hối, thế là hắn nhíu mày ngồi đó, bị An Minh Hối liên tiếp khuyên mấy câu mới không cam lòng tra kiếm vào vỏ, sau khi khóa kĩ cửa phòng liền đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra nhảy xuống.
An Minh Hối ngồi một mình trong phòng, ngồi một lúc đã thấy Tiêu Thừa Uyên nhảy vào, vẻ mặt thản nhiên nói: "Thức ăn của bọn họ không có vấn đề gì."
"Vậy à, thế thì tốt." An Minh Hối mỉm cười, rồi cúi đầu trầm tư, có vẻ đã đoán ra kẻ hạ độc là ai.
Đến đây, sự việc coi như giải quyết xong một nửa, An Minh Hối bình tĩnh rót một chén trà, trà này sáng sớm Tiêu Thừa Uyên đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì.
Đặt một tách trà trước mặt Tiêu Thừa Uyên, An Minh Hối cười hỏi: "Chỉ có đĩa thức ăn này có vấn đề thôi hả?"
Đến lúc này rồi, một đĩa hay nhiều đĩa có độc đã không quan trọng nữa, nhưng vì An Minh Hối hỏi, Tiêu Thừa Uyên vẫn kiểm tra lần lượt các đĩa thức ăn còn lại và hai bát cơm, kết luận là những món còn lại không bị hạ độc.
"Vậy thì được, không cần làm phiền chủ trọ rồi." Nói rồi, anh cầm đũa lên, gắp một miếng khoai tây cho vào miệng, còn gọi Tiêu Thừa Uyên ngồi xuống ăn cùng: "Sư huynh đừng đứng nữa, ăn trước mấy món này đi, tuy hương vị không bằng đầu bếp nhà mình nhưng cũng tạm được."
Tiêu Thừa Uyên ngồi xuống, nhưng vẫn chẳng có lòng dạ nào mà ăn uống.
"Thôi đừng trưng cái vẻ mặt ấy ra nữa, không ai trúng độc là tốt lắm rồi." Nói xong, anh đút vào miệng Tiêu Thừa Uyên một miếng thịt kho, mỉm cười nhìn đối phương căng mặt nhai thịt: "Nói gì thì nói vẫn phải ăn cơm trước, chẳng mấy khi ra ngoài chơi, sư huynh đừng bực bội nữa, ăn cơm cùng đệ được không?"
Đối với Tiêu Các chủ, đây là một chuyện cực kì nghiêm trọng, sư đệ sao có thể coi như trò đùa như vậy, thật chẳng ra làm sao, lần này quyết không thể chiều theo ý sư đệ.
Cùng nhau chung sống nhiều năm, An Minh Hối thừa hiểu Tiêu Thừa Uyên đang nghĩ gì, lúc này đương nhiên cũng nhận ra hắn vẫn còn tức giận.
Cũng may, sư huynh của anh là một người rất dễ dụ.
Anh chống một tay vào tay vịn xe lăn, hơi nâng thân thể lên, rướn người về phía trước hôn nhẹ khóe miệng Tiêu Thừa Uyên, sau đó nhân lúc đối phương mê mẩn liền dịu giọng khuyên: "Đừng giận nữa, ăn cơm với đệ đi, trên giang hồ đây chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để mình bận lòng."
Trong bất cứ tình huống nào, Tiêu Thừa Uyên cũng không từ chối thức ăn An Minh Hối đút cho, tương tự, dù tâm trạng có ra sao, hắn cũng không thể chống lại lời ngon tiếng ngọt của sư đệ mình.
Đúng lúc Tiêu Thừa Uyên vừa cầm đũa lên, hắn đột nhiên cảnh giác quay sang nhìn cửa sổ, gần như ngay lập tức, một bóng người nhỏ nhắn quen thuộc từ bên ngoài nhảy vào, còn kèm theo mỗi tràng tiếng chuông leng keng.
Là cô nương Tây Vực gặp ở dưới lầu ban nãy, An Minh Hối kinh ngạc nhìn đối phương, cô nương kia hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi cũng gan nhỉ, biết đồ ăn bị hạ độc mà vẫn ăn tiếp được?"
An Minh Hối đoán thức ăn của cô nương này cũng bị giở trò, nhưng vì đã lăn lộn trên giang hồ một khoảng thời gian dài nên không hề sợ hãi, bên người còn treo một túi thuốc xinh xắn, người Tây Vực lại giỏi dùng độc, nên anh không bảo Tiêu Thừa Uyên đến phòng cô ta kiểm tra.
Chỉ là anh không ngờ đối phương sẽ chủ động tìm tới.
"Thực ra loại độc này không có gì nguy hiểm, người bình thường ăn phải sẽ không xảy ra vấn đề nghiêm trọng, nhưng vừa nhìn đã biết người này là một cái ấm sắc thuốc, chỉ cần ăn một chút xíu cũng đi tong cái mạng." Dường như cô ta không nhìn thấy ánh mắt cảnh giác và khó chịu của Tiêu Thừa Uyên, rất tự nhiên đi đến bên cạnh bàn ăn, cúi xuống ngửi một hơi: "Lượng thuốc ở chỗ các ngươi thì khá là nhiều, chắc chỉ một đũa cũng tiễn ngươi đi chầu Diêm vương rồi."
An Minh Hối giữ tay Tiêu Thừa Uyên đang tỏa hơi lạnh bên cạnh, cười đáp: "Cảm ơn cô nương đã quan tâm, An mỗ tuy vô dụng, nhưng cũng chưa định tìm đến cái chết."
"Ta tên là Lăng Thu". Sau khi báo tên, Lăng Thu liền tự ý ngồi xuống giường của bọn họ, nghiêng đầu hứng thú quan sát hai người: "Rõ ràng vẫn còn phòng trống, hai ngươi lại ở cùng một gian, lẽ nào là tình "huynh đệ" đó?"
Tiêu Thừa Uyên lạnh nhạt đáp: "Không liên quan đến ngươi."
"Sao lại không liên quan đến ta, ta rất thích ấm sắc thuốc kia của ngươi, muốn giữ hắn bên cạnh làm đồ chơi."
Lời này thực sự đã thành công khiêu khích Tiêu Thừa Uyên, chỉ là An Minh Hối vẫn đang giữ chặt cổ tay hắn, hắn sợ làm sư đệ bị thương nên không dám ra tay.
"Cô nương cớ gì phải nói đùa như vậy, tính sư huynh nghiêm túc, sẽ tưởng là thật đó."
Thấy Tiêu Thừa Uyên nghe lời An Minh hối như vậy, Lăng Thu tẻ ngắt lắc lắc chân, nói: "Ngươi thật nhàm chán, ta định đánh nhau với hắn một trận cho vui thôi mà. Còn ngươi có khác gì pho tượng đất không hả? Ta nói ngươi đến thế mà ngươi cũng không giận?"
An Minh Hối đang định trả lời, bỗng nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào xô đẩy, hình như có người đang cố gắng mở cửa.
Nhưng lúc Tiêu Thừa Uyên mở cửa ra, người bên ngoài đã bị Quảng Huyên và Phạm Ngữ Lan chế ngự, An Minh Hối chỉ thấy mấy tên lưu manh lúc trước bị đánh ngã dưới đất, một tên trong số đó đứng dậy phản kháng liền bị Phạm Ngữ Lan đá một cú vào sườn, lại kêu thảm ngã vật xuống.
"Hạng tép riu như các ngươi mà cũng dám làm chuyện này?" Quảng Huyên đạp vào đầu một tên, bực dọc nói: "Nếu không có An ca ở đây, ta đã đạp gãy cổ ngươi luôn rồi."
Vì Lăng Thu đang ngồi trên giường, có cột giường và tủ gỗ che, bọn họ ở bên ngoài vẫn không biết trong phòng còn một cô gái xa lạ, Quảng Huyên liền hỏi: "Mấy tên này xử lý thế nào đây?"
Hỏi Tiêu Thừa Uyên.
Tất nhiên là hắn muốn cho những kẻ dám nhằm vào sư đệ chết không toàn thây, nhưng câu hỏi của Quảng Huyên cũng nhắc nhở hắn, ở đây không phải chỉ có bọn họ, mà còn một người chưa từng bước chân vào giang hồ, đó là An Minh Hối, anh chưa từng nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy.
Mấy tên kia cũng biết lần này mình đụng trúng thứ dữ rồi, liền kêu cha gọi mẹ xin tha, nước mắt nước mũi dầm dề, kêu gào thảm thiết đến mức ai nghe cũng thấy phiền.
Sư đệ vẫn ngồi tại chỗ không nói gì, chắc là không nỡ nhìn bọn họ giết người.
Dù không cam lòng đến mấy, Tiêu Thừa Uyên cũng không muốn dọa sư đệ, liền lạnh lùng nói: "Dạy dỗ một trận rồi ném ra ngoài."
Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Quảng Huyên và Phạm Ngữ Lan, nghe hắn nói vậy liền cúi xuống xử lý mấy tên đó.
"Khoan đã." An Minh Hối bất ngờ lên tiếng, anh bình tĩnh nói: "Không cần lo cho ta, giết đi!"
Tác giả có lời muốn nói: Nhân vật chính ở mỗi thế giới bản chất đều là cùng một người, vì vậy kết cục là 1 vs 1. Những chi tiết khác thì hẹn gặp lại ở phiên ngoại nha. (Nếu vẫn có người băn khoăn về vấn đề trông An bảo không giống công lắm, xin hãy đọc kĩ chương 27).