Dùng cơm chiều xong, thấy thời gian vẫn còn sớm, Mục Dương quyết định ra ngoài dạo một chút, ở lỳ trong nhà này thật sự rất không thú vị.

Ra gần đến cửa, cậu liền bắt gặp bác gái tổ trưởng cùng một cậu thanh niên ăn mặc quái dị đang đứng trong sân cãi nhau. Bác gái thoạt nhìn trông rất giận dữ, mà cậu trai kia lại tỏ thái độ không hề gì, cứ thế nhún nhún vai, trên mặt treo một nụ cười lưu manh vô cùng.

Mục Dương lân la tới gần, hỏi thăm những người vây xung quanh, liền biết được nguyên nhân sự tình. Vốn cậu trai kia là cú đêm, cứ mỗi tối lại dẫn theo một đám hồ bằng cẩu hữu bày bàn nhậu, còn mở nhạc đinh tai nhức óc, rồi la hét ầm ĩ, ồn không chịu được. Đã vậy, lúc tiệc sắp tàn, bọn họ còn đem vỏ chai bia khua khua gõ gõ đến đinh tai, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt nghỉ ngơi của người sống trong khu nhà. Đến khi, bác gái tìm tên này nói chuyện phải trái, cậu ta cũng không biết hối lỗi, cười nhạt bảo bác gái xen vào việc của người khác, chọc cho bà giận điên người.

Mục Dương nhìn trùng mắt nhìn sang những người đang vây xung quanh xem náo nhiệt, sau đó tiến lên thay bác gái giải vẩy, lời lẽ không chút khách khí, “Tôi nói này người anh em, cậu còn không biết đạo lý sao? Mấy người hát hò buổi tối nhỏ giọng xuống một chút thì chết à? Cậu cho là mọi người đều giống mình không phải làm việc đàng hoàng, sáng hôm sau chẳng phải đến trường hay đi làm chắc, sai rành rành ra đó mà vẫn không chịu nhận?”

Cậu trai trẻ trợn ngược mắt nhìn Mục Dương không biết từ phương trời nào rơi xuống, khinh thường cười nhạo một tiếng, “Liên quan gì đến mày, con nít ngu ngốc biến sang một bên đi.”

Mục Dương ngẩng cao đầu, “Hắc! Việc này tôi muốn nhúng tay vào, thế được không?”

Cậu trai kia phất tay, “Tao nói sao thì là thế đấy, mấy người cũng đừng ai xen vào! Ông đây còn có việc, lười cùng mấy người dông dài!”

Nói xong, người kia đang định bỏ đi, lại bị Mục Dương ngăn lại trước, nhất quyết không chịu buông tha, “Hôm nay chưa nói chuyện rõ ràng, tôi không để cậu đi!”

Cậu trai trẻ có chút phiền, trừng mắt nhìn Mục Dương, dọa nạt: “Đừng có không biết xấu hổ, mau tránh sang một bên!”

Mục Dương căn bản không coi lời uy hiếp của người kia ra gì, lớn giọng châm chọc: “Cậu không phải đàn ông à? Bị người ta nói đuối lý liền tìm cách chạy, sau này liệu mà để ý để tứ một chút, còn nếu chịu không được thì dọn đến chỗ khác mà ở, khu nhà chúng tôi chẳng hoan nghênh loại như cậu, mọi người tôi nói có phải chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Mục Dương vừa nói vậy, đám người vây xung quanh xem chuyện liền nhất loạt phụ họa theo.

Bị cả đám người chỉ trích khiến cậu trai kia bốc hỏa, cho nên đem toàn bộ tức giận dồn lên cánh tay, chụp lấy Mục Dương, túm chặt cổ áo cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày muốn đánh nhau phải không?!”

Mục Dương khinh nhất là loại người chưa gì đã nghĩ đến chuyện đánh giết người đầu tiên, mắt liếc xéo cậu trai kia một cái, bĩu môi, xem thường nói: “Khỉ! Định dọa ai vậy, sợ quá đi a!”

Lê Khải vừa mang Điểm Điểm xuống dưới lầu, liền bắt gặp một màn này, hắn cũng không buồn biết đầu đuôi sự tình thế nào, chỉ bất đắc dĩ thở dài một cái, nghĩ thầm, tính tình tiểu tử này phải uốn nắn lại mới được, tuyền thích đi gây chuyện.

Trong khi đó, chiến hỏa giữa cậu trai cùng Mục Dương càng thêm ác liệt. Mắt thấy ẩu đả đã gần kề, Lê Khải đành nhăn nhíu mày, bước nhanh lên trước, tầm mắt dừng ngay bàn tay túm chặt áo Mục Dương. Đối với hắn mà nói, bàn tay kia đặc biệt chướng mắt.

“Con mẹ nó, mày có mau buông tay ra!”

Từ phía sau bất ngờ vang lên một tiếng gầm giận dữ, giọng cao vút, lại rất lớn. Lời còn chưa dứt, Lê Khải liền trông thấy một gã trai khác đang nổi giận đùng đùng, từ trong đám người vọt tới, gặt phăng cánh tay của cậu trai kia ra, rồi đem Mục Dương kéo sang một bên.

Anh chàng kia vẫn chưa chịu buông tay Mục Dương, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống cậu trai kia, ánh mắt tràn đầy căm thù.

Lê Khải lại nhíu nhíu mày, hắn cảm giác anh chàng kia so với cậu trai còn chướng mắt hơn.

Cậu trai đụng phải cứu viện, khí thế dọa nạt bị át đi không ít, thấp giọng mắng cái gì đó rồi xoay lưng bỏ đi. Nhân vật chính đã rời khỏi, những người tụ tập xung quanh cũng dần tản ra, để lại Mục Dương cùng người kia đứng lại tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nói thế nào.

“Dương tử, cậu thực không có nghĩa khí! Vì chuyện nhỏ như vậy mà định tuyệt giao với anh sao?”

Từ buổi sáng ngắt điện thoại hôm ấy, Phùng Tinh bỏ cả ngày trời réo điện thoại cho cậu vẫn không thấy ai nhấc máy. Anh biết lần này Mục Dương là thật sự tức giận, bản thân mình là gay, còn là trời sinh, sỡ dĩ gạt cậu, cũng bởi vì nếu nói ra, sợ rằng đến làm bạn thân cũng không được.

Bị nói trúng tâm tình, vẻ mặt Mục Dương có hơi không tự nhiên, “Rốt cuộc ai mới không phải bạn bè, vị trí của anh trong lòng em thế nào tự bản thân cũng biết rồi đó.”

Phùng Tinh đưa tay, nhéo nhéo mặt Mục Dương, cười nói: “Cậu trông còn tinh thần lắm, được được được, là lỗi của anh mày, cậu dù sao cũng nghe anh giải thích chút nha?”

Mục Dương đang vuốt ve mu bàn tay Phùng Tinh, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Lê Khải đứng cách đó không xa, liền kinh ngạc hỏi: “Anh sao lại xuống đây?”

Lê Khải đã đứng ngay đó hồi lâu, mãi đến giờ mới được Mục Dương phát hiện sự tồn tại của mình, một trận cảm giác bị bỏ quên từ từ dâng lên, trong lòng có chút rầu rĩ.

“Tôi dắt chó đi dạo.” Bỏ lại một câu như vậy, Lê Khải liền dắt theo Điểm Điểm rời đi.

Đối với người đàn ông thường kiệm lời kia, Mục Dương vốn không quá để ý, nhưng Phùng Tinh lại như thể phát giác được điều gì đó, “Dương tử, cậu lúc nào lại quen biết anh ta vậy? Chẳng phải quan hệ giữa hai người không tốt sao. Nhìn xem mặt anh ta bình tĩnh vậy chứ kỳ thực nhìn như đang có tâm sự ấy.”

Mục Dương không cảm giác được chút xíu gì như Phùng Tinh nói, đành đáp, “Anh ta là vậy đó, dù có cao hứng hay không đều chẳng để lộ trên mặt. Em bây giờ đang ở nhờ nhà anh ta.”

“Cái gì? Ở trong nhà hắn á?!” Phùng Tinh kinh ngạc thốt lên.

Mục Dương đành giải thích, “Còn không phải do anh nữa! Nhà người ta bị dột nước, đang phải sửa lại, vốn định đến ở tạm, sáng đó gọi cho anh cũng là định nói chuyện này a.”

“Vậy bây giờ cậu chuyển sang nhà anh đi, ở nhà người ta lâu không tốt đâu!”

“Bỏ đi.” Mục Dương lại nhớ đến người con trai trong điện thoại, “Người ta không muốn làm bóng đèn à.”

“Anh với người kia không có gì mà…”

“Không có gì mà hai người ngủ chung một cái giường?”

Giọng nói Mục Dương còn phảng phất mang theo chút không đồng tình. Đồng tính luyến ái gì đó bản thân có thể chấp nhận, chuyện trước đây giấu giếm cũng coi như dẹp sang một bên, nhưng cậu thật chẳng hy vọng, bạn mình lại sa vào loại tác phong sinh hoạt bừa bãi thế kia. Sâu trong tiềm thức, Mục Dương vốn là người bảo thủ, cậu tin rằng hai người nếu đã quyết định chung sống, bắt buộc phải có tình cảm làm điểm tựa. Còn mấy loại cuộc sống thối nát ngoài kia, cậu thật sự không thể chịu được.

Đồng tính luyến ái vốn là cái vòng luẩn quẩn vô cùng phức tạp, Phùng Tinh thật không có cách nào giải thích cho Mục Dương nguyên nhân sâu xa trong đó. Bản thân anh hiểu đối phương nghĩ gì trong đầu, Mục Dương thuộc loại đầu óc quá mức đơn thuần, tâm tư còn dừng lại ở lứa tuổi trẻ con, đối với tình yêu vẫn luôn ôm ấp ảo tưởng đẹp đẽ. Trong khi mấy thứ tình cảm yêu đương này nọ ở hiện thực lại quá thực dụng, mà cảm tình giữa người và người thì phức tạp cùng bạc bẽo.

Phùng Tinh cười cười, bản thân anh lựa chọn làm bạn với Mục Dương, chẳng phải vì đối phương mãi mãi sống trong sự đơn thuần của mình sao.

Đưa tay vỗ nhẹ bả vai Mục Dương, Phùng Tinh phóng tầm mắt về phía xa xa, nhẹ nhàng nói: “Từ hôm cậu gác máy, anh đã tự thề với lòng không bao giờ lừa gạt cậu nữa. Anh với người kia mới quen nhau chưa lâu, nếu thấy hợp nhau sẽ quyết định chung sống.”

Mấy lời này Mục Dương nghe xong thì thật vừa lòng. Hai người tán dóc một hồi, Phùng Tinh định bụng trở về nhà, trước khi đi, anh chợt nhớ tới ánh mắt người đàn ông kia nhìn mình, vừa lạnh như băng lại ẩn mấy phần sát khí. Sát khí?! Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu, Phùng Tinh lập tức bị bản thân dọa sợ. Anh quay đầu tìm kiếm Mục Dương, bắt gặp đối phương đang mua dưa hấu trong một cửa hàng hoa quả, còn nói muốn mang về mời ông chú cùng nhà.

Phùng Tinh không nói nữa. Vốn anh định bảo Mục Dương đến ở trong nhà trọ vài hôm, nhưng trông vẻ mặt đối phương rất vui vẻ, xem ra ở cùng người đàn ông kia cũng không tệ.

Thôi thì thế nào cũng được, chỉ cần cậu vui vẻ là tốt rồi.

Phùng Tinh khoát tay chào, hướng cửa lớn của khu nhà mà đi.

Mục Dương tay ôm quả dưa hấu lớn, leo được đến trước cửa nhà thì đã thở hồng hộc. Lê Khải đang ngồi trong phòng ngủ lên mạng, nghe thấy tiếng mở cửa vẫn không để ý, ngay cả đầu cũng chẳng buồn quay lại.

Mục Dương đem dưa hấu rửa sạch rồi bổ làm hai phần, cắm muỗng lên rồi gọi Lê Khải ra ăn, nhưng người kia lại nói mình không có thói quen ăn thêm vào buổi tối. Mục Dương có chút mất hứng, ôm dưa hấu đi vào phòng ngủ, ngồi một bên xem Lê Khải chơi game.

Thịt dưa hấu đỏ tươi xôm xốp khiến người ta thèm đến nhỏ dãi, Mục Dương cảm giác có đồ tốt cũng nên cùng chia sẻ cho người khác, vì vậy liền múc lên một thìa nhỏ, đưa tới bên miệng Lê Khải, “Ăn thử một miếng nào, rất ngọt đó.”

Lê Khải đang hết sức chăm chú vào game thì bị đối phương khiến cho sửng sốt, động tác thân mật quá mức này khiến hắn chợt thấy khó thở, mà thìa dưa kề ngay bên miệng, đầu chóp mũi còn có thể ngửi được mùi hương đặc biệt ngọt ngào, tươi mát. Hắn hơi do dự, định mở miệng cự tuyệt, không ngờ lại bị đút ngay thìa dưa kia vào miệng.

“Thấy thế nào? Rất ngọt đi?” Mục Dương nhìn hắn, cười hì hì.

Cách sống của Lê Khải trước giờ chưa từng thay đổi, nếu đã qua chín giờ tối nhất định sẽ không ăn thêm thứ gì linh tinh, đây là thói quen mà người này đã tập thành từ nhiều năm trước, thế nhưng ngay trong ngày đầu tiên ở chung lại bị Mục Dương phá vỡ. Hắn phát hiện bản thân vốn nên tức giận, nhưng cuối cùng lại chẳng cảm thấy được cái gì, ngược lại trong lòng lại dịu đi rất nhiều, tựa như đã quên mất khó chịu ban nãy. Hắn đoán rằng, đối phương làm như vậy chính là một cách biểu hiện thích mình.

Lê Khải đem dưa hấu trong miệng nuốt xuống, xem như đồng ý với câu nói của Mục Dương.

Ăn thìa thứ nhất, nhất định có thìa thứ hai, Mục Dương thấy Lê Khải không cự tuyệt, điềm nhiên từng thìa từng thìa đút cho hắn ăn.

Tâm tình Lê Khải có phần mâu thuẫn, lại thêm bệnh khiết phích cũ lại tái phát, hắn cảm giác hai người dùng chung một cái thìa rõ ràng không vệ sinh. Mặt khác, được đối phương tỏ ý trước, trong lòng hắn lại mừng thầm.

Nhưng chuyện này đối với Mục Dương lại rất ư bình thường. Lúc trước cậu cùng Phùng Tinh vẫn hay ăn chung một bát cơm, uống cùng một chai nước khoáng, bởi vì coi Lê Khải là bạn, tự nhiên cũng chẳng buồn so đo nhiều như vậy.

Ăn hết dưa hấu, Mục Dương nhìn game [Huyễn tích OL] trên màn hình.

“Nhìn không ra đến anh cũng chơi game nha?”

“Ừ.”

Lúc này, Lê Khải đang mang theo một ít người S quốc đi đánh phó bản, mỗi lần gặp quái, hắn trước tiên dùng thuật khống chế, sau đó ở một bên chỉ huy người trong đội đánh như thế nào. Đánh xong, quái vật rớt ra mấy món đồ linh tinh, hắn cũng không màng đến, rất có phong phạm của kẻ thủ lĩnh.

“Chơi game giống như anh đúng là chịu thiệt, đem người ta đi đánh quái, lại chẳng lấy thứ gì, hoàn toàn chỉ lãng phí thời gian thôi!” Mục Dương khó tin được trên thế giới còn tồn tại người ngốc đến vậy!

“Tôi có điểm kinh nghiệm.”

Mục Dương khinh thường nói, “Đại ca, anh đã là cấp 70! Mãn cấp rồi còn cần điểm kinh nghiệm làm chi!”

Lê Khải quay đầu, bình tĩnh hỏi: “Cậu sao lại biết tôi cấp 70? Cậu như thế nào biết 70 là mãn cấp?”

Nghe xong câu này, trong bụng Mục Dương thầm la không ổn! Người đàn ông trước mặt chính là LK đó! Hắn còn chưa biết thân phận của cậu trong game, sao lại đuểnh đoảng đem chuyện quan trọng này coi như mấy thứ vặt vãnh mà quên béng mất chứ!

May mắn, đầu óc Mục Dương vốn khá nhanh nhạy, lập tức nghĩ ra biện pháp ứng biến. Gãi gãi tóc, cậu cười nói: “Kỳ thực, tôi cũng có chơi Huyễn tích, nhưng không được bao lâu. Trên người anh mặc trang bị cao nhất của thuật sĩ, tôi đương nhiên biết anh cấp 70 rồi.”

“Ha, phải không? Cậu chơi server nào, chức nghiệp gì?” Ngữ khí Lê Khải khi nói thực nhẹ nhàng, khiến cho người ta thực chẳng đoán ra được ý nghĩ thật của hắn.

Mục Dương tuy rằng không rõ lời nói của mình rốt cuộc khiến đối phương tin được bao nhiều phần, nhưng cậu biết tuyệt đối không thể tiếp tục như thế. Cậu sợ bản thân lại nói hớ điều gì, cũng lo đối phương tiếp tục hỏi thêm mấy thứ nữa.

“Rất lâu trước đây có chơi, phỏng chừng là nửa năm trước, lúc ấy hình như là chơi kiếm khách, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Khi đó, chọn server cũng là nhắm mắt mà bấm, là cái nào, tôi phải nhớ lại đã, kỳ thực, tôi cũng chỉ chơi có hai ngày thôi!” Mục Dương đem tay bóp má, rồi nhíu mày làm ra bộ dạng tự hỏi, tựa như thật sự cố nhớ lại.

“Không nhớ ra cũng chẳng sao.” Lê Khải thản nhiên mở miệng nói.

Mục Dương lén thở ra một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ, cũng may đối phương không phải là kẻ thích so đo.

Nhìn Lê Khải chơi game, Mục Dương thật cũng muốn chơi. Cẩn thận quan sát sắc mặt người kia một chút, cậu hỏi: “Tôi có thể lên mạng chứ?”

Lê Khải nói: “Cũng được, bây giờ cậu muốn dùng sao?”

Mục Dương khoát tay, “Không, không, để ngày mai đi. Máy bàn nhà tôi rất cồng kềnh, mang lên đây cũng chẳng có chỗ để. Ngày mai tôi ra ngoài mua một cái máy tính xách tay.”

Lê Khải không trả lời, chỉ đăm chiêu nhìn về một hướng rồi nhẹ gật đầu.

Tối hôm nay, Mục Dương quyết định đi ngủ sớm một chút, bởi cậu thật sự không có chuyện gì để làm. Cùng Lê Khải nói chuyện phiếm ư, bình thường chẳng phải đều là một mình cậu lầm bầm lầu bầu, đối phương cũng rất ít khi đáp lại. Xem ti vi, cầm điều khiến từ xa bấm tới bấm lui mấy lượt, cậu chính là nhìn chẳng vô.

Bởi vì căn hộ tương đối nhỏ, không thể đặt sô pha quá lớn. Mục Dương rúc người trong sô pha nhỏ hẹp, ngay cả chân cũng không duỗi thẳng được, cả người cuộn lại thành một cục, có hơi khó chịu. Cũng may, bản thân vốn là người có năng lực thích ứng khá cao, vừa nhắm mắt lại, chỉ cần vài giây đồng hồ trôi qua, cùng thanh âm của đồng hồ quả lắc bên tai, cậu thế mà thật sự ngủ đi.

Trong lúc mê man ngủ, Mục Dương tựa hồ nghe thấy tiếng Lê Khải gọi tên mình, lại mơ mơ màng màng giống như được đối phương bế lên, rồi được đặt nằm xuống trên một tấm đệm mềm mại, ấm áp.

Mục Dương chuyển mình, đổi thành tư thế ngủ yêu thích, lần nữa tiến vào mộng đẹp…