Đám ám vệ giật mình phát hiện điện hạ của họ lại có điểm tràn đầy sức sống khác hẳn trước đây, khóe mắt ẩn chứa ý cười, mặt mày đầy vẻ thỏa mãn ôm lấy Triệu Nhị Ngưu!  Cho nên trong lòng họ nhất trí quyết định, Triệu Nhị Ngưu!!! Về sau chúng ta tuyệt đối sẽ ủng hộ ngươi, ngươi nhất định phải giúp điện hạ của chúng ta mãi luôn như vậy a!!!~~~~

Triệu Nhị Ngưu còn không biết chính mình đã thu được sự ủng hộ của đám ám vệ, chỉ là cảm thấy quẫn bách, nằm trong lòng Trầm Trọng Sơn đẩy mãi cũng không ra, gấp đến độ ứa mồ hôi.

“Trầm…..Trầm Trọng Sơn, ngươi mau thả ta!”

“Nga? Ngươi đứng lên được?”

“Ngươi thả ta ra trước, ta tự đứng được!”

Dứt lời liền giãy dụa muốn đứng lên, còn chưa đứng thẳng đã lảo đảo chuẩn bị ngã xuống, Trầm Trọng Sơn tức khắc vươn tay kéo Triệu Nhị Ngưu lại ôm chặt vào lòng.

“Còn muốn đứng lên không!”

Triệu Nhị Ngưu đỏ bừng mặt, thoáng nhìn đám ám vệ ở một bên vẻ mặt tươi cười trông chờ kịch vui, quẫn bách liền vùi đầu vào ngực Trầm Trọng Sơn trốn trốn.

Trầm Trọng Sơn ôm lấy Triệu Nhị Ngưu, đối ám vệ nói.

“Về thôi!”

Quân đội đóng ở trấn La Bình, khi mấy người Trầm Trọng Sơn đuổi tới nơi đã là chạng vạng. Triệu Nhị Ngưu mê man nằm trong lòng Trầm Trọng Sơn, vì bị trọng thương, lại thêm rơi xuống nước, nên bắt đầu sốt cao. Trầm Trọng Sơn vội vàng đi vào một khách điếm, đặt Triệu Nhị Ngưu lên giường rồi quay đầu hạ lệnh.

“Lẫm, ngươi đi báo cho Tam chúng ta sẽ ở lại đây mấy ngày. Nhị, ngươi đi mời đại phu đến! Tứ, ngươi gọi tiểu nhị nấu nước! Ngũ, bảo chưởng quầy chuẩn bị chút thanh chúc.”

Không lâu sau, đại phu đến, xem xét vết thương trên người Triệu Nhị Ngưu, bắt mạch. Trầm Trọng Sơn vội hỏi.

“Như thế nào?”

“Công tử không cần lo lắng, vị công tử này chỉ bị thương ngoài da, chưa tổn hại đến gân cốt, có điều sợ là sẽ lưu lại bệnh căn!”

“Vậy phải làm thế nào?”

“Chỉ cần chú ý điều dưỡng là được!”

Đại phu kê đơn, Nhị liền đi theo lấy thuốc. Trầm Trọng Sơn ngồi bên giường nhìn Triệu Nhị Ngưu mê man ngủ, mặt mày nhăn nhó bất an, thân thủ dịu dàng vuốt ve.

[Ta thích hắn!]

Trầm Trọng Sơn thầm nói với chính mình.

[Ta thích hắn ngốc nghếch tươi cười, thích đôi mắt hắn lấp lánh trong suốt, thích hắn chân thuần, thích hắn thiện lương, thích hắn bình thường.]

Trầm Trọng Sơn hôn lên trán Triệu Nhị Ngưu, nở nụ cười hạnh phúc đến cực điểm.

“Ngốc tử, ta thích ngươi.”

Khi Triệu Nhị Ngưu tỉnh lại, Trầm Trọng Sơn đang nhận bát thuốc từ tay Nhị bưng vào, thấy hắn tỉnh, lập tức đi tới nâng hắn dậy.

“Vừa lúc, mau uống thuốc.”

Cầm lấy thìa muốn uy Triệu Nhị Ngưu, Triệu Nhị Ngưu liếc nhìn thấy ám vệ Nhị đứng ở cửa nghiêng đầu đầy hy vọng nhìn hai người bọn hắn liền cảm thấy là lạ.

“Ta….Ta tự mình uống!”

Trầm Trọng Sơn nheo mắt, giơ chén thuốc ra xa.

“Không được, ta uy ngươi.”

“Ta có thể tự mình uống, không cần phiền toái ngươi!”

Ánh mắt Triệu Nhị Ngưu vẫn phiêu hướng ngoài cửa, Trầm Trọng Sơn liếc mắt một cái, một tia hàn quang, ám vệ Nhị cúi đầu. Quay đầu, ôn hòa cười nói.

“Ngươi không lẽ còn muốn ta dùng miệng uy ngươi?”

Triệu Nhị Ngưu mơ hồ, tức khắc nhớ tới lúc ở bên hồ Trầm Trọng Sơn uy mình uống nước, đỏ mặt lắp bắp.

“Ngươi….Ta……!”

Còn chưa nói ra cái gì đã bị Trầm Trọng Sơn uy một thìa đầy, cứ như vậy vẫn là bị Trầm Trọng Sơn uy uống hết thuốc.

Uống thuốc xong rồi, Trầm Trọng Sơn sai Nhị bưng thanh chúc tới, vừa đặt lên bàn, Triệu Nhị Ngưu đã ngửi thấy mùi thơm nhìn chằm chằm vào bát, Trầm Trọng Sơn cười thầm, bưng bát tới, Triệu Nhị Ngưu lập tức vươn tay.

“Này….Này ta tự mình ăn!”

“Ừ!”

Trầm Trọng Sơn ngay tại bên cạnh nhìn Triệu Nhị Ngưu lang thôn hổ yết, sắc như xuân hoa.

Triệu Nhị Ngưu ăn no, lại muốn ngủ, tựa vào mép giường gà gật. Trầm Trọng Sơn khép lại thư trong tay, đóng cửa sổ đi đến bên giường, sau một hồi tất tất tác tác thanh, liền lên giường, ôm lấy Triệu Nhị Ngưu, xoay xoay tìm tư thế thoải mái, nhìn người im lặng ngủ trong lòng, gương mặt tầm thường, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, Trầm Trọng Sơn cảm thấy bản thân đã mê muội thật sâu..thật sâu..

Hôm sau, Trầm Trọng Sơn dậy sớm, Triệu Nhị Ngưu còn đang ngủ say, kéo chăn lại cho hắn, vén gọn những lọn tóc lòa xòa, Trầm Trọng Sơn đi qua bình phong ra gian ngoài.

“Lẫm!”

Một trận gió thổi quất vào mặt, từ ngoài cửa sổ ẩn vào một người, dáng người cao gầy, nhẹ nhàng tiếp đất không một tiếng động.

“Điện hạ.”

“Tra ra không?”

“Đã điều tra ra, người nọ là Cẩm Ngọc cung cung chủ Uông Tử Lăng!”

“Cẩm Ngọc cung?….Hừ! Cả ma giáo đệ nhất thiên hạ cũng đến đây!”

Trầm Trọng Sơn thoáng nhìn bình minh ngoài cửa sổ, suy tư hồi lâu, sau đó đi đến trước bàn lấy bút viết nhanh, chỉ chốc lát sau, một phong thư đã nằm trong tay Thượng Quan Lẫm.

“Giao cho Lan đại nhân!”