Vai ác nữ xứng, ngươi có độc [Edit]

Chương 224: Đô đốc, biểu muội có độc

Bình An quận chúa hồi kinh, đây là việc oanh động nhất toàn bộ kinh thành.

Quận chúa sắp cập kê đồng nghĩa với việc bắt đầu tìm hôn sự. Quận chúa rời kinh thành đã nhiều năm, ai biết thánh thượng cùng Thái Hậu có hay không còn chiếu cố nàng như trước kia. Các thế gia đại tộc vốn còn đang ôm tâm thế đứng xem.

Kết quả là Đường Hoan còn đang trên đường trở về Thụy Vương phủ, ban thưởng trong cung đã như nước chảy mà đưa vào Thụy Vương phủ, hơn nữa kiện kiện đều là kỳ trân dị bảo, thái giám lãnh thánh chỉ canh giữ ở của Thụy Vương phủ, dẫn tới mọi người cực kỳ hâm mộ.

Chỉ riêng thái độ này của thánh thượng cùng thái hậu cũng đã khiến các thế gia phải đối Bình An quận chúa cung kính vài phần.

Hiên Viên Võ nắm trong tay roi ngựa, nhìn Đường Hoan lên xe của Thụy Vương phủ rời đi, trong lòng rầu rĩ như có đồ vật quan trọng bị người đoạt mất.

Rõ ràng tiểu quận chúa là người Hiên Viên gia, dựa vào cái gì vừa đến kinh thành đã bị người khác đón đi mất?

……

Thụy Vương phi ôm Đường Hoan kêu khóc một trận, kêu đến Đường Hoan cả người đều nổi một tầng da gà.

Nàng nhịn không được nhéo mặt Đường Hoan, đau lòng vạn phần nói, “Mấy năm trôi đi, Bình An của ta vẫn mảnh khảnh như vậy! Nếu không phải phía nam thích hợp dưỡng người, mẫu thân như thế nào bỏ được để ngươi rời xa lâu như vậy!”

Thụy Vương có vẻ có vài phần mượt mà phúc hậu, một bên nhìn thê tử một bên khuyên, “Nhã nhi, ngươi kiềm chế chút, đừng dọa tới hài tử.”

Thụy Vương phi đôi mắt đẹp trừng hắn, mang theo vài phần đanh đá.

Thụy Vương tức khắc câm miệng.

Phu thê hai người nhìn qua hài hòa vạn phần, hơn nữa ánh mắt Thụy Vương nhìn Thụy Vương phi đều là yêu thương cùng sủng nịch, thật sự khó có thể tưởng tượng, người nam nhân này đến cuối cùng thế nhưng sau khi đăng cơ lại không ngừng mở rộng hậu cung.

Vợ chồng Thụy Vương sủng hài tử đó là cực kì sủng, đem nữ nhi an bài ở cạnh chủ viện hai người, thường xuyên hơn phân nửa đêm chạy tới, xem Đường Hoan ngủ có hay không được an ổn.

“Bình An thật là ngày càng khiến người yêu thích.” Thụy Vương phi an ủi mà cảm khái nói.

Thụy Vương ở một bên phụ họa, “Đó là tự nhiên, cũng không nhìn xem đây là nữ nhi của ai.”

“Đã nhiều ngày, bên ngoài một đám tiểu tử thúi lượn lờ như ong bướm, muốn đem Bình An cưới về nhà. Kia một đám tiểu tử lăng đầu thanh, nơi nào xứng đôi Bình An của ta!” Thụy Vương phi tức giận bất bình.

Thụy Vương tiếp tục phụ họa, “Không sai, quả thực chính là si tâm vọng tưởng. Nữ nhi của chúng ta há dễ bị người đem về nhà như vậy!”

Đường Hoan: “……”

Cho nên đây là lý do các ngươi hơn nửa đêm không ngủ được, ngồi ở mép giường ta nói chuyện phiếm?

Nếu không phải tố chất tâm lý nàng hảo, phỏng chừng có thể bị dọa đến ngất.

……

Hiên Viên Võ đã vài ngày không thể chợp mắt, nằm trên giường ở Trung Dũng Hầu phủ, hắn không ngừng trằn trọc, nửa đêm tỉnh lại ngủ không được, ngồi trên miệng giếng trong viện, ngơ ngác nhìn trời.

Dựa theo lệ thường, mặc dù là vào kinh thành, hắn vẫn là bị phân ở viện hẻo lánh nhất.

Này, Hiên Viên Võ cũng không để ý.

Nhưng hắn đã vài ngày không được gặp tiểu quận chúa. Mỗi lần muốn tới cửa bái phỏng lại nhớ đến lời ca ca đệ đệ nói hôm đó, hắn lại không dám đi.

Bọn họ nói, kinh thành không như địa phương khác, chú trọng nhất lễ tiết. Man hán không lên được mặt bàn như hắn, nếu là tùy tiện đến Thụy Vương phủ sẽ đem phiền toái đến cho tiểu quận chúa, khiến nàng bị người chê cười.

Hắn biết, tất cả người trong Trung Dũng Hầu phủ đều ghét bỏ hắn.

Hắn cũng không thích nơi này, hắn thích cùng tiểu quận chúa ở bên nhau, chẳng sợ nàng nói hắn ngốc tử, nói đầu hắn toàn là hồ nhão.