Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ

Chương 6: Hào quang trong mắt điểm điểm những chấm nhỏ

Edit: Cần động lực làm luận văn

Beta: HungNguyen076213

Nhưng xác thực nên đi bái kiến, ba người cùng hướng tới vườn.

Mục Kiêu đi phía sau Lâm Huệ. Nàng cảm giác được thỉnh thoảng hắn sẽ quăng ánh mắt tới, Lâm Huệ nghĩ đến chuyện sau này.

Lúc Mục Kiêu thông đồng cùng nguyên chủ đã từng nói, lúc ấy hoàng thượng muốn cho Ung vương lựa chọn vương phi, mấy người hoàng tử bọn hắn tuổi còn hơi nhỏ nên đều trốn ở trong hoa viên nhìn lén các cô nương, hắn nói ngay lập tức liền chú ý đến nguyên chủ.

Có lẽ là có mấy phần yêu thích đi, tuy nhiên trước mặt hoàng quyền, điều này chẳng là gì cả, về sau vì giúp ca ca của hắn là Đoan vương đoạt đích, Mục Kiêu vẫn lợi dụng nguyên chủ.

Đuôi lông mày của Lâm Huệ nhếch lên, lúc này cũng không có chuyện gì xảy ra với hắn.

Đi đến Ngư Lạc đình, không chỉ thấy Hoàng đế Hoàng hậu mà còn có Hoàng quý phi, Thục phi, phu thê Đoan vương, Định vương phi, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử, phu thê đại công chúa, tính cả mấy hài tử, chen chúc một đống người.

Bọn họ tiến lên bái kiến.

Hoàng hậu sau khi mời bọn họ ngồi xuống thì cười nói: "Tất cả đều đã tới, còn thiếu một mình Dã nhi, Hoàng thượng, ngài đó luôn luôn phân việc cho Dã nhi, nỡ lòng nào? Chẳng có thời gian mà nghỉ ngơi, cái này cũng không tốt." Người được nhắc tới chính là Định vương Mục Dã.

Hoàng đế ngữ khí nhàn nhạt: "Tuổi còn trẻ thì sao thân thể lại mệt mỏi sụp đổ? Còn nữa cũng không phải ngày ngày đều như vậy, vừa vặn trong tay hắn có chuyện khẩn yếu, đương nhiên phải nhanh chóng xử trí."

"Đúng vậy, người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm."

Hoàng hậu vừa dứt lời, Lâm Huệ liền thấy sắc mặt Hoàng quý phi hơi đổi. Bây giờ người có thể trở thành trữ quân, cơ bản chính là Đoan vương cùng Định vương, là thân mẫu của Đoan vương Hoàng quý phi khẳng định phản ứng nhanh nhạy với việc này, vừa có gió thổi cỏ lay liền hận không thể lập tức diệt trừ Định vương cho thống kɧօáϊ, để cho nhi tử của mình thuận lợi trở thành thái tử.

Trong sách chủ yếu liên quan tới vở kịch tình cảm của nam nữ chính, Lâm Huệ đương nhiên có thể đoán được một chút, Đoan vương cùng Hoàng quý phi, khẳng định sẽ nhường đường cho Định vương – người có giao hảo với nam chính, không phải như vậy thì sao có thể gọi là sảng văn* đây? Chỉ là nàng không biết, Định vương sau khi lên ngôi liệu có đối phó Mục Liễn không? Trong ấn tượng của nàng, hắn là một vị quân tử xử sự khiêm nhường, nhưng luôn muốn lôi kéo Mục Liễn, dù sao thì đó cũng là người mà hoàng thượng thích, nhưng lại vĩnh viễn không thể trở thành trữ quân.

* Sảng văn: văn thoải mái, không ngược, không khúc mắc.

Cho nên dựa theo hướng đi này, Ung vương phủ hẳn sẽ không có nguy hiểm.

Nàng đang nghĩ ngợi, thì thấy các cung nữ bưng anh đào tới từng bàn, lần lượt đặt trêи mỗi mặt bàn, anh đào đỏ rực, dường như mười phần ngon miệng.

Hoàng hậu nói: "Đều nếm thử đi, đây là từ Vân châu đưa tới."

Hẳn là cống phẩm, Lâm Huệ ăn một trái, thấy mùi vị không tệ, liền lấy thêm mấy quả, kết quả còn chưa ăn xong liền cảm giác được Mục Liễn ngồi bên cạnh đang quan sát nàng.

Cái gia hỏa não không bình thường này không biết lại đang suy nghĩ gì đây, chẳng lẽ tư thế nàng ăn anh đào không đúng? Quên đi, nàng sau này chỗ không đúng cũng nhiều rồi, Mục Liễn đã có loại phỏng đoán này, thì chỉ sợ khó mà tiêu trừ. Lâm Huệ ăn tiếp một trái anh đào, cố ý nói: "Khi ta còn ở núi Vân Nhai tu luyện, loại anh đào này, ăn cũng phải được trăm ngàn trái? Ăn no rồi, mới có thể bế quan được."

Sắc mặt Mục Liễn lập tức trở nên mười phần đặc sắc.

Tựa như chấn kinh, tựa như hoài nghi. . .

Lâm Huệ thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Nụ cười này của nàng, cực kỳ nghịch ngợm, lại cực kỳ đẹp đẽ, hào quang trong mắt điểm điểm những chấm nhỏ.

Mục Liễn đen mặt lại.

Dám đùa hắn như thế này, còn không phải yêu tinh? Lâm Huệ trước đó sẽ có lá gan làm loại chuyện này sao? Đêm động phòng, hắn chỉ nói với nàng, "Hắn sẽ không viên phòng, nhưng về phía phụ hoàng hắn sẽ gánh chịu mọi lỗi lầm, cũng sẽ đền bù nàng", Lâm Huệ liền khóc lên.

Nếu là yêu tinh, chỉ sợ nàng sẽ không khóc, có lẽ sẽ còn nói ra cái gì khó lường nữa.

Mục Liễn mặt không biểu tình: "Ngươi không ngại thì nói một chút ngươi là loại yêu tinh gì."

Thế mà lại nói tiếp!

Lâm Huệ tưởng rằng dùng phương pháp trái ngược, nói quá lên thì người khác sẽ cảm thấy là giả, hắn sao lại còn hỏi như vậy? Ý nghĩ của người này quả nhiên không bình thường, nàng suy tư chốc lát nói: "Hồ lô tinh." Hắn lại muốn hỏi, nàng liền nói mình còn có sáu tỷ muội (cái này chị đang nói đến phim hoạt hình "Bảy anh em Hồ Lô" ~(‾▿‾~)) .

Hồ lô tinh. . .

Mục Liễn liếc xéo nàng một chút, không nói gì.

Xem ra, hắn không tin cái hồ lô tinh này, Lâm Huệ nghĩ thầm, hẳn là còn phải nói hồ ly tinh từ cái gì mới thành? Quá tục!

Về sau hai người không còn trao đổi thêm gì nữa.

Ngược lại là lúc ngắm hoa, Định vương phi đi tới cười nói với Lâm Huệ: "Tứ đệ muội, hôm nay lúc đầu tỷ muốn đến thăm muội, nghe nói muội bị bệnh, ai nghĩ đến mẫu hậu lại mời tiến cung. Bất quá nhìn thấy muội đã khỏi hẳn, tỷ liền an tâm."

Định vương phi Trịnh thị này làm người không hẳn là xấu, nhưng đối với Định vương cực kì trung tâm, chỉ cần là điều trượng phu muốn làm thì nàng ta luôn luôn dốc hết sức lực. Nhưng lúc này Lâm Huệ cũng không muốn cùng Định vương phủ có quan hệ gì, tránh cho hoàng đế nghi kỵ, đối với người nào đó cũng không tốt, liền trả lời rất đơn giản: "Đa tạ tam tẩu quan tâm, chỉ là bệnh nhẹ thôi."

Không muốn thân thiện, nhưng Trịnh thị vẫn nắm chặt tay nàng, dáng vẻ mười phần thân cận.

Đoan vương phi nhìn ở trong mắt, khóe miệng có chút cong lên.

Tam đệ muội này cũng thật không có tiền đồ, lại muốn ăn nói khép nép nịnh bợ Lâm Huệ, Lâm Huệ này thì tính là gì? Định thông qua nàng ta mà xem Mục Liễn tính toán cái gì à? Một tên hoạn có tật ở tai, gia thế nhà mẹ đẻ cũng không được như các hoàng tử khác, thì có thể làm được chuyện gì? Phụ hoàng yêu thương hắn, chỉ là từ hoài niệm đối với Lệ phi.

Nhưng Lệ phi đã sớm chết, cùng lắm Mục Liễn cũng chỉ có thể dựa vào việc thân mẫu của hắn đã từng được sủng ái, trải qua mấy năm tốt lành. Không giống phu quân Đoan vương của nàng, có thân mẫu là Hoàng quý phi, chỉ dưới hoàng hậu, lại cùng hoàng thượng ngày thường cực kì giống nhau, anh tuấn vô song, coi như là Định vương cũng không có khả năng hơn được? Đừng nói tới việc phụ thân của nàng trong tay còn cầm binh quyền, giang sơn này sớm muộn gì cũng là của phu quân nàng.

Đoan vương phi kiêu ngạo mà giương cằm lên.

Lúc các nữ quyến đều đang ngắm hoa, hoàng đế cũng không có nhàn rỗi, gọi Mục Liễn tới một nơi yên tĩnh, chất vấn: "Phương ma ma nói, con còn chưa có viên phòng, đúng hay không?"

"Vâng."

"Vì sao?" Hoàng đế nghĩ đến hình dạng Lâm Huệ, tức giận nói, "Trẫm thay con tuyển một thê tử như thế, con còn không có hài lòng? Con đến cùng muốn dạng nữ tử gì? Con nói đi!"

Mục Liễn nói: "Nhi thần đã sớm thỉnh cầu qua phụ hoàng, mong phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Đây là lỗi của ông.

Hoàng đế hận không thể tiến lên giáo huấn, nhưng nghĩ tới năm đó Mục Liễn bị Lệ phi gây thương tích, cái ót bị đập khiến hắn ngủ mê không tỉnh, ông lại thở dài một hơi.

Là ông cô phụ Lệ phi, nhất thời sủng ái làm cho nàng ấy hiểu lầm, nghĩ rằng có thể cùng ông "nhất sinh nhất thế nhất song nhân" (một đời một kiếp một đôi người), nghĩ rằng có thể cùng ông trở thành một đôi phu thê bình thường, cho là trong lòng ông chỉ có một mình nàng ấy. Nàng ấy rửa tay làm canh thang, nàng ấy vì ông mà viết chữ hát khúc, nàng ấy đắm chìm trong giấc mộng đẹp kia, thẳng đến khi giấc mộng vỡ tan.

Mục Liễn chính là bị người phụ thân này liên lụy!

Hoàng đế nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên dáng vẻ Lệ phi, nàng ấy trước khi chết cực kỳ xinh đẹp, mặc một thân áo trắng như tuyết đứng tại ven hồ, giống như tiên tử từ trêи trời hạ phàm.

Ngày ấy, ông ở trêи lầu cao, trơ mắt nhìn nàng ấy nhảy vào trong hồ.

Nàng ấy chính là nhảy cho ông thấy.

Nàng ấy tựa hồ như muốn nói, "Mục Nhân Minh, ngươi cô phụ ta, ta muốn ngươi cả một đời khổ sở, cả một đời phải nhớ kỹ ta." Trêи đời sao lại có dạng nử tữ vừa ngây thơ xinh đẹp, lại vừa ác độc như rắn rết như vậy!

Hoàng đế đột nhiên cảm thấy mỏi mệt, thản nhiên nói: "Quên đi, từ từ sẽ đến."

Mục Liễn cáo lui.

Trong vườn hoa Tử Yên nở đỏ rực, bên tai thì ồn ào không dứt, không phải Định vương phi thì cũng là nữ nhi của Hoàng quý phi - đại công chúa đang nói chuyện, Lâm Huệ ứng phó có chút phiền chán. Công việc trước kia của nàng vốn là yên lặng, vẽ thiết kế, ngẫu nhiên giải trí cũng ít, chỉ là đọc sách, nhiều nhất là cùng nhóm bạn bè thân thiết đi dạo phố, như thế này thật không phải thứ nàng thích.

May mắn Hoàng đế cũng mất hết hứng thú, vừa vặn có thần tử vào cung cầu kiến, cuộc tụ hội này rốt cục cũng tàn.

Lâm Huệ miệng đắng lưỡi khô, mắt thấy trêи bàn đá còn chút anh đào, liền đưa tay cầm mấy trái ăn hết.

Mục Liễn ngắm nàng một chút, không lên tiếng.

Định vương phi lúc đầu muốn tới đây mời bọn họ ngày nào ghé Định vương phủ làm khách, nhưng nghĩ tới thái độ hôm nay của Lâm Huệ, còn có cái người luôn luôn lãnh đạm Mục Liễn, đến cùng cũng không có mở miệng. Vẫn là cùng trượng phu thương lượng một chút rồi tính sau, hai người này thật sự không dễ tiếp cận!

Định vương phi liền cùng cô tử của nàng - đại công chúa nói chuyện.

Lâm Huệ cùng Mục Liễn chậm rãi đi ở phía sau, không tới một hồi liền cùng người phía trước kéo ra một khoảng cách rất dài, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng người.

Rốt cục cũng được thanh tịnh, Lâm Huệ thở một hơi nhẹ nhõm, ai ngờ trêи đường lại gặp được quan viên tiến cung nghị sự, trong đó còn có Lâm Ngọc Phong.

Lâm Huệ làm bộ không nhìn thấy, nhìn thoáng qua.

Hết lần này tới lần khác Lâm Ngọc Phong lại dừng lại, cùng quan viên khác nói: "Ta sẽ tới sau."

Những quan viên kia đều ngầm hiểu, hắn đây là muốn cùng con rể và nữ nhi nói chuyện, liền đều đi về phía trước.

"Điện hạ, A Huệ." Lâm Ngọc Phong trêи mặt mang nụ cười, bởi vì ông ta nghe lão phu nhân nói, Lâm Huệ đã tiếp nhận Lâm Hạm, cảm thấy rất là vui mừng, cho nên nhìn thấy Lâm Huệ, cũng không giống lúc trước cảm thấy nàng không hiểu chuyện, ngay cả thứ muội cũng không tiếp nhận được.

Dáng vẻ tươi cười của nam nhân đối diện làm cho Lâm Huệ cảm thấy buồn nôn, căn bản khó mà kêu được hai chữ phụ thân. Mặc dù trước mặt người khác nàng có thể dễ dàng khóc lóc, nhưng bây giờ, nàng không có cách nào để mở miệng.

Lâm Huệ mặt lạnh lại, không nói lời nào.

"Phụ hoàng vừa rồi cùng chúng ta ngắm hoa, bây giờ đang ở ngự thư phòng." Ngược lại, thái độ của Mục Liễn vẫn bình tĩnh, ngữ điệu không nhanh không chậm.

Lâm Ngọc Phong chân mày cau lại: "A Huệ?" Nàng đây là thái độ gì? Nhìn thấy phụ thân là có thái độ như vậy sao?

Lâm Huệ không để ý, phẩy tay áo bỏ đi.

Lâm Ngọc Phong giận dữ, trêи gương mặt gân xanh hằn lên, đi lên mấy bước nhanh chóng nắm chặt cánh tay nàng, trầm giọng nói: "A Huệ!"

Xem ra nàng căn bản cũng không có tỉnh ngộ, không chỉ oán hận muội muội, còn đem ông cũng oán hận luôn, gì mà mẫu thân còn nói nàng đã sửa đổi.

Nữ nhi này, căn bản chính là giống mẫu thân của nàng kiêu căng tùy hứng, cũng không bằng muội muội mới vừa vào kinh đô của nàng. Nữ nhi kia hiểu chuyện nghe lời cỡ nào, mỗi ngày đều đấm vai giải trí cho lão phu nhân, làm đai trán (mat nghạch), lại làm giày cho hắn.

Ngón tay Lâm Ngọc Phong dùng sức: "Ngươi thật không ra gì."

Lâm Huệ nghiêng đầu nhìn ông ta: "Ta không bằng nữ nhi khác của ông đúng không, cho nên, ông về sau cũng chỉ coi nàng ta là nữ nhi đi."

"Ngươi nói cái gì?" Lâm Ngọc Phong quả thực không thể tin được.

Thấy ngũ quan của ông ta vặn vẹo, khóe miệng Lâm Huệ cong lên: "Ông còn muốn nghe ta nói thêm một lần nữa sao?" Nhìn xem, nam nhân chính là loại đức hạnh này, ích kỷ tự đại, tự cho mình là ai đây? Coi ai cũng muốn làm nữ nhi của ông ta à!

Ánh mắt của nàng cực kỳ khinh miệt, con ngươi tối tăm kia giống như băng lãnh nhìn ông.

Sắc mặt Lâm Ngọc Phong càng ngày càng thâm trầm, khí lực cũng lớn hơn, như muốn bẻ gãy cánh tay Lâm Huệ.

Đúng lúc này Mục Liễn đi tới, thản nhiên nói: "Nhạc phụ, người nhanh đi gặp phụ hoàng đi, đừng nên trì hoãn thời gian."

Nghiêng đầu, khi ông nhìn thấy cặp mắt sáng kia, kình đạo trong tay lập tức bị trừ khử vô hình, buông lỏng tay ra: "Điện hạ nói đúng, ta hẳn nên đi."

Về sau lại tìm cơ hội thu thập nữ nhi này!

Ông ta nhanh chóng đi mất.

Lâm Huệ đưa tay vuốt ống tay áo: "Đa tạ điện hạ."

Kỳ thật coi như Mục Liễn không nhúng tay vào, Lâm Ngọc Phong cũng không dám làm gì nàng, đây chính là trong cung. Nàng chính là không vừa mắt người phụ thân cặn bã này, nên mới chọc tức Lâm Ngọc Phong một chút, dù sao nàng cũng sẽ không mượn thế lực của Lâm Ngọc Phong.

Nói thật, cùng Lâm Ngọc Phong tạo mối quan hệ, còn không bằng cùng Mục Liễn tạo mối quan hệ đâu.

"Không có gì." Mục Liễn thản nhiên nói, "Ta chính là sợ nhạc phụ dùng lực, ngươi không cẩn thận liền hiện ra nguyên hình hồ lô."

Lâm Huệ: . . .

Tác giả có lời muốn nói:

Bây giờ nghĩ hát, anh em Hồ Lô, anh em Hồ Lô, một cây dây leo bên trêи bảy trái dưa!

Lời của editor: đọc chương này thật muốn chửi thề, thứ tra nam gì đâu (╬ ̄皿 ̄)凸