Nếu so vẻ bề ngoài với Diêu Tự thì Tề Vi Ninh không có cửa thắng, nhưng bài kiểm tra toán lần này, điểm tối đa là một trăm, Tề Vi Ninh là đứa duy nhất trên chín mươi.

Tào Quân làm việc năng suất quá, buổi sáng mới kiểm tra mà tiết tự học buổi chiều đã chấm xong hết và phát bài luôn rồi.

– Khi các em làm bài này chắc cũng nhận ra nó hơi khó.

Lộ Lý xen mồm:

– Thầy Tào khiêm tốn quá, mức độ khó này đủ để thiêu sống em rồi.

Nó vừa nói xong, Tào Quân phóng một ánh mắt hình viên đạn tới, nó khóa miệng ngay tức thời.

Tào Quân:

– Nhưng mà đây cũng xem như một lời nhắc nhở với các em, đừng nghĩ rằng mình học giỏi.

Đây là bài kiểm tra tháng năm ngoái của trung học số Ba, thầy chỉ lấy về điều chỉnh một chút.

Mà các em xem thử mình làm thế nào đi, một mớ bát nháo chi khươn!

Trường số Một và trường số Ba trước giờ không ưa nhau, ai cũng tự xưng mình là trường điểm duy nhất ở An Thành.

Thủ khoa năm ngoái rơi vào tay trường số Ba, từ đó trở đi, học sinh trường số Ba mỗi lần đi ngang cổng trường số Một là mồm oang oang như lệnh vỡ.

Hai trường so kè nhau, học sinh của hai trường cũng chẳng vừa gì.

– Thầy không cần biết lớp 12 năm nay như thế nào, nhưng thầy hy vọng, đến lúc các em thi đại học, chí ít cũng không để trường số Ba chê cười thầy.

Diêu Tự cầm bài của mình lên coi thử.

Hiếm khi nào anh sai nhiều như thế này, phần bị trừ điểm chủ yếu đều là nội dung ngoài kiến thức hiện tại.

Tào Quân nói:

– Diêu Tự, nếu thầy nhớ không lầm thì em đạt tối đa điểm môn toán cuối kỳ năm ngoái.

Diêu Tự gật đầu nói dạ.

– Giờ xem bài kiểm tra hôm nay, em không thấy hổ thẹn sao?

Diêu Tự nghĩ một hồi rồi vẫn đáp thật lòng:

– Không đến mức hổ thẹn ạ, chủ yếu là vì nội dung kiểm tra nằm ngoài chương trình học.

Anh vừa dứt lời thì nhiều đứa trong lớp hú hí cười thầm.

Nghê Tinh Kiều cũng cười, cậu cứ tưởng mình mới là người tức tối vì chỉ đạt 81 điểm, vì đó giờ cậu chưa lần nào đạt điểm thấp như thế, nhưng nghe thấy Diêu Tự nói vậy thì cậu vẫn không kềm lòng được.

– Còn không hổ thẹn ư? – Tào Quân nổi cáu – Nếu nằm ngoài chương trình học thì tại sao Tề Vi Ninh người ta lại làm được hả?

Tề Vi Ninh ngồi bên cạnh lập tức dựng thẳng lưng.

– Người duy nhất hơn 90 điểm trong lớp chúng ta chính là Tề Vi Ninh.

– Tào Quân nói – Thầy muốn thông qua bài kiểm tra này để giúp các em hiểu vị trí của bản thân, nếu chỉ học theo những gì sẵn có trong sách giáo khoa thì không bao giờ là đủ.

Tào Quân đứng lên bục giảng:

– Từ năm nay trở đi chúng ta bắt buộc phải chạy thật nhanh, trước khi bắt đầu học kỳ hai là phải học cho xong chương trình lớp 12, nếu không đứa nào đứa nấy cũng chảy thây, tưởng bản thân còn cả khối thời gian!

Diêu Tự nghiêng đầu ngó bài kiểm tra của Tề Vi Ninh, đối phương cũng liếc anh.

Nhờ bài kiểm tra lần này mà Tề Vi Ninh nghiễm nhiên trở thành cán sự bộ môn toán.

Còn Diêu Tự thì gấp bài kiểm tra 83 điểm đó lại, nhét vào hộc bàn, cóc lôi ra nữa.

Tan học, Nghê Tinh Kiều thấy Diêu Tự nặng nề tâm sự.

– Cậu bị đả kích rồi phải không? – Mới khai giảng nên tạm thời vẫn chưa có tiết tự học buổi tối, năm giờ chiều vừa điểm là Nghê Tinh Kiều với Diêu Tự đã dong xe đạp ra cổng trường rồi.

– Bị đả kích chuyện gì?

– Khỏi mạnh miệng.

– Nghê Tinh Kiều nói – Chức cán sự môn toán của cậu bị Tề Vi Ninh cướp mất rồi còn đâu.

Suốt năm lớp 10, hầu như bài kiểm tra môn toán nào của Diêu Tự cũng đạt điểm tối đa, luôn được làm cán sự môn toán.

Thật ra cán sự bộ môn cũng không tính là “quan chức”, nhưng Nghê Tinh Kiều cảm thấy đó là một bằng chứng chứng minh Diêu Tự là nhà bác học của môn này.

Tuy Nghê Tinh Kiều thường không phục nhưng ít nhất ở môn này thì cậu có hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của Diêu Tự.

– Không hề.

– Diêu Tự nói – Mình chỉ bỗng nhiên cảm thấy áp lực hơn thôi.

– Hở? – Nghê Tinh Kiều ngoẹo đầu nhìn anh.

– Cậu nghe Tào Quân nói rồi đó, học kỳ này phải học xong hết kiến thức của lớp 12.

– Diêu Tự nói – Cậu không cảm thấy chuyện này áp lực sao?

– À, mình nghĩ đối với người khác thì có hơi áp lực, nhưng còn cậu thì chắc chắn xơi ngon.

– Nghê Tinh Kiều nói – Thôi, giờ nói cái này làm gì, chuyện gì tới thì nó tới thôi, đi nào.

Nghê Tinh Kiều nói là đi nhưng lại đi ngược hướng về nhà.

– Cậu đi đâu vậy? – Diêu Tự kéo cổ tay cậu – Nhà cậu phía này cơ mà!

– Mình biết rồi! – Nghê Tinh Kiều theo thói quen trở tay lại túm lấy tay Diêu Tự – Hôm nay mình thua kèo, kém cậu hai điểm! Tối nay mình mời cậu sữa hai lớp!

Hai người là tín đồ sữa hai lớp của một cửa hàng đồ ngọt gần trường, hay nói thật ra là chỉ có Nghê Tinh Kiều mê.

Nhưng trước giờ Nghê Tinh Kiều chưa từng nói mình muốn ăn.

Hồi cấp hai có một lần cậu vừa đi vừa ăn, đúng lúc gặp được vài thằng bạn cùng lớp.

Tụi nó nói chuyện dễ chọc chửi, thấy Nghê Tinh Kiều đang ăn sữa hai lớp thì tới cười nhạo cậu, bảo cậu thân trai chẳng ra trai, chỉ thích ăn mấy thứ của tụi con gái.

Tuy sau đó cái đám mất nết này bị Diêu Tự tẩn tơi bời hoa lá nhưng Nghê Tinh Kiều vẫn còn ám ảnh.

Từ đó trở đi cậu cũng không nói mình muốn ăn đồ ngọt nữa.

Cậu không nói nhưng Diêu Tự lại biết.

Sau trận dập nhừ đòn đó, Diêu Tự toàn kiếm đủ thứ lí do để Nghê Tinh Kiều đi ăn với mình, nào là bánh kem này, sữa hai lớp này, mà gần như đều là một mình Nghê Tinh Kiều ăn hết hai phần.

Bàn về tính chu đáo thì phải nói không ai qua được Diêu Tự.

Hai người đạp xe chỉ một chốc là tới tiệm đồ ngọt “Ưu ái” kia.

Gác chống xe xong, hai đứa tung tăng bước vào trong tiệm.

Chủ tiệm là một cô gái xinh xắn, tầm hai mươi mấy tuổi, lần nào thấy hai đứa cũng cười tí toét.

– Xin chào quý khách.

Đây là lần đầu tiên Nghê Tinh Kiều và Diêu Tự quay lại đây sau khi khai giảng năm học mới, hai người nồng nhiệt chào hỏi với chị chủ tiệm.

– Hai đứa tới rồi đấy à! – Chị chủ nhìn thấy là hai người thì vẫn cười rạng rỡ như thế – Lại cao hơn rồi nhỉ?

– Em có cao.

– Diêu Tự nói – Cậu ấy thì không.

Nghê Tinh Kiều vừa nghe là cáu sườn, giơ hai tay lên đè vai Diêu Tự xuống.

Chị chủ ôm bụng cười bò với hai cậu con trai này, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó:

– À phải rồi, chị đợi hai đứa lâu lắm rồi đấy!

Chị nói:

– Chị đã ra món mới rồi, sữa hai lớp vị cacao.

Nghê Tinh Kiều nghe mà mắt sáng như đèn pha ô tô.

– Hai đứa là khách quen của chị nên chị tặng hai đứa luôn nè.

– Chị chủ lấy ra hai phần sữa hai lớp – Một phần là cacao, một phần là matcha.

Chị cười bảo:

– Chị nhớ hai đứa nói thích hai vị này.

– Chuẩn không cần chỉnh! – Nghê Tinh Kiều khấp khởi – Em thích cacao, cậu ấy thích matcha.

Thật ra đều là vị Nghê Tinh Kiều thích thôi, sở dĩ Diêu Tự nói thích matcha cũng là vì trước đây Nghê Tinh Kiều từng lẩm bẩm nói như thế.

– Cảm ơn chị ạ! – Nghê Tinh Kiều nhận lấy với vẻ ngượng ngùng – Mà chị tặng cho bọn em thật hả?

– Thật chứ ai đùa! – Chị chủ chớp mắt với hai đứa – Nhưng mà, chị có một thỉnh cầu nho nhỏ.

Chị chỉ vào tờ bướm đặt trên bàn:

– Nếu các em thấy ngon thì nhớ về quảng cáo nhiều nhiều hộ chị.

– Chuyện nhỏ như con thỏ! – Diêu Tự cầm lấy một xấp nhét vào balo mình.

Hai đứa cầm hai phần sữa hai lớp đến ngồi chỗ gần cửa sổ, gần như đây là vị trí độc quyền của bọn họ rồi.

Hưởng máy lạnh, ăn sữa hai lớp, ngắm người qua kẻ lại trên đường, cảm thấy cuộc sống này thật tươi đẹp làm sao.

Nghê Tinh Kiều cảm thán:

– Mình cảm thấy những lúc được ăn đồ ngọt là thời điểm tiệm cận nhất với thiên đường.

Diêu Tự vừa ngắm cậu vừa cười:

– Vậy nhân lúc cậu đang gần chạm tới thiên đường, thử miêu tả cho mình xem nơi đó như thế nào?

Nghê Tinh Kiều nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cười bảo:

– Thì giống như vậy nè.

Chạng vạng ngày hè, gió mát thiu thiu, hai đứa ngồi đối diện nhau vô ưu vô sầu.

Nghê Tinh Kiều ăn rất chậm, cảm nhận tỉ mỉ hương vị sữa hai lớp mà cậu thích.

Diêu Tự nhìn cậu với ánh mắt long lanh, giấu trong đó một vài tâm sự tuổi mới lớn.

– Ngốc.

– Cậu mới ngốc.

– Nghê Tinh Kiều ngoài miệng không bao giờ chịu thua thiệt, tuy không biết tại sao tự dưng Diêu Tự nói mình ngốc, nhưng cứ phải cãi trước rồi tính.

– Hỏi cậu một câu này.

– Vô tư đi.

Diêu Tự nói:

– Hai đứa mình sẽ không rời xa nhau chứ?

Nghê Tinh Kiều giật mình:

– Bố cậu tính dắt cậu đi à?

Diêu Tự bật cười:

– Không phải, mình chỉ hỏi chơi vậy thôi.

– Vậy thì không có đâu.

– Nghê Tinh Kiều nói – Tóm lại là mình sẽ không đi đâu hết.

Diêu Tự trầm mặc nhìn cậu, Nghê Tinh Kiều cứ cảm thấy tên này hình như còn điều gì đó chưa bộc bạch hết.

– Diêu Tự cậu kì lắm á nha.

– Kì chỗ nào? – Diêu Tự hỏi – Có phải cậu thấy hôm nay mình đẹp trai hơn mọi ngày không?

– … Đang nói nghiêm túc đó! – Nghê Tinh Kiều buông muỗng trong tay xuống, chân thành nói chuyện với anh – Cậu lén lút có một đứa bạn thân khác sau lưng mình phải không?

Diêu Tự ngẩn ra một hồi rồi phá lên cười.

– Mình có bạn thân khác hay không chẳng lẽ cậu không biết à! – Diêu Tự sấn lại, khúc khích bảo – Vả lại, người khác sao so với cậu được.

Anh nhìn chòng chọc Nghê Tinh Kiều bằng một trăm phần trăm nghiêm túc và cố gắng, hòng nhìn thấu nơi sâu thẳm nhất ở đáy mắt kia.

Anh muốn thông qua đôi mắt ấy để dò tìm nhiều thứ hơn nữa, ví dụ như, liệu Nghê Tinh Kiều có thật sự thích mình một chút nào không, dù chỉ là tí tẹo tèo teo thôi cũng được.

Không phải sự quý mến giữa bạn thân, giữa anh em với nhau.

Mà là niềm yêu thích của nỗi khao khát ái tình, khi mụn yêu vừa chớm nhú.

Vì anh thật sự rất thích Nghê Tinh Kiều.

Sự “thích” này rất khó để suy xét.

Từ nhỏ Diêu Tự đã thích Nghê Tinh Kiều rồi, nhưng ban đầu chỉ xem cậu như một đứa bạn mình thích chơi cùng đơn thuần thôi.

Hai đứa suốt ngày kè kè bên nhau, cứ như nhập vào một thể vậy.

Tâm tư tình cảm của anh đã biến cải tự lúc nào ấy nhỉ?

Diêu Tự chèo ngược dòng sông thời gian trôi về quá khứ, nghĩ có lẽ là vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi của hai đứa.

Họ cùng tới hồ bơi, Nghê Tinh Kiều quàng phao bơi cười như một đứa ngốc bổ nhào tới trước mặt anh, bọt nước bắn tung tóe lên mặt anh.

Khoảnh khắc rung động tới một cách bất thình lình, khiến Diêu Tự lính quýnh.

Trong óc anh đột nhiên nảy ra một ý niệm: Đứa ngốc này xinh đáo để.

Lúc nhỏ, bọn họ ngủ chung giường, tắm chung bồn, ngày nào cũng nô đùa với nhau, anh rượt theo Nghê Tinh Kiều gọi người ta là vợ yêu.

Trong những năm tháng ấy, có bao giờ hạt mầm “đen tối” kia nảy nở trong lòng anh đâu cơ chứ.

Vì cả hai đều là con trai, giữa đực rựa với nhau, nào có ai bảo tụi nó rằng giữa tụi nó cũng có thể xuất hiện những huyễn tưởng ly kỳ này đâu.

Cho nên, ngay khi Diêu Tự phát hiện mình chỉ cần nhìn Nghê Tinh Kiều thôi mà tim đã đập bùm bụp tới nỗi suýt nữa chìm nghỉm trong hồ bơi chỉ sâu một mét này, anh co giò bỏ chạy.

Tối đó, anh không sang ăn bánh kem với Nghê Tinh Kiều.

Nghê Tinh Kiều đợi anh mốc mặt, cuối cùng đành bê bánh kem sang nhà tìm Diêu Tự, chầu chực tới khi người ta chịu mở cửa cho mình mới thôi.

Sau đó hai đứa đốt nến và ước nguyện trong căn phòng khách tối đèn tại nhà Diêu Tự.

Nghê Tinh Kiều nói:

– Điều ước đầu tiên của mình chính là sau này Diêu Tự đừng có không nói không rằng mà bỏ rơi mình.

Cậu giận lắm, than rằng hôm nay mình kiếm Diêu Tự khắp nhà thi đấu, cuối cùng đành phải tủi thân về nhà một mình.

Nghê Tinh Kiều nói tiếp:

– Điều ước thứ hai của mình là: lên lớp 11 ông trời cho mình, Nghê Tinh Kiều, với cậu, Diêu Tự, được xếp vào cùng một lớp.

Nghê Tinh Kiều rất sợ khi ông trời nghe thấy điều ước sinh nhật của mình sẽ xếp nhầm người, nên cố ý khai luôn họ và tên của hai đứa.

– Vậy còn điều ước thứ ba?

– Không nói được.

– Nghê Tinh Kiều đáp – Điều ước thứ ba phải giữ bí mật.

Mãi cho đến hôm nay Diêu Tự cũng không biết rốt cuộc điều ước thứ ba ấy là gì.

Nhưng điều ước duy nhất trong ngày sinh nhật mười sáu tuổi của anh chính là: Xin ông trời hãy làm cậu ấy thích con..