“Túc Ảnh, đây là cơ nghiệp hai người chúng ta đánh hạ, ngươi nhất định phải giúp ta bảo vệ tốt!”

Kha Hạo Vũ đem một xấp tiền thật dày đặt trên bàn trà.

“Mấy năm nay ta không ở, ngươi chính là đại diện cho ta ở Kha gia, nhất định phải giúp ta tận khả năng thiết lập thế lực. Túc Ảnh, ngươi hẳn là rõ con người của ta, làm việc tốt, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!”

Nếu như nói cách khác, mấy năm sau hắn từ nước ngoài trở về, không muốn làm một cái trói gà không chặt đi đấu với đám con nối dõi của Kha gia!

Túc Ảnh dưới đáy mắt hiện lên tia u quang, lại như cũ vô cùng cung kính mà đem tiền tiếp nhận.

“Kha thiếu yên tâm, đây là bổn phận của thuộc hạ, sẽ không làm ngài thất vọng.”

Trong lòng lại cười nhạo.

Thiên chi kiêu tử, có đôi khi đầu óc cũng thực xuẩn đâu!

Kha Hạo Vũ, ngươi có thể yên tâm, hiện tại trong tay ta đã sở hữu được một cổ thế lực, ở mấy năm sau ngươi trở về, sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngươi!

Sau khi Kha Hạo Vũ rời đi quyền anh tràng. Một cái nam hài tử đầu tóc vàng chóe từ góc tối đi ra, trong miệng ngậm tăm xỉa răng, nhìn thấy Túc Ảnh lập tức khom lưng cung kính chào, thuận tiện hướng về phía Kha Hạo Vũ mới rời đi phỉ nhổ……..

“Phi, thật đúng là cho rằng mình là thiếu gia ghê gớm! Còn tưởng rằng Túc ca là người hắn tùy ý bài bố như trước sao!”

Túc Ảnh chỉ là cười như không cười mà nhìn chằm chằm hắn, hỏi ngược lại “Như thế nào, chẳng lẽ ta hiện tại lại không phải tùy ý hắn bài bố?”

Hoàng Mao bị nhìn chằm chằm đến trong lòng chột dạ, liên tiếp cúi đầu khom lưng.

“Túc ca, ta chính là sẽ không nói tiếng người. Nếu là vừa rồi có chỗ nào nói sai, ngài nhưng vạn lần thông cảm, nhắc nhở ta!”

Túc ca người này cái gì cũng tốt, chính là làm người cảm thấy quá đoán không ra! Kỳ thật tuổi so với mình còn muốn nhỏ hơn, nhưng là thời điểm nhìn chằm chằm vào ngươi, sẽ làm lòng ngươi run sợ!

Túc Ảnh cười vỗ bờ vai của hắn, tùy tay đem tiền Kha Hạo Vũ vừa rồi cấp ném cho Hoàng Mao.

“Khẩn trương cái gì, ta còn sẽ đối huynh đệ mình làm cái gì sao? Này đó tiền, cầm phân cho người bên dưới.”

Rồi sau đó lại bồi thêm một câu. “Ngươi lấy một nửa đi, tỷ tỷ ngươi không phải bị bệnh sao? Cầm đi cho nàng chữa bệnh.”

Hoàng Mao vội gật đầu không ngừng.

Một bên cúi đầu khom lưng, một bên đỏ vành mắt. Người chưa từng thiếu tiền, sẽ không biết cảm giác cùng đường là gì.

Hắn tính là may mắn, lúc trước theo đúng người. Ít nhất mỗi lần Túc Ảnh cầm tiền xong đều sẽ phân cho thuộc hạ huynh đệ, chưa từng bạc đãi quá bọn họ!

Túc Ảnh về đến nhà, nhìn người ngủ trên sô pha, tay còn cầm điều khiển, bất đắc dĩ mà thở dài.

Một cái người mù, một hai phải kiên trì mà mua TV, nói cái gì mình không thể cứ làm người mù. Vì thế mỗi ngày nghe TV đi ngủ, cũng thực là một đóa kì ba. Thật không biết đầu óc nàng là như thế nào lớn lên.

Khom lưng đem nữ nhân nhẹ bẫng từ trên sô pha bế lên, sau đó đưa về phòng ngủ của nàng.

Đường Hoan mơ mơ màng màng mở ra đôi mắt vô thần. “Tiểu Ảnh đã trở lại a, ăn bánh trôi không, ta đi nấu cho ngươi ăn.”

Túc Ảnh: “……….Không ăn.”

Bao nhiêu lần buổi tối hắn trở về nàng đều phải nói làm đồ ăn khuya cho hắn. Không phải sủi cảo thì chính là bánh trôi, hoặc là mì trứng hoặc là cơm chiên trứng. Hắn không có thói quen ăn trước khi ngủ, vì thế mỗi lần đều cự tuyệt, sau đó phản ứng của nàng là……..

Đường Hoan thanh thanh giọng “Chính là ta muốn ăn bánh trôi. Ngươi biết đó, ta buổi tối không thể bị người đánh thức, đánh thức liền sẽ cảm thấy rất đói bung.”

Túc Ảnh:…….Liền biết sẽ như thế này.

Nàng mỗi lần đều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ!

Mỗi lần đều như vậy đúng lý hợp tình!