Tiểu trợ lý đỏ mặt không dám lên tiếng.

Uy mãnh tiên sinh lại không tha cho cậu.

“Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn hiểu thêm một chút, cậu thích người như thế nào.” Hảo Vệ Manh cười tươi, “Cậu xem, tôi và Kha Mông Nghiêu là bạn thân từ nhỏ, cậu và Lý Chính lại thân nhau như vậy, hai chúng ta gặp nhau âu cũng là duyên phận. Hơn nữa tôi vốn là làm ăn nghề này, tôi biết nhiều một chút, cũng có thể giúp cậu tham khảo, cậu xem có đúng không.”

Tiểu trợ lý đẩy mắt kính lên, cậu vẫn cảm thấy cái người trước mặt này có ý đồ khác, cho rằng sự việc không hề đơn giản như lời hắn nói.

Cậu uống một ngụm nước, định thần lại rồi mở miệng.

“Anh muốn hỏi chuyện gì?”

“Cậu thích đàn ông văn nhã hay là cường tráng?”

Cường tráng cường tráng cường tráng!!!!!!!!!!

Tốt nhất là loại cường tráng có thể một phát là nhấc bổng cậu lên, đi năm mét cũng không cần thở gấp đó đó!

“Khụ…… Đều được.” Tiểu trợ lý giả tạo nói, “Chủ yếu là xem tính cách.”

“Cũng đúng.” Uy mãnh tiên sinh gật đầu, “Tôi thấy cậu Cao là người ổn trọng, chắc cũng sẽ thích người ổn trọng giống vậy đúng không.”

Anh ổn trọng thì em thích ổn trọng, anh không ổn trọng thì em thích không ổn trọng!

“Ừm, tôi cũng sắp 30 tuổi rồi, đương nhiên muốn có một mối tình thành thục ổn định.”

"Cậu Cao ưu tú như vậy, trước đây chưa từng hẹn hò với ai sao?”

“…… Chưa từng.” Tiểu trợ lý chớp mắt, kiềm chế không cho hình ảnh từ những năm tháng xưa cũ kia dâng trào, “Thật ra thời còn đi học á, có thích qua một người, nhưng không có kết quả.”

Uy mãnh tiên sinh điên cuồng lắc đầu trong lòng, yêu một người đã có người trong lòng như Lý Chính đương nhiên là không có kết quả rồi, mau mau tìm người khác đi thôi.

Tiểu trợ lý lại lén lút lau khoé mắt.

Em còn chưa kịp nói với người đó rằng em thích thầm người đó, người đó đi đã đến phương xa nhập ngũ rồi.