Nói thật, nữ chủ quang hoàn mẹ nó thật đúng là đối đãi quá khác biệt.
Lâm Dĩ Nhu nhớ rõ sở thích của Trình Ánh cùng Tiêu Liệt, duy độc không nhớ rõ muội muội nàng vốn sinh ra thân thể đã yếu ớt cầu phải kiêng ăn!
Đường Hoan quả thực muốn tạc!
Gần như chỉ cần ăn một ngụm, đầu lưỡi nàng liền đã chết lặng. Nước mắt sinh lý tức khắc không khống chế được mà đong đầy hốc mắt, tưởng lập tức đem đồ vật trong miệng nhổ ra, nhưng là lại không dám.
Chỉ có thể miễn cưỡng nuốt đi xuống.
Tiêu Liệt xem nàng vừa rồi xấu hổ mà lại miễn cưỡng phải cười vui, không biết vì sao, tâm tình càng thêm cảm thấy bực bội.
Đúng lúc này, Đường Hoan đặt đũa xuống, buông đầu nói nhanh một câu “Ta ăn no, đi ra ngoài hít thở không khí trước.” Ngay sau đó liền kéo ghế dựa, rũ đầu nhanh chóng rời đi.
Nàng trước sau không có ngẩng đầu, làm như sợ người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật.
Trình Ánh cười khẽ một tiếng, đối Tiêu Liệt nói “A Liệt, tính tình của ngươi nên sửa lại. Ngươi vừa rồi rống một tiếng, ta thấy em vợ mắt đều đỏ.”
Đường Hoan nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng hướng tới phòng khách chạy chậm qua.
Nước nước nước, nàng cần nước!
Phòng khách trước mắt liền hảo, chạy qua đó a!
Ai?
Ai mẹ nó lôi kéo ta?
Đường Hoan gấp đến độ dậm chân, không biết là ai từ phía sau kéo lấy tay nàng.
“Nha, tiểu Hoan Hoan, ngươi làm sao vậy?”
Một nam nhân mặc áo khoác cao bồi, cùng phong cách tiệc cưới hoàn toàn không hợp lặng lẽ kéo tay Đường Hoan, cười hì hì hỏi.
Đường Hoan vội vàng đi uống nước, cho nên không chú ý tới người trước mắt thời điểm nhìn thấy mình, ánh mắt chợt lóe qua ánh sáng cùng kinh hỉ.
Đường Hoan dậm chân, đầu lưỡi lắp bắp “Nước a! Ta muốn nước……Tê….”
Vinh Dịch lúc này mới phát hiện môi nàng đỏ một vòng, mắt cũng phiếm ướt hồng, thút thít như một con thỏ con.
“Ngươi làm sao vậy? Ngươi có phải hay không ăn đồ cay?” Vĩnh Dịch vội không ngừng mà kéo tay Đường Hoan. Sau khi vào phòng khách, giúp nàng rót một ly nước, còn bỏ thêm chút đá vào.
Đường Hoan ôm ly nước không chịu buông tay.
Vinh Dịch một bên mạnh mẽ nâng ly, không cho nàng uống quá nhanh, một bên chọc cái trán nàng.
“Ngươi có thể ăn cay được hay không chẳng lẽ chính ngươi trong lòng không rõ ràng? Biết mình dị ứng lại cứ ăn, đầu óc ngươi có phải hay không có hố?”
Lại chọc lại chọc lại chọc.
Thấy Đường Hoan chỉ có thể lè lưỡi thở như cẩu, môi cũng bắt đầu phát sưng, hắn vừa tức vừa buồn mà đem tay lấy về.
Đường Hoan sau khi hít thở được, đầu óc mới hoạt động trở lại.
Người trước mắt là Vinh Dịch. Lâm gia tuy rằng gia nghiệp coi cũng như lớn, nhưng là ông ngoại Đường Hoan chỉ là gia đình bình thường, hoàn toàn dựa vào một tay Lâm phụ Lâm mẫu dốc sức làm lụng mới có được ngày hôm nay. Cho nên thời điểm nguyên chủ ở tại nhà ông ngoại, nhận thức Vinh Dịch.
Vinh Dịch tên này lấy được có bao nhiêu tùy tiện, liền có thể nhìn ra được thời điểm ba mẹ hắn sinh ra hắn có bao nhiêu tùy tâm.Vinh Dịch Vinh Dịch, chính là đồng âm của hai chữ ‘Dễ dàng’.
“Vinh Dịch, ngươi thế nào trà trộn vào tới?” Đường Hoan hỏi.
Vinh Dịch từ sơ trung liền bắt đầu lẫn lộn vào đường phố, vẫn luôn cà lơ phất phơ không cải chính mình. Tuy rằng nói ở Lâm thị cũng được xưng một tiếng “Vinh ca” nhưng cũng chính là khách sáo trống rỗng mà thôi. Hắn loại này còn cách hai chữ thượng lưu rất xa, cùng Lâm gia cũng không có bất luận cái gì giao tình, theo lý mà nói, hẳn là vào không được.
Vinh Dịch tức giận đến gõ vào ót nàng một cái “Nói chuyện vậy hả! Tốt xấu ta cũng là Vinh ca của ngươi, còn dùng từ trà trộn vào tới sao?”
“Vậy ngươi là vào bằng cách nào?”
“Ta cầu ông ngoại ngươi, làm hắn mang ta tới!”