*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lễ bộ Thượng thư Lý đại nhân gần đây có thể nói là đường làm quan rộng mở, tuổi còn trẻ đã là Thái phó của Thái tôn, lại có cha vợ là Kinh triệu doãn Trương đại nhân tay nắm thực quyền, nhiều người căm ghét đến đỏ mắt. 

Mấu chốt ở chỗ người này là người có tài, có uy, có kiến ​​thức và tầm nhìn xa trông rộng; Vừa có tài lại có tướng mạo, mày lưỡi mác, mắt sao, mặt mày như ngọc, nho nhã tuấn tú như trăng sáng trên thiên cung; Tuấn nhã phong lưu, nhưng hắn lại thanh tâm mẫu mực, khá là chung tình. Mãi đến khi hai mươi ba tuổi, chỉ vì chờ đợi một người yêu. Nghe nói đôi phu thê này tình cảm sâu đậm, phu thê hoà hợp. Đặc biệt là Lý Hoài Úc có thể nói là tôn trọng phu nhân bất kể chuyện lớn nhỏ, tỉ mỉ chu đáo. Trong phủ chỉ có một thị thiếp, khi đó vì lấy Trương Hy Nguyệt còn suýt đuổi người ra ngoài.

Ngay cả đương kim Thái hậu và Hoàng hậu cũng cảm thấy người đàn ông đa tình như vậy thật sự rất hiếm.

Một đám người hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mấy ngày gần đây nghe nói phu nhân phủ Thượng thư bị bệnh, điều này khiến không ít kẻ ghen tị thầm nguôi ngoai phần nào oán hận.

Bệnh này của Trương Hy Nguyệt là bệnh thiếu máu, phụ nữ sau sẩy thai điều dưỡng không đúng cách rất dễ mắc phải. Mời vô số danh y đến xem đều không có kết quả. Lý Hoài Úc cầu xin thánh ân mời ngự y đến chẩn trị, ngự y xem qua cũng lắc đầu, ngay cả quý phi, nương nương trong cung cũng không tránh khỏi, chỉ có thể cho thuốc mạnh tiếp tục duy trì mạng sống, sống được ngày nào hay ngày đó.

Người Trương phủ cũng đến, phu nhân Trương phủ dẫn theo tiểu nữ nhi, nhét ngân phiếu vào tay ngự y: “Bất kể như thế nào cầu xin ngài hãy cứu con gái của ta!”

Ngự y xua tay, lời lẽ nghĩa chính: “Lương y như từ mẫu, sao lão phu thấy người chết mà không cứu chứ? Lệnh viên* thực sự là… haiz!

*令媛 (Lệnh viên): Tiếng tôn xưng con gái người khác

Trương Hy Nguyệt sớm đã có triệu chứng, chỉ là luôn không quan tâm. Còn dùng ‘Tức cơ hoàn’ để có thể khôi phục lại vóc dáng trước kia, nhưng hại nhiều hơn lợi làm tổn thương âm đ*o, làm tổn thương nền móng quan trọng nhất của người phụ nữ.

Bây giờ phát bệnh thì đã vô phương cứu chữa.

Trương phu nhân ngồi bên giường gọi tên húy con gái mình, âm thanh như khóc ra máu: “Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của ta…”

Lý Hoài Úc mời ngự y đến sương phòng kê đơn thuốc và dặn dò, phân phó hạ nhân cần phải cố gắng hết lòng làm theo lời dặn của thái y. Hắn đích thân đưa ngự y đến trước xe ngựa ngoài cửa, ngự y chắp tay vái chào: “Đại nhân nén bi thương!”

Lý Hoài Úc khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.

Rõ ràng là không có biểu cảm gì, trong mắt người có tâm thì lại là vô cùng đau buồn.

Khi quay người bước vào cửa, Trương Huỳnh Huỳnh tiến lên phúc lễ, an ủi nói: “Tỷ phu, hãy nén bi thương!”

Rõ ràng người vẫn còn sống, nhưng đã khuyên hắn nén bi thương.

Lý Hoài Úc nhìn cô gái trước mặt, khoảng chừng mười sáu mười bảy, trông nhỏ nhắn dễ thương, lanh lợi khiến người ta yêu thích.

Phụ nữ, trên đời này chỉ là món đồ thuộc về đàn ông.

Đặc biệt là trong danh gia vọng tộc, phụ nữ chắc chắn chỉ là món đồ để liên kết mối quan hệ, bám lấy quyền lực, củng cố mối quan hệ.

Sợi kia còn chưa bị đứt, sợi khác đã đưa đến cửa!

Lướt qua Trương Huỳnh Huỳnh, đi thẳng vào nội thất. Trương phu nhân đã khóc không thành tiếng, có lẽ chỉ có bà ấy thực sự yêu thương con gái của mình.

Đối với Lý Hoài Úc mà nói, những gì hắn có được đều đã có được rồi, đối với người trên giường bệnh chỉ còn lại sự chán ghét.

Hắn không biểu hiện ra trên mặt, cũng không để người khác phát hiện ra.

Người ngoài nhìn thấy vẫn là tình thâm như biển.

Người ta đồn hắn còn tự mình nấu thuốc cho phu nhân.

Trương phu nhân đến nhà đã mấy ngày nay, nhưng bà ấy không thể làm gì khác ngoài nhìn con gái mình dần tàn lụi, đau khổ ngã trên giường bệnh, không thể gượng dậy được nữa.

“Mẫu thân, để Huỳnh Huỳnh thay người đi thăm tỷ tỷ.”

Con gái nhỏ nắm tay bà ấy nói.

Trương phu nhân nhắm mắt lại và bật khóc, bà ấy còn nói được gì nữa chứ.

Trương Huỳnh Huỳnh mặc một chiếc váy mùa xuân màu vàng lông ngỗng, những con bướm đang bay quanh người được thêu bằng chỉ bạc, áo ngoài là lụa lăng vân, vải sáng màu, trên đầu và giày đính ngọc trai và đá quý. Chải tóc kiểu Bách Hợp Kế, cài trâm quỳnh hoa ngọc diệp phi yến. Những viên ngọc trai tròn được đính trên tai, thùy tai hồng nhạt mịn màng còn đẹp hơn cả ngọc trai.

  • Bách Hợp Kế

  • Bách Hợp Kế

  • Bách Hợp Kế

Bách Hợp Kế

Nàng ấy rất biết cách ăn mặc, cả người xinh đẹp lại đáng yêu.

So với Trương Hy Nguyệt, người được miêu tả là tàn úa trên giường bệnh, nàng ấy quả thực giống như một bông hoa vừa chớm nở.

Trương Huỳnh Huỳnh dường như rất tò mò với mọi thứ trong viện này, duy có tỷ tỷ nằm trên giường bệnh là chẳng thèm ngó ngàng tới. Trương Hy Nguyệt đã âm thầm chịu đựng, nhiều lần ám thị cho người đuổi nàng ấy đi. Cho đến khi Lý Hoài Úc trở về, nàng ấy vui mừng hớn hở tiến lên đón…

Tiếng gọi tỷ phu khiến trong lòng của Trương Hy Nguyệt như lửa đốt.

Tình ý ngưỡng mộ sâu sắc trong mắt Trương Huỳnh Huỳnh không hề che giấu chút nào. Lý Hoài Úc tỏ ra khinh thường đồng thời lại nghĩ: Nếu tiểu nữ tử đó cũng như vậy thì tốt biết mấy!

Hắn mượn cớ công vụ bận rộn rồi rời đi.

“Chàng ấy… tốt thật!” 

Công vụ bận rộn còn không quên dành chút thời gian đến thăm tỷ tỷ, Trương Huỳnh Huỳnh thậm chí còn hy vọng người nằm trên giường bệnh lúc này là nàng ấy. Đưa hắn ra đến ngoài cửa, cho đến khi bóng dáng hắn biến mất hoàn toàn mới quay đầu lại.

Vốn đi vào để nói lời từ biệt, nhưng bị Trương Hy Nguyệt nắm chặt cánh tay sống chết không buông. Trương Hy Nguyệt tức giận nói: “Đồ khốn nạn ngươi! Không biết xấu hổ! Quyến rũ đàn ông một cách trắng trợn như vậy, có phải ngươi ước gì ta chết đi đúng không? Ngươi tưởng rằng ta chết rồi thì có thể thành toàn cho ngươi sao? Nằm mơ!…”

Cả đời này của Trương Huỳnh Huỳnh chưa từng bị chửi như vậy, bị người ta nhục nhã như vậy, trên mặt xanh đỏ một hồi, mỉa mai đáp trả: “Ngươi chỉ lớn hơn ta hai tuổi, dựa vào cái gì tất cả mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về ngươi chứ?”

“Dựa vào cái gì sao? Chính là dựa vào ta tài mạo song toàn, đệ nhất tài nữ kinh thành, là một trong tứ mỹ nhân hàng đầu Lâm An, ta mạnh hơn con ranh không biết trời cao đất dày như ngươi gấp ngàn vạn lần!” Trương Hy Nguyệt nhớ lại cảnh tượng đó vẫn kiêu ngạo như khổng tước.   

Trương Huỳnh Huỳnh chế nhạo: “Đệ nhất tài nữ? Ngươi nhìn xem ngươi của bây giờ có chỗ nào xứng với bốn chữ này? Nửa người, nửa quỷ, không khác gì bà điên!”

Trương Hy Nguyệt bỗng buông tay ra, nàng ta vô cùng tự hào về gương mặt xinh đẹp của mình, sao có thể biến thành bộ dạng mà tiểu tiện nhân này nói? Nàng ta loạng choạng đi tới bàn trang điểm, bóng người phản chiếu trong gương đồng giống như ác quỷ, cực kỳ đáng sợ! Nàng ta lật đổ gương đồng, ngã ngồi trên mặt đất.

Không thể, không thể nào, làm sao có thể là nàng ta chứ?

Không dễ gì được thoát khỏi, Trương Huỳnh Huỳnh xoa xoa cổ tay, tức giận nói: “Thế nào? Ngươi của bây giờ, so với ta rốt cuộc ai xứng với chàng ấy hơn? Tài nữ? Hừ, bây giờ ngươi còn chỗ nào giống người chứ?”

Trương Huỳnh Huỳnh bước tới đứng ở khoảng cách vừa đủ mà nàng ta không với tới được, từ cao nhìn xuống nàng ta: “Nói cho ngươi biết, lúc ta đến đây phụ thân đã gợi ý để ta thay ngươi gả vào Lý gia! Vì Trương gia trông coi… Á!…”

Trương Huỳnh Huỳnh chưa kịp nói hết lời thì bị Trương Hy Nguyệt dùng mảnh gương vỡ đâm tới, nếu không né kịp lúc thì sợ là gương mặt này cũng bị hủy rồi!

Trương Hy Nguyệt vẫn không hả giận, đứng dậy và lao lên, khuôn mặt dữ tợn như ngạ quỷ.

May mà Trương Huỳnh Huỳnh né nhanh, chạy ra ngoài. Nàng ấy có hơi hả giận, thầm nghĩ: Dựa vào cái gì ngươi là nhật nguyệt quang hoa, còn ta là tinh quang huỳnh hỏa. Ngươi muốn cái gì phụ thân đều cho ngươi, mà ta chỉ có thể khéo léo nói ngọt để có thể ta giành được sự vui vẻ của phụ thân? Cuối cùng cũng đến lượt ta rồi, cũng nên là của ta!

Trương Hy Nguyệt chỉ chạy vài bước đã ngã xuống, ngã mạnh trên mặt đất, nỗi đau trong tim còn hơn nỗi đau trên cơ thể. Nàng ta đã bị vứt bỏ, ở trong phủ này còn có hy vọng gì nữa chứ? Còn có thể mong đợi điều gì ở Lý Hoài Úc nữa chứ?

“Cút! Các ngươi đều hết cút hết cho ta! Cút…”

Gần như gào thét, âm thanh thê lương khiến người ta không khỏi rùng mình.

Người ta nói rằng bệnh Trương Hy Nguyệt đã ăn sâu vào xương tủy, mắc chứng điên loạn, ngay cả muội muội ruột cũng không nhận ra, suýt chút nữa bị hủy dung.

Từ đó không còn ai dám bước chân vào Nguyệt Hoa Uyển nữa.

Khi Lam Thanh biết, chỉ khẽ nói một tiếng ‘Ừm’, không biết nói là cảm giác gì.

Lò luyện này lại cắn người.

Điều dưỡng hơn nửa năm, Hương Hương đã có thể nói rõ ràng, chỉ là cổ họng vẫn còn khàn, muốn khôi phục lại như trước đây sợ là không thể. Thạch Chung vẫn đưa thuốc đến bảy ngày một lần, hắn nói chữa được như vậy đã không dễ dàng, có uống thuốc này đi chăng nữa thì cũng lãng phí.

Lam Thanh lấy cuộn tranh để so sánh với Hương Hương, cảm thấy khá hài lòng.

“Hương Hương” nàng gọi.

Ngẩng đầu đáp lại, Hương Hương hỏi: “Sao vậy?”

Lam Thanh cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ muốn gọi em thôi.” 

Giây lát, đặt cuộn giấy xuống đến ngồi trên bậc thang, tiện tay cầm một nắm hạt dưa.

Cắn hạt dưa và trò chuyện đôi ba câu.

“Khế ước của em khi nào thì hết hạn?” Lam Thanh giọng điệu bình thường.

Hương Hương suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Còn hơn hai năm nữa.”

Thời gian hai năm nói dài không dài, bọn họ đã sống chung với nhau gần hai năm rồi.

“Hai năm nữa là mười chín rồi! Ở thôn của em cũng coi như là bà cô già rồi đúng không?!” Trong giọng nói có chút tiếc nuối.

Hương Hương gật đầu đáp: “Ừm! Mười ba, mười bốn tuổi là lập gia đình rồi! Còn có con dâu nuôi từ bé nữa, mới vài tuổi đã được nuôi dưỡng ở nhà chồng, lớn lên làm hai bàn tiệc là xong.” 

“Nhưng mà…” Hương Hương ôm cánh tay Lam Thanh rồi dựa vào, cười hi hi nói: “Ta không muốn kết hôn, không muốn gả cho mấy tên đàn ông thô bạo trong thôn! Còn không bằng ở với người và Vũ ma ma! Hì hì!”

Nàng ấy cười rất ngọt ngào, rất ngọt ngào, ngọt đến tận trái tim Lam Thanh, sau đó tràn ra từ khóe miệng.

Đúng lúc Vũ ma ma xuất hiện, vừa quét vỏ hạt dưa, vừa càm ràm: “Nhấc chân lên nhấc chân lên! Trên đất lạnh lắm, vừa mới khỏe, sao không biết lo cho bản thân như vậy chứ! Hương Hương ngươi cũng vậy, cũng không biết lấy cái đệm lót! Haiz!”

Cuối cùng vẫn là hắn lấy cái đệm ra, đặt dưới mông của Lam Thanh.

Ngắm hoàng hôn, ba người ngồi trên bậc đá trước cửa cười đùa, vẫn như mới quen, nhưng mỗi người đều đã có thay đổi.

……….

Lam Thanh hiếm khi đi ra ngoài, Hương Hương lại càng hiếm.

Nàng không biết đường, nên Tiểu Vũ dẫn đi tìm quản gia. Sau vài lần hỏi thăm, khế ước người hầu đều được để ở chỗ quản gia. Nếu không đủ thời hạn, cũng có thể bồi thường tiền khế ước, chuộc lại thư khế, thả người rời phủ.

*契书 (Thư khế): Giấy giao ước với nhau trong việc mua bán.

Lam Thanh lấy ra gấp đôi tiền khế ước, mà ngay cả trên văn khế cầm cố cũng ghi bất cứ lúc nào cũng có thể chuộc. Vả lại chủ tử cầm thư khế của nha hoàn của mình cũng là chuyện bình thường…

Quản gia nghĩ thế, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không thông…

“Nhanh lên! Lát nữa ta còn có chuyện phải làm!” Lam Thanh thúc giục.

Bị nàng thúc giục làm quấy nhiễu mạch suy nghĩ, quản gia lấy thư khế ra và thầm nghĩ: Dù sao cũng không lỗ cái gì trong phủ!

Đưa thư khế ra, Lam Thanh nhìn đi nhìn lại, thật ra nàng chưa từng nhìn thấy thứ này, cũng không biết là thật hay giả. Đưa cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng ngu ngơ. Nhưng quan sát vẻ mặt của quản gia thì không giống là giả.

Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm khi ra khỏi cửa.

Sau khi cười xong lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Khi quay lại, cả hai đi rất chậm.

Tiểu Vũ vài lần muốn nói lại thôi, Lam Thanh trong lòng cũng hỗn loạn.

Khi sắp đến cửa thì thấy Hương Hương đang dựa vào cổng tròn cạy những vết nứt trên tường, Hương Hương cũng nhìn thấy họ, khi gặp muốn mắng họ, tiến lên muốn chửi cho một trận. Nhưng vẫn nhịn xuống, khi họ cùng nhau đi vào viện, mới dậm chân giận dữ nói: “Không phải người nói muốn dùng hạt hoa sơn trà làm dầu gội đầu sao? Còn phải màu tím sẫm nữa, ta tìm nửa ngày mới hái được mười đóa! Kết quả quay về không thấy người, người đã đi đâu!”

Lam Thanh nhếch miệng chỉ cười ngây ngô không biết nên trả lời như thế nào.

Hương nhi tức giận đến bốc lửa lại xoay người sang nơi khác, chỉ vào Tiểu Vũ tức giận hỏi: “Còn ngươi, không phải ngươi nói đi giặt quần áo sao? Quần áo đâu? Bị ngươi ăn rồi sao?”

Tiểu Vũ cũng thật thà không biết nói dối.

Nhưng hai người đều hiểu ngầm không nói ra rốt cuộc chuyến đi lần này bọn họ làm cái gì.

Tiểu Vũ thay đổi suy nghĩ, lấy ra một hộp mật ong. Hộp sứ nung xanh vẽ những con bướm nhiều màu sắc thịnh vượng, rất tinh xảo, vốn định cho Lam Thanh. Gần đây nàng thích hóng gió bên ngoài. Mặc dù không thích sử dụng, nhưng có chuẩn bị vẫn tốt hơn.

Thứ này thích hợp để tặng cho Hương Hương, nha đầu này xưa nay thích làm đẹp.

“Này, ngươi xem, được mua ở Lan Tâm phường đó, cực kỳ tốt!”

Dùng ngón tay út lấy ra một ít rồi xoa lên mu bàn tay, quả nhiên vừa thơm vừa trơn, Hương Hương hết giận nhưng cũng không bỏ qua cho hai người: “Rốt cuộc hai người đã đi làm gì? ”

Lam Thanh im lặng, Tiểu Vũ thấy tình hình như vậy thì đáp: “Ta kéo ngài ấy đi dạo một vòng rồi quay lại.”

Hương Hương bĩu môi: “Vậy sao không đợi ta quay lại.” 

“Được rồi, lần sau đi cùng nhau đi! Nước nóng vẫn còn trên bếp! Sắp nấu khô nước rồi! Mau đi gội đầu đi!” Tiểu Vũ nói rồi đi chỗ khác.

Lam Thanh nói muốn vào thay quần áo, chạy lon ton vào trong, lấy thư khế bỏ vào trong tủ trước, mà sau đó lại lấy ra bỏ vào bình hoa, chỉ cảm thấy dù cho để ở nơi nào cũng không an toàn. Cuối cùng kẹp vào trong cuốn sách cạnh đầu giường.