Edit: Malbec

 

Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland.com

 

Bởi vì tố chất thân thể Tần Lục Trác vượt trội nên anh được chuyển về phòng bệnh bình thường sau ba ngày ở phòng chăm sóc đặc biệt sau khi bị tổn thương nặng như vậy.

 

Úy Lam qua chăm sóc anh, nhiều lúc hai người cũng không nói chuyện.

 

Anh ngủ trên giường bệnh màu trắng, cửa sổ mở ra, ánh nắng rải đầy cả phòng, thỉnh thoảng có gió nhẹ lướt qua.

 

Tất cả đều hiện vẻ vô cùng yên tĩnh.

 

Đặc biệt là sự yên tĩnh sau trận chạy trốn kịch liệt kia. Bây giờ nhớ lại tình hình ngày đó, rõ ràng mới trôi qua mấy ngày thôi mà có một số việc đã mơ hồ. Ấn tượng duy nhất có thể khắc sâu chính là hình ảnh anh quyết liệt giữ đồng đội dưới thân mình trong kính viễn vọng. 

 

Bởi vì còn phải nghỉ ngơi, lúc này Tần Lục Trác nằm trên giường từ từ nhắm hai mắt lại.

 

Lúc ấy nổ tung sau lưng anh, cả người anh nằm rạp trên mặt đất, sau lưng máu thịt be bétbcho nên mấy ngày này không cách nào nằm thẳng đi ngủ, chỉ có thể nằm sấp.

 

Tóc đen mềm mại hơi dài phủ lên gối đầu màu trắng.

 

Anh từ từ nhắm hai mắt lại, con ngươi đen nhánh sáng ngời bị mí mắt che mất, khiến cho gương mặt với góc cạnh thâm thúy cũng không còn cảm giác xa cách. 

 

Úy Lam đang dùng dao gọt táo. 

 

Bên ngoài trái táo bị gọt lồi lõm như bề mặt của mặt trăng vậy, vỏ táo đừng nói gọt thành một sợi dài mà là từng miếng từng miếng dính bên thành thùng rác, dưới đất còn rơi vãi một vài miếng nữa. 

 

Cô cúi đầu đấu tranh nửa ngày với trái táo, cuối cùng cũng gọt hết vỏ.

 

Hô, Úy Lam nhẹ thở ra một hơi, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng cười.

 

Cô nhìn qua thì thấy người đàn ông mới vừa rồi còn nhắm mắt nghỉ ngơi đang mở to mắt nhìn trái cây trong tay cô, vẻ mặt chế nhạo.

 

Tần Lục Trác: “Gọt cho anh đấy hả?”

 

Có lẽ là tiếng cười vừa nãy của anh có chút chọc giận cô, Úy Lam lắc đầu: “Không phải.”

 

Tần Lục Trác nhẹ nhàng chuyển động, nâng cánh tay mình lên, để khuôn mặt gối lên cánh tay, trông có vẻ lười biếng không nói nên lời, anh cười khẽ, nhìn về phía cô: "Giận rồi ư?”

 

Úy Lam thu vẻ mặt lại.

 

“Không có.”

 

Bộ dáng nói một đằng nghĩ một nẻo này khiến Tần Lục Trác bật cười.

 

Cuối cùng, anh tự mình xê dịch sang bên cạnh một chút, ai ngờ mới khẽ động thôi mà phải hít vào một hơi, anh cắn răng nhưng Úy Lam vẫn lập tức đứng lên, có phần nóng nảy nói: “Bác sĩ nói anh không thể di chuyển, khoe khoang cái gì chứ.”

 

Anh nhân tiện lấy trái cây trong tay Úy Lam, trực tiếp cắn một cái.

 

Tần Lục Trác thấp giọng cười cười: “Quả này thật ngọt.”

 

Úy Lam nhìn anh, vừa tức giận nhưng lại vừa muốn cười, cuối cùng vẫn không nhịn được, đuôi lông mày nhếch lên nhiễm đầy ý cười.

 

“Ấu trĩ.” Cô thấp giọng hừ.

 

Ai ngờ người đàn ông cũng không quan tâm cô nói gì, cúi đầu không khách khí cắn một cái, ăn say sưa ngon lành.

 

Đến khi cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người trong phòng mới quay đầu nhìn sang.

 

Khi nhìn thấy hai người ở cửa, nhất là Úy Lam không giấu được vẻ giật mình.

 

Trước khi người ở cửa mở miệng, Úy Lam kinh ngạc gọi một tiếng: “Chị.”

 

Úy Nhiên mặc áo sơ mi màu trắng rộng rãi, chân vận quần dài màu đen, vóc dáng cô cao tương đương Úy Lam, chỉ là so với Úy Lam mềm mại thanh lệ thì cô có thêm một chút khí khái hào hùng, vừa nhìn chính là người phụ nữ đẹp đẽ thành thục.

 

Úy Nhiên cũng không đến một mình, bên cạnh cô còn có một người đàn ông cao lớn anh tuấn nữa. 

 

Phó Chi Hoành đến cùng với cô ấy.

 

Úy Lam đứng lên, đi đến, lúc này vẻ kinh ngạc trên mặt còn chưa mất, dù sao cô cũng không ngờ Úy Nhiên thần thông quảng đại như thế, vậy mà có thể tìm tới bệnh viện.

 

“Sao chị lại đến đây?" Cô hỏi.

 

Trên mặt Úy Nhiên thấp thoáng sự tức giận, hỏi cô: “Đến cùng là có bao nhiêu chuyện em giấu chúng ta? Chuyện nghiêm trọng như trong nhà có trộm thế mà em cũng không đề cập tới. Còn lần này nữa, em đến đầy làm gì? Chị đã mặc kệ thế nhưng em lại làm cho mình phải vào bệnh việc, cái này mà cũng muốn tiếp tục giấu diếm sao?”

 

“Em không bị thương, không nghiêm trọng.”

 

Úy Nhiên trực tiếp hất cằm, chỉ về phía Tần Lục Trác nằm trên giường bệnh: “Đây là cậu ta?”

 

Giọng điệu của cô ấy không xem như khinh thường nhưng tuyệt đối cũng không đến đâu. Thế nhưng giọng điệu này của Úy Nhiên có chút chọc giận Úy Lam, cảm xúc của cô vẫn luôn rất thờ ơ, dường như không có gì có thể ảnh hưởng đến cô, số lần nổi giận lại càng ít.

 

Lần này cô lại kéo cánh tay Úy Nhiên, trực tiếp kéo người ra khỏi phòng bệnh.

 

Ngay lúc đóng cửa, cô quay đầu nhìn Tần Lục Trác một cái, anh vẫn yên tĩnh nằm trên giường như cũ, vẻ mặt bình tĩnh hướng về phía cô giương môi cười yếu ớt trong nháy mắt cô quay đầu đó.

 

Cô kéo cánh tay Úy Nhiên đi thẳng đến cuối hàng lang, lúc này mới dừng lại.

 

Cô xoay người nhìn Úy Nhiên, hỏi: “Chị muốn làm gì?”

 

Úy Nhiên cười lạnh: “Câu này hẳn là chị nên hỏi em mới đúng.”

 

“Nhiều năm qua như thế, những chuyện em làm chị có thể giả bộ không biết. Đó là sự lựa chọn của em, là chuyện em muốn làm. Thế nhưng chị tưởng rằng ít nhất em có thể cẩn thận một chút, ít nhất có thể hiểu được bảo vệ chính mình. Thế nhưng sao, em thế mà càng chơi càng đùa với lửa?"

 

“Chơi?”

 

Úy Lam lạnh lùng nhìn cô, nở nụ cười lạnh.

 

Cô đờ đẫn nhìn Úy Nhiên: “Cho nên chị cảm thấy những chuyện em làm chỉ là đang chơi? Chẳng lẽ một hai phải giống như mọi người, đặt tất cả thời gian của mình vào việc kiếm tiền, vì bảo vệ của cải của mình có thể làm bất cứ chuyện gì mà gọi là cuộc sống nghiêm túc sao? Ít nhất những chuyện em làm, em không thẹn với lương tâm.”

 

Vốn dĩ Úy Nhiên còn đang ảo não chuyện mình nói sai.

 

Nhưng mà nghe thấy Úy Lam nói mấy câu đó, thần sắc cô cũng thay đổi, nghiêm nghị nói: “Em không thẹn với lương tâm? Úy Lam, em không cảm thấy những lời em nói này rất không có sức thuyết phục sao? Ngẫm lại nhiều năm qua như thế, em chỉ biết hưởng thụ quyền lợi mà Úy gia mang đến, ngay cả một chút nghĩa vụ cũng chưa từng làm được, em cảm thấy em có tư cách nói những lời này? Em muốn làm công ích, có lúc nào chúng ta ngăn cản em không, dù em đi làm công nhân tình nguyện chị cũng sẽ không nói nửa chữ. Thế nhưng hết lần này đến lần khác em muốn làm chuyện nguy hiểm nhất, em nghĩ tới đám người buôn bán ngà voi kia là loại người gì không? Nói không chừng bọn họ phát hiện thân phận thật sự của em liền có thể một phát súng bắn chết em. Đến lúc đó cha mẹ lo liệu làm sao, em muốn chị làm sao đây?”

 

Từng chữ Úy Nhiên nói nện thẳng vào lòng cô.

 

Úy Lam nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn cao và xa như ngày cô mới tới vậy.

 

Cô nháy mắt mấy cái, khóe mắt chua xót.

 

Phó Chi Hoành đứng cách các cô không xa, những lời chị em hai người nói anh đều nghe được. Anh mở miệng muốn khuyên nhưng cuối cùng lại nuốt trở về.

 

Đến khi Úy Lam khó khăn mở miệng: “Em không có cách nào không quan tâm.”

 

Những người khác có lẽ là vì lý tưởng, có lẽ là vì chính nghĩa mà bước lên con đường này. 

 

Thế nhưng cô lại không phải.

 

Cô là trách nhiệm, là trách nhiệm cả đời không thể vứt bỏ.

 

Cô từng nói qua với Tần Lục Trác, cô vì chuyện xưa của mình và Kaka, nghĩ đến kết cục tốt đẹp nhất, là lúc cô ở tuổi già nằm trên ghế nằm ban công nhà mình, kể lại cho đứa con nhỏ bên cạnh chuyện xưa vừa thần kỳ vừa đáng yêu này.

 

Mà ở rừng rậm xa xôi nơi xứ lạ, con voi kia cũng bước vào tuổi già, chính nó mang theo bộ tộc của chính mình, ung dung tự tại sinh sống.

 

Nhưng đó là kết cục tốt đẹp nhất…

 

Kết cục thật sự lại là, lúc cô du học ở Mỹ, trong lúc nghỉ hè có đủ thời gian quay về Việt Nam, một lần nữa cô trở về gặp Kaka.

 

Khi đó nó đã trở thành một con voi tráng kiện cao lớn trưởng thành, ngà voi thật dài chói mắt như thế.

 

Nó trưởng thành.

 

Giống như những gì cô đã tưởng tượng, trở thành một chú voi có thể bảo vệ giống loài của mình.

 

Lúc cô đứng ở nơi đó, lúc gọi Kaka, nó quay đầu lại.

 

Nó hướng về phía cô ré dài, dường như là đang chào hỏi. Cô đứng cách đó không xa, gọi tên nó.

 

Tất cả đều thần kỳ và hài hòa như vậy.

 

Không ai biết, giữa một chú voi sinh ra ở rừng rậm và một cô gái Trung Quốc lại có một đoạn chuyện xưa vừa thần kỳ lại tốt đẹp đến thế.

 

Úy Lam vẫn luôn xem trải nghiệm của bọn họ là một hành trình thần kỳ.

 

Mặc dù cô không tin Thần Phật nhưng một khắc đó, cô nguyện ý tin tưởng.

 

Cho đến bảy ngày sau, Úy Lam nhìn thấy thi thể của nó nằm bên dòng suối nhỏ, gương mặt máu thịt be bét bị cắt còn một nửa, đôi ngà voi chói mắt kia biến mất mất không thấy, chỉ còn lại đầu lâu màu trắng.

 

Vừa chói mắt vừa châm chọc như thế.

 

Người tuần tra cầm súng đứng bên cạnh, tất cả mọi người ở đây đều không nói nên lời.

 

Người tuần tra khu bảo hộ tự nhiên phát hiện ba thi thể con voi bên dòng suối.

 

Bọn chúng đều là voi đực trưởng thành, sau khi bị người săn trộm sát hại cắt mất nửa gương mặt, mang theo ngà voi nghênh ngang rời đi.

 

Chuyện xưa của cô và Kaka cứ kết thúc trong im lặng như thế. 

 

Có một số việc, cô không có cách nào làm như không thấy, càng không thể thờ ơ. Cho nên cô nhất định phải đứng ra bảo vệ bọn chúng.

 

Đúng, nghe qua rất buồn cười.

 

Một mình cô có thể làm được gì, trên thế giới có nhiều người săn trộm như vậy, mỗi ngày đều có voi bị sát hại.

 

Buôn bán ngà voi trong chợ đen càng tiến hành với khí thế hừng hực, sức mạnh của một người như cô có thể lớn đến đâu?

 

Thế nhưng ít nhất chỉ cần cô đang hành động thì sẽ nhiều hơn một phần sức mạnh.

 

Dù cho sức mạnh này bé nhỏ không đáng kể. 

 

Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.

 

Úy Nhiên nhìn cô, không đành lòng nói nữa. Bởi vì từ khi Úy Lam trở về từ Việt Nam liền bắt đầu mất ngủ, mỗi đêm con bé lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy cảnh tượng đẫm máu kia.

 

Máu voi nhuộm đỏ dòng suối nhỏ.

 

Bị cắt mất mặt, để lại máu thịt trống trơn.

 

Lúc Úy Nhiên chạy đến Mỹ, thậm chí tình trạng của Úy Lam đã phải cần đến bác sĩ tâm lý. 

 

Cô chính là một người học tâm lý học thế nhưng bác sĩ không thể tự điều trị cho mình. Cô bắt đầu tìm kiếm bác sĩ trợ giúp, thật ra những việc đã trải qua thời niên thiếu để đã lại bóng ma trong cô, chưa từng biến mất.

 

Chỉ là lúc đó con voi nhỏ Kaka kia dường như là một chiếc đèn sưởi ấm trong lòng cô.

 

Một mực chiếu sáng để cô chỉ nhớ rõ những việc thần kỳ và vui vẻ đã trải qua kia.

 

Mà quên đi bóng đêm và tuyệt vọng.

 

Bây giờ cô tận mắt nhìn thấy Kaka bị giết, dường như tất cả những việc tốt đẹp đã trải qua kia đều bị phá hết, tuyệt vọng ngóc đầu trở lại.

 

Đến khi cô bắt đầu đợt điều trị tâm lý, người phụ nữ ôn hòa có chút lớn tuổi dùng giọng nói dịu dàng khích lệ cô, để cô biết chuyện mình thật sự muốn làm.

 

Trước tiên cô bắt đầu hỏi thăm những thứ liên quan đến bảo vệ voi.

 

Cô đi đến châu Phi, nơi đó có rất nhiều đàn voi, tình trạng săn trộm hàng năm thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với Đông Nam Á. Voi nơi đó không ngừng bị sát hại, một lần lại một lần cô nhìn thấy tình cảnh voi bị giết. 

 

Lúc mới bắt đầu cô sẽ nôn, sau đó cô học được cách giữ bình tĩnh.

 

Cô đi theo người tuần tra nơi đó, học tập như thế nào để bảo vệ bọn chúng.

 

Cho tới bây giờ, cô vẫn đang đi trên con đường này. Cô thử giao dịch với những kẻ buôn ngà voi, nắm lấy chứng cứ bắt bọn hắn. 

 

Có lẽ sau khi đám người này bị bắt lại sẽ có một nhóm người buôn bán ngà voi mới xuất hiện.

 

Nhưng ít nhất cô vẫn đang cố gắng.

 

“Về nhà với chị đi.” Úy Nhiên thấp giọng nói.

 

Úy Lam nhìn cô: “Chị, chị đừng trách Tần Lục Trác. Thật ra là em liên lụy anh ấy mới đúng, nếu không phải vì em anh ấy sẽ không đến đây. Anh ấy thật sự rất tốt.”

 

Tốt đến mức cô không biết dùng lời gì để hình dung sự tốt đẹp của anh. 

 

“Cho nên em phải ở cùng anh ấy, bây giờ anh ấy như thế, chị cảm thấy em có thể bỏ anh ấy lại, chính mình đi mất sao?”

 

Úy Nhiên có phần nổi nóng.

 

Đến khi cô nói: “Vậy thì đi cùng đi, cùng về Bắc Kinh.”

 

Úy Lam mở to mắt, dường như không dám tin tưởng Úy Nhiên tùy tiện thỏa hiệp như thế.

 

Ngược lại Úy Nhiên quay đầu, nhìn về Phó Chi Hoành cách đó không xa, hừ một tiếng: “Là anh rể em thích thể hiện, vừa mua một cái máy bay tư nhân. Diện tích trên máy bay lớn, mang thêm hai người các em cũng không thành vấn đề.”

 

Chỉ là thuận tiện mà thôi.

 

Thật ra Úy Lam cũng muốn đưa Tần Lục Trác trở về Bắc Kinh, dù sao hoàn cảnh chữa bệnh ở Bắc Kinh càng tốt hơn. Bây giờ có cơ hội cô gật đầu không chút do dự.

 

Úy Nhiên tức giận đến bật cười, lạnh lẽo nói: “Vừa rồi muốn em đi mà em làm như đòi mạng em vậy.”

 

Mặc dù bị mắng, Úy Lam cũng không tức giận.

 

Còn vô cùng ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn chị.”

 

Úy Nhiên không nhận lấy phần tình này của cô: “Cũng không phải máy bay của chị, em hỏi đương sự xem người ta có đồng ý hay không.”

 

Câu nói này Phó Chi Hoành nghe được, anh cười haha, rốt cuộc chen vào một câu.

 

“Vợ, anh đồng ý.”

 

Sau khi trở về phòng bệnh, Úy Lam kể lại chuyện này cho Tần Lục Trác, người đàn ông nằm sấp trên giường đầu tiên là sững sờ, nhìn cô, hỏi ngược lại: “Chị em mắng em sao?”

 

“Mắng.”

 

Tần Lục Trác cười, hỏi: “Mắng cái gì rồi?”

 

“Mắng em không biết sống chết, đưa theo anh mạo hiểm.”

 

Tần Lục Trác liếc mắt nhìn cô, mặt mũi tràn đầy không tin, đến khi Úy Lam cúi người tới gần anh, cười nhẹ nói: “Chị em vô cùng thích anh, thật sự, nếu không chị ấy cũng không đồng ý đưa chúng ta cùng về Bắc Kinh.”

 

Lời này giả tạo đến mức khiến Tần Lục Trác cười vui vẻ hơn.

 

Đại khái Úy Lam cũng cảm thấy lời mình nói thật không có lý.

 

Cô cúi đầu hôn lên gương mặt anh một cái: “Biết cái gì gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về không?”

 

“Em rất thích anh cho nên chị em mới đưa chúng ta về cùng.”

 

Lời này Tần Lục Trác tin.

 

 

Tiếu Hàn bọn họ biết được ban đêm Tần Lục Trác phải về Bắc Kinh đều rất giật mình. Bởi vì tình báo lúc trước của anh nên cảnh sát Việt Nam tập kích khách sạn kia, kết quả là vồ hụt. 

 

Lúc ấy Lý Cát sợ xảy ra chuyện, liền dời đi. Nhưng gã không ngờ Tần Lục Trác đã sớm đặt thiết bị theo dõi.

 

Đợt ngà voi này khi sắp vào biên giới Quảng Tây thì bị lính biên phòng tóm được.

 

Cùng đống ngà voi này còn có đống ma túy kia. 

 

Thì ra, sau khi Phật Vực mang theo người của gã đi, Lý Cát nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, sợ giấu đống ma túy kia trong khách sạn sẽ xảy ra chuyện nên mới mang theo cả ngà voi và ma túy chuyển đi. 

 

Không ngờ lại bị bắt như bắt ba ba trong rọ. 

 

Đám người Tiếu Hàn mấy hôm nay bận bịu sắp điên, toàn bộ tổ chuyên án điều tập trung vào vụ này. 

 

Rốt cuộc thì đợt hàng này trị giá lên đến hai trăm triệu, là vụ án có quy mô lớn nhất từ trước đến nay ở biên giới, cũng xem như là vụ án lớn nhất trong mấy năm gần đây. 

 

Tuy vậy nhưng Tiếu Hàn vẫn dành thời gian đi một chuyến đến bệnh viện. 

 

Khi biết người nhà Úy Lam muốn đón bọn họ đi, Tiếu Hàn trợn mắt, nói thật là ban đầu anh còn tưởng do nhà Tần Lục Trác ra mặt. Dù sao gia thế của đội trưởng cũng không phải là bí mật gì ở cục cảnh sát bọn họ.

 

Mọi người đều biết cha ruột anh là ai.

 

Lần này anh bị thương, cục trưởng Phương chỉ kém không mắng chết Tiếu Hàn nữa thôi.

 

Tiếu Hàn rất ngoài ý muốn, thừa dịp sau khi Úy Lam ra ngoài mới hỏi: “Trác gia, anh đây là tìm được một phú nhị đại sao?”

 

Phú nhị đại?

 

Tần Lục Trác lắc đầu.

 

Tiếu Hàn xuy một tiếng, trong nhà ngay cả máy bay tư nhân cũng có còn không phải phú nhị đại sao.

 

Kết quả Tần Lục Trác không nhanh không chậm nhìn cậu ta, âm thanh cười gằn: “Là phú n đại.”

 

Nghe lời này, ngay cả Tiếu Hàn cũng không nhịn được muốn nhổ nước bọt: “Trác gia, lời này của anh quá thiếu đòn.”

 

Nếu như người khác nói những lời giống như Tần Lục Trác thì Tiếu Hàn nhất định sẽ cảm thấy người đó đang khoe khoang.

 

Nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo anh là Tần Lục Trác chứ. Tuy anh có chút chủ nghĩa đàn ông nhưng cũng tuyệt đối không tự ti, trong nhà bạn gái có tiền vốn là sự thật, khi anh nhắc tới thì trong lòng cũng chẳng khó chịu. 

 

Sẽ không tự ti cũng sẽ không đắc ý.

 

Rất thẳng thắn.

 

Tiếu Hàn thật sự có chuyện quan trọng nên có thể tới thăm một chút đã là không tệ. Thế là hẹn với Tần Lục Trác, chờ về Bắc Kinh lại đi thăm anh lần nữa, lúc này mới rời đi.

 

Ban đêm, xe cứu thương bệnh viện trực tiếp lái đến sân bay.

 

Tần Lục Trác cũng là bị thương vì chuyện công cho nên trước đó Tiếu Hàn đã giúp anh liên hệ đến cấp trên, để lúc bọn họ rời đi có thể thuận tiện nhất.

 

Sau khi đến sân bay, Úy Nhiên và Phó Chi Hoành cũng đến.

 

Úy Lam vội trước vội sau, sợ Tần Lục Trác có chỗ nào không thoải mái. Người ngồi bên cạnh anh mà mắt cũng không dám nháy.

 

Vốn dĩ Úy Nhiên ngồi phía trước, sau đó thật có chút không chịu được, vừa quay đầu, ai ngờ liền bị Phó Chi Hoành ôm bả vai, cưỡng ép quay đầu cô trở lại. 

 

Úy Nhiên liếc mắt nhìn anh: “Làm gì đó?”

 

“Vợ chồng trẻ người ta thân mật, em cũng ghen tị?”

 

Nếu không phải đã đeo dây an toàn, Úy Nhiên liền muốn trực tiếp chạy đi, cô giận dỗi nói: “Ai ghen tị?”

 

Phó Chi Hoành nhìn cô, lập tức nói liên tục: “Anh, anh, anh, là anh ghen tị. Em nhìn Úy Lam làm gì, em không thể nhìn anh nhiều hơn sao.”

 

“Anh có gì đẹp mắt mà nhìn?”

 

Mặc dù Úy Nhiên nói vậy nhưng dù sao vẻ mặt cũng dịu lại không ít.

 

Phó Chi Hoành cười một cái, khoa trương nói: “Anh còn chưa đủ đẹp? Ánh mắt em kiểu gì vậy.”

 

Anh đưa tay lắm lấy cằm Úy Nhiên, nhìn kỹ đôi mắt của cô, tiếc rẻ nói: “Đôi mắt đẹp như thế sao lại mù thế này.”

 

Bốp, Úy Nhiên đánh một cái trên mu bàn tay anh. 

 

Lúc này, cô cười thật sự: “Lăn đi.”

 

Bị Phó Chi Hoành quấy rầy như thế, Úy Nhiên cũng lười quản chuyện của Úy Lam.

 

Ban đêm lúc gần 12 giờ bọn họ mới đến Bắc Kinh.

 

Nếu quyết định đưa Tần Lục Trác trở về thì Úy Nhiên liền để thư ký liên hệ với sân bay và bệnh viện, chuẩn bị để người ta trực tiếp đưa từ sân bay đi bệnh viện, dù sao vết thương trên người anh vẫn còn rất nghiêm trọng. 

 

Cho nên lúc máy bay đáp xuống đất, khi còn đang trượt trên đường băng thì Úy Nhiên gọi điện cho trợ lý của mình.

 

“Xe cứu thương tới chưa? Chúng tôi đã đáp xuống rồi.”

 

Trợ lý: “Đã đến, chỉ là…”

 

Ai ngờ tín hiệu điện thoại không tốt, đâù dây bên kia nói chuyện mơ hồ, Úy Nhiên cũng không nghe rõ, chỉ biết là xe cứu thương đã đến nên bèn cúp điện thoại.

 

Chờ cửa cabin mở ra, Úy Lam nhìn Tần Lục Trác vừa mở mắt.

 

“Anh ngủ tiếp một lát đi.”

 

Tần Lục Trác nằm úp sấp trên cáng cứu thương, hơi lắc đầu.

 

Không lâu sau thì thấy có mấy người đi lên, Úy Lam còn tưởng rằng là Úy Nhiên phái tới nên tránh ra để bọn họ đưa cáng cứu thương xuống. Đến khi xuống khỏi máy bay mới phát hiện đã muộn như thế mà ở sân bay có không ít người.

 

Sau khi cô xuống, nhìn thấy mấy người kia đang đưa cáng cứu thương của Tần Lục Trác lên xe cứu thương.

 

Úy Lam không ngờ Úy Nhiên để bụng như thế, ở chỗ này cũng để cho xe cứu thương trực tiếp tiến vào sân bay.

 

Ai ngờ, cô vừa đi qua, nhìn thấy người đàn ông đứng đối diện Úy Nhiên thế mà cúi chào cô.

 

“Chào cô, Úy tiểu thư.”

 

Úy Lam sững sờ, sắc mặt Úy Nhiên bên cạnh không được tốt lắm.

 

Đến khi người đàn ông tự giới thiệu: “Tôi họ Tống, là thư ký của cha Lục Trác, biết mọi người trở về nên cha cậu ấy để tôi đến đón mọi người.”

 

 

Nhất thời tình cảnh có chút yên tĩnh.

 

Vẫn là Phó Chi Hoành ra mặt chào hỏi với thư ký Tống.

 

Ngược lại Úy Nhiên kéo Úy Lam sang bên cạnh, chờ đến khi cách đám người đó một đoạn, cô nhìn thẳng Úy Lam: “Nói đi, đến cùng thì bạn trai em là người như thế nào?”

 

Úy Lam chớp mắt, nếu như cô nói không biết thì có bị dạy dỗ không?

 

: lustaveland.com