Tiểu trợ lý lắc lắc lư lư trong vòng tay của uy mãnh tiên sinh.

Tiểu trợ lý vốn mặt đỏ tai hồng đã bị gió đêm thổi đến tỉnh táo trở lại, nghĩ đến vết thương nơi chân mình, không thể không cảm thấy tiếc nuối mấy ngày nghỉ khó khăn lắm mới có được này chắc chỉ còn có thể nằm trên giường dưỡng thương rồi.

“Hôm nay đã làm phiền anh rồi.” Tiểu trợ lý lễ phép nói cám ơn, “Tốn nhiều thời gian của anh như vậy thật xin lỗi, lát nữa anh đưa tôi đến trạm xe ở phía trước là được rồi, tôi có thể tự gọi xe về.”

Tiểu trợ lý ngập ngừng, cuối cùng lấy hết can đảm nói.

“Còn có…… Có thể xin phương thức liên lại của anh được không? Để cám ơn, sau này muốn mời anh ăn bữa cơm.”

“Phương thức liên lạc cái gì.” Những lời tiểu trợ lý nói gì mà đưa đến trạm xe, gọi xe về đều bị uy mãnh tiên sinh xem như gió thoảng qua tai, “Hôm nay về nhà tôi ở tạm một đêm, ngày mai chúng ta trực tiếp đến bến lên thuyền, mang theo thuốc là được, phải chơi cái gì thì cứ chơi cái đó.”

“Nhà anh?”

Uy mãnh tiên sinh hất hất cằm.

“Ở đây này, chúng ta tới rồi.”

Ông đây còn phải marketing cậu đấy, cậu đừng hòng giữa đường trốn chạy.

Uy mãnh tiên sinh xóc người lên.

Nhẹ hều, y như con sẻ nhỏ vậy.

Chỉ có cái mông này là mềm mại đầy đặn thôi, đúng kỳ lạ luôn ấy.