Từ văn phòng Bách Vũ đi ra, Tôn Dĩnh cũng đã đi ăn về và quay trở lại phòng làm việc, thấy tôi quay lại, cô ấy ngồi xoay ghế đứng bật dậy.

Tôi đã quen với biểu hiện khoa trương của cô ấy nên cũng không có ý định phối hợp diễn xuất với cô.

Vừa ngồi xuống, Tôn Dĩnh lập tức trượt ghế đến cạnh tôi, sau đó đặt một túi đồ lên bàn, cười nói: "Nhìn này tôi mang về cho cậu bữa trưa và món tráng miệng nè." Nói xong mặt cô ấy như thể, nhìn xem tôi đối xử rất tốt với cậu đó.

Nhìn những đồ ăn trên bàn, tôi thầm nghĩ gay go rồi. Quên mất! Quên gửi tin nhắn cho Tôn Dĩnh, nói cô ấy không cần mua bữa trưa cho tôi...

Tôi cảm thấy hơi chột dạ mà sờ sờ mũi, nhìn Tôn Dĩnh nói: "Cảm ơn, tôi quên nói với cô. Tôi ăn rồi."

Tôn Dĩnh nghi ngờ hỏi, "Cậu ăn ở đâu vậy?"

Không có gì phải giấu giếm, tôi thản nhiên nói: "Ở văn phòng của Sếp Bách."

Nghe xong lời này, Tôn Dĩnh trợn mắt ngoác mồm, thật lâu không nói được lời nào. Phải một lúc sau, cô ấy mới thốt ra: "Không đúng, không đúng, hẳn là có vấn đề."

"Cô mới có vấn đề đó", trong thầm nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng hỏi: "Có vấn đề gì?"

Tôn Dĩnh trước tiên đứng dậy nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang nghỉ trưa nên không ai để ý đến, mới yên tâm ngồi xuống, cô ấy nói với âm giọng mà chỉ hai chúng tôi mới nghe được: "Cậu có em gái hay chị gái gì không?"

Cô ấy phớt lờ biểu hiện trên gương mặt của tôi như kiểu, cô đang nói cái quái gì vậy, đưa tay sờ lên cằm và tự nhủ: "Bởi vì Sếp Bách rất yêu em gái hoặc chị gái của cậu nên anh ấy đối xử rất tốt với cậu, chẳng trách hôm trước cậu đi làm muộn anh ấy cũng không quở trách, hôm nay lại còn mời cậu ăn cơm."

Ngừng một chút, liếc nhìn tôi và nói: "Trông cậu cũng rất ưa nhìn nên em gái hoặc chị gái của cậu nhất định cũng rất xinh đẹp, mà Sếp Bách cũng nên lấy vợ rồi, sếp cũng không còn quá trẻ nữa..."

Tôi nghe cô ấy nói mà như muốn nổ não, vội ngắt lời cô ấy, mặt không đổi sắc nói: "Dừng! Tôi không có em gái hay chị gái gì hết. Tôi muốn nghỉ ngơi." Nói xong, quay đầu không thèm nhìn.

Tôi làm việc đến tối trễ, sau khi đồng nghiệp đã về hết, tôi vẫn đang loay hoay sắp xếp tài liệu. Lúc tôi làm xong việc định tắt máy tính thì một bóng người đổ xuống trước mặt tôi, giọng nói nam tính của Bách Vũ vang lên bên tai: "Xong chưa?"

Tay cầm chuột của tôi khựng lại, ngồi thẳng người, quay đầu lại nhìn, Bách Vũ không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng tôi, lúc này anh hơi cúi người, chống hai tay lên bàn làm việc, nhìn vào màn hình máy tính của tôi.

Tôi cứng người vì khoảng cách quá gần, gần đến mức đầu tôi có thể chạm vào mặt anh, một lúc sau, tôi khẽ đáp: "Xong rồi."

Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Bách Vũ quay đầu lại, hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, trên môi nở nụ cười nói: "Đi thôi." Nói xong, anh đứng thẳng dậy, đưa tay xoa đầu tôi.

Tôi đưa tay sờ sờ lỗ tai có chút nóng, ngây người nói: "Hả?"

Bách Vũ nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ au của tôi rất lâu, anh vừa nhìn vừa cười, sau đó dịu dàng nói: "Không phải em nói tối nay mời anh ăn cơm sao? Em đổi ý rồi?"

Tôi nhớ đến câu nói của Bách Vũ trong văn phòng lúc trưa: " Vậy thì tối nay đi", tôi cứ nghĩ Bách Vũ chỉ đang nói đùa.

"Không đổi ý." Tôi vừa tắt máy tính vừa nhanh chóng trả lời.

Khi đi tới đến bãi đậu xe dưới hầm, chợt nhớ ra tôi bỏ quên túi đồ dưới bàn làm việc, đó là bữa trưa mà Tôn Dĩnh mua cho tôi, nghĩ đến không nên lãng phí đồ ăn, bữa tối có thể ăn được. Tôi lo lắng nắm lấy cổ tay Bách Vũ, vội vàng nói: "Sếp Bách, anh đợi em một chút được không? Em quên lấy một thứ."

Bách Vũ nhìn bàn tay của tôi đang nắm lấy tay anh, đáy mắt xẹt lên một tia u tối, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, nói: "Ừ."

Tôi không nhận ra Bách Vũ đang kìm nén cảm xúc, tôi buông tay ra mà chạy nhanh về phía phòng làm việc.

Khi tôi lấy đồ và quay trở lại, Bách Vũ vẫn đứng đó, tôi nhìn theo bóng người của anh dưới ánh đèn mờ ảo của bãi đậu xe, đột nhiên sinh ra một loại ảo giác vô cùng kì lạ đó là cho dù như thế anh ấy vẫn đứng ở đó đợi tôi.

Tôi lắc đầu để loại bỏ những ý nghĩ mơ hồ đó, bởi vì sẽ không ai đứng chờ một người không mạnh mẽ như tôi.