Vai ác nữ xứng, ngươi có độc [Edit]

Chương 229: Đô đốc, biểu muội có độc

Chờ Đường Hoan đuổi tới, Hiên Viên Võ đã bị người đánh ngã xuống đất. Bên cạnh là một nam tử trẻ tuổi văn nhã tuấn tú, biểu tình cực kì âm trầm, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.

Không biết vì sao đại ngốc tử từ trước đến giờ luôn dũng mãnh vô địch lại ngơ ngác nằm trên mặt đất để người dùng chân đá. Công tử Hứa Quốc công phủ da kiều thịt quý, đến Thụy Vương phủ bái phỏng còn mang theo năm sáu cái tùy tùng.

Hơn nữa một đám đều kiêu ngạo ương ngạnh, liền biết nhất định không dễ chọc.

Chắc là ngày thường làm không ít chuyện xằng bậy, cho nên đánh người đều đã thành quen.

Đường Hoan trong lòng vừa gấp vừa tức.

Nhưng nàng kiềm chế không ngã xuống, âm trầm nói với nha hoàn vừa vội vã chạy tới “Đi triệu tập toàn bộ hộ vệ lại đây!”

Quen tính lấy nhiều khi ít sao?

Tới địa bàn của lão tử còn kiêu ngạo như vậy!

Ta mẹ nó tuy rằng là cái pháo hôi, nhưng tốt xấu gì cũng có tính tình biết không!

Công tử Hứa Quốc công phủ sau khi nhìn thấy Đường Hoa, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm gần kề, ngược lại là lên xuống đánh giá cảm thấy vừa lòng không thôi!

Này Bình An quận chúa, lớn lên còn thật xinh đẹp!

Tuy rằng có chút yếu ớt, nhưng mặt mày như họa, thực sự cảnh đẹp ý vui!

Chỉ tiếc vị Quốc công phủ công tử này còn không thưởng thức bao lâu, gia đinh hộ vệ Thụy Vương phủ đã rầm rập đuổi tới.

Đường Hoan cười lạnh một tiếng, cau mày quắc mắt.

“Đánh cho ta, sau đó ném ra phủ, ở cửa phủ tuyên cáo mọi người, từ nay về sau, hắn dám tới một lần thì đánh một lần!”

Nha hoàn vốn muốn khuyên nhủ, rốt cuộc trước mắt bao người, đem công tử Quốc công phủ đuổi đi, kia chính là sẽ có tổn hại danh dự a!

Nhưng mà sau khi nhìn thấy sắc mặt Đường Hoan, nha hoàn nhanh chóng đem lời sắp nói nuốt trở vào.

Hơn nữa Đường Hoan còn chỉ vào công tử Quốc công phủ, nghiến răng nghiến lợi cường điệu “Bao gồm hắn!”

Đáng thương công tử Quốc công phủ còn không kịp phản ứng thì đã bị người mạnh mẽ túm lại, gom cả mình lẫn tùy tùng đập cho một trận, sau đó ở trước mắt bao người, từ cửa chính Thụy Vương phủ bị ném ra ngoài!

Công tử một đường kêu khóc, bản thân rõ rành rành là Quốc công phủ thiếu gia, lại bị một đám hạ nhân sỉ nhục, không những vậy còn gặp trúng Đường Hoan – Cái chủ nhân còn ngang ngược hơn đám người đó!

Hiên Viên Võ cả người đều là máu, nằm trên mặt đất cuộn tròn không hề nhúc nhích.

Đường Hoan nhìn hắn thành cái dạng này, tâm liền chùng xuống. Người vốn dĩ đã ngốc, ngàn vạn lần đừng bị người ta đánh một trận xong, lại ngốc thêm nữa!

“Còn thất thần làm gì? Mau thỉnh Lý thái y lại đây nhìn xem!”

Đường Hoan không kiên nhẫn hướng nha hoàn còn đang luống cuống tay chân bên cạnh, quát lớn một tiếng.

Ngay sau đó nàng ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương trên đầu Hiên Viên Võ.

Đại ngốc tử da dày thịt béo, thân thể bị thương không nguy hiểm tính mạng, nhưng lỡ đầu bị người đánh hỏng rồi!

Hiên Viên Võ chỉ cảm thấy trước mắt mơ mơ hồ hồ, đầu óc ong ong đau không chịu nổi.

Hắn ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người quận chúa. Nàng giống như đang ở bên cạnh hắn vậy.

Đường Hoan vươn tay quơ quơ trước mắt Hiên Viên Võ, muốn xem hắn còn ý thức hay không, Hiên Viên Võ đột nhiên vươn tay đi, bắt được cổ tay nàng.

Sau đó lầm bầm không rõ giải thích, “Quận chúa, ta không phải đánh không lại bọn họ…… Nhưng cha nói không được chọc phiền toái cho ngươi, ta không phải đánh không lại, ngươi không cần sinh khí……”

Hắn sợ nhất chính là quận chúa sinh khí, hắn sợ quận chúa sẽ cảm thấy hắn vô dụng.

Bởi vì người vô dụng sẽ bị ném đến nơi hẻo lánh nhất trong viện, không được ai ngó ngàng tới.