Vạn vật xung quanh Ứng Trường Lạc bỗng chốc dừng lại, cô chỉ thấy mỗi Khúc Sở thôi. Cô cũng không nhiều lời nữa, hết sức ngoan ngoãn dùng muỗi nhỏ ăn hết hơn nửa đĩa hạt thông còn lại.

Trong giờ cơm tối, Ứng Trường Lạc mới được diện kiến dung mạo của Lộ Lê Căng, cô ấy mặc sườn xám màu đỏ rượu, hiện rõ dáng người lả lướt.

Cô ấy đã tẩy trang, để mặt mộc, đôi mắt sóng sánh linh động, môi hồng răng trắng, vẻ đẹp không quá sắc sảo, khiến người ta nảy sinh cảm giác thân thiết.

Nhưng Ứng Trường Lạc không thể làm thân được, cô đứng ở khoảng cách tầm nửa mét, cười khẽ gọi: “Chị dâu.”

Lộ Lê Căng đang ngồi trong lòng Sở Hoài Yến, bị giữ eo, bóc quýt cho Sở Hoài Yến, gò má cô ấy ửng đỏ, năn nỉ như thể sắp khóc: “Anh thả em xuống đi, em gái đang nhìn đấy.”

“Thì nhìn đi.” Sở Hoài Yến uể oải đáp, chẳng hề để ý tới Ứng Trường Lạc, tay vỗ mông người trong lòng: “Sao lại bóc chậm thế?”

Lộ Lê Căng cười ngượng ngùng: “Xin lỗi.”

Cũng không biết đang xin lỗi ai.

Khí phách lúc diễn trên sân khấu hoàn toàn biến mất.

“...” Ứng Trường Lạc im lặng, không biết nên làm gì tiếp theo, bàn tay chợt bị giữ chặt, mùi hương gỗ quen thuộc xuất hiện.

Khúc Sở dịu dàng kéo cô đến bên cạnh mình, nhướng mày chế giễu: “Cũng được quá nhỉ, anh đang bắt nạt bạn nhỏ nhà ai vậy?”

Sở Hoài Yến liếc Khúc Sở, lạnh nhạt hỏi lại: “Của nhà em mà em không trông coi mọi lúc mọi nơi, bản thân cứ thả thính khi gặp người khác, em cũng biết nói lý quá ta?”

“Đến giờ ăn cơm rồi, ăn quýt gì nữa.” Khúc Sở xoa đầu Ứng Trường Lạc, đáp trả anh trai.

“Thích.” Sở Hoài Yến nhàn nhạt nói: “Bạn nhỏ nhà em nói chuyện xuôi tai hơn em nhiều đấy. Đúng rồi, đây là quà gặp mặt.”

Anh ấy đưa chiếc hộp tới tay Lộ Lê Căng, chậm rãi buông cô ấy ra, dặn dò: “Qua tặng em gái đi.”

Chiếc hộp không lớn, chỉ bằng lòng bàn tay, cầm lên không nặng mấy.

Ứng Trường Lạc được Khúc Sở dắt sang nơi khác, phía sau là giọng nam trầm khàn: “Lê Lê, đến đây.”

Đi qua ngã rẽ, Khúc Sở nhẹ giọng dặn dò: “Thấy không nhóc Trường Lạc, sau này nếu tìm đối tượng, đầu tiên em phải loại trừ mấy kiểu lạnh lùng khốn nạn như anh trai anh nhé.”

“Món quà.” Ứng Trường Lạc lời ít ý nhiều. Cô mở hộp ra, chuỗi tràng hạt gỗ tử đàn được mài sáng bóng đang đặt trong lớp vải nhung.

Có trời mới biết, tại sao một phần tử cặn bã vừa ôm mỹ nhân mềm mại trong lòng, vừa đeo tràng hạt trên cổ tay như Sở Hoài Yến lại tồn tại.

Khúc Sở thở dài: “Cầm đi, tràng hạt của anh trai anh lúc nào cũng được khai quang hết. Cứ lấy ra niệm nếu em có ước nguyện, việc tin vào thần phật cũng không hề lạ, cầu cho lòng bình yên thôi.”

Ứng Trường Lạc gật đầu, lấy tràng hạt ra, chậm rãi vân vê một vòng, thầm nói: “Chờ sau khi mình lớn lên, Khúc Sở sẽ thích mình.”

Cô giơ cao tay lên, tràng hạt trượt xuống, đeo trên cổ tay trái, còn bên phải là vòng tay Khúc Sở tặng.

Bữa tối dùng ở nhà họ Khúc, số lượng người nhiều, bàn tiệc không nhỏ. Không biết vì mọi người không thân quen mấy hay chẳng ai dám khiến Khúc Sở và nhà họ Lục phật ý, cả quá trình Ứng Trường Lạc đều được gắp đồ ăn, không người nào bắt chuyện làm khó cô.

Ngược lại, Lộ Lê Căng để ý rằng cô rất thích món bao tử sợi dầu ớt, sau khi thì thầm với Sở Hoài Yến, Sở Hoài Yến đã đứng dậy rồi đổi cho cô ấy sang chỗ gần hơn.

Ánh mắt của Ứng Trường Lạc và Lộ Lê Căng chạm nhau trên không trung, trông cô ấy vẫn còn khá trẻ, Lộ Lê Căng cười dịu dàng, thấp thoáng lúm đồng tiền.

Đèn sáng trưng, qua khung cửa sổ, tiếng cụng ly truyền ra ngoài, Ứng Trường Lạc gần như đã no bụng, lén lút lần tràng hạt bên dưới khăn trải bàn, nhìn bên mặt của Khúc Sở.

Anh luôn lo mọi điều cho mình trước tiên, sau đấy mới bắt đầu dùng cơm, khi chậm rãi nhai mấy miếng, yết hầu khẽ lăn nuốt xuống.

Có người chúc nhau: “Năm mới vui vẻ.”

Quả thật rất vui.

Ứng Trường Lạc nghĩ.

***

Ở độ tuổi của Khúc Sở và Dung Lỗi, đa phần các bạn học và bạn thân từ nhỏ đã bắt đầu làm việc hoặc sẽ tiếp tục nghiệp học, mọi người cách biệt trời đất, trong nước ngoài nước, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Chỉ vào lúc đón tết Âm lịch mới đông đủ nhất.

Gần nửa năm nay Khúc Sở chuyên tâm chăm sóc Ứng Trường Lạc, từ chối tất cả lời mời uống rượu ăn chơi nhảy múa.

Năm mới, Cố Ý khóc trời than đất năn nỉ, anh cũng rất ngại nên đành đồng ý.

Dung Lỗi nhả khói, cụp mắt nhìn Ứng Trường Lạc, rồi ngó Khúc Sở. Anh ta xoay chiếc bật lửa, thắp lửa, bình tĩnh nói: “Chúng ta dẫn con bé tới cùng đi.”

“Để tôi suy xét đã.” Khúc Sở cúi đầu, che lửa châm thuốc.

Ba người họ đứng ngoài cửa hông, trăng sáng sao thưa, gió đêm lạnh lẽo. Ứng Trường Lạc mặc thêm chiếc áo khoác rộng lớn, cô đút tay vào túi, sờ thấy hai viên kẹo socola tròn chưa được lấy ra.

“Khúc Sở.” Ánh mắt Dung Lỗi sáng rực, anh ta nghiến răng nói: “Ứng Trường Lạc không thể mãi nấp dưới cánh chim của cậu cả đời, không cần tiếp xúc với người ngoài được.”

Khúc Sở cười tự giễu: “A Lỗi xem thường tôi đến vậy à? Tôi cứ muốn bảo vệ em ấy cả đời đấy?”

Dung Lỗi trầm giọng: “Cậu đừng gọi tôi như thế, cưng chiều nó thì cưng chiều, Ứng Trường Lạc con bé có thể cả đời không làm gì, gia đình nuôi nó cũng chẳng sao hết, nhưng còn cậu...”

Khúc Sở ngắt lời anh ta: “Tôi từng nghĩ, em ấy chưa từng tiếp xúc với thế giới rộng lớn bên ngoài, cũng chưa thể trải nghiệm việc có bạn bè sẽ tốt đến mức nào. Không một ai có quyền thay em ấy quyết định điều em ấy không thích.”

“Vậy sao chúng ta không dẫn con bé theo? Bữa nay chỉ gồm những người cùng nhau lớn lên, dù thừa nhận con bé là em họ của tôi cũng đâu có vấn đề gì. Ai dám nói toạc ra à?” Dung Lỗi nói đúng sự thật.

“Đúng là không thể.” Khúc Sở khẳng định, anh nhìn thẳng vào Dung Lỗi: “Đấy cũng đâu phải lý do để cậu quyết định thay Ứng Trường Lạc xem em ấy sẽ đi đâu, em ấy không muốn đi là chuyện của em ấy.”

Ứng Trường Lạc hà hơi ra, khí nóng gặp lạnh chuyển thành khói trắng, từ từ tan ra.

Khúc Sở xoay người, bóp điếu thuốc khom lưng, đối mặt với cô.

Đôi mắt phượng sau lớp kính lộ ý cười, thoạt nhìn rất nghiêm túc hỏi ý kiến: “Buổi tối anh và anh họ em phải tham gia một bữa tiệc, người tới đều là bạn bè từ nhỏ đến lớn của bọn anh, bao gồm cả Cố Ý mà em đã gặp trong video, Nhược Nhược cũng ở đấy, còn nhiều người khác cũng có quan hệ rất tốt với Ứng Cẩn Ngôn. Gia thế của mọi người tương xứng với nhau, ai cũng biết giữ chừng mực. Nếu nhóc Trường Lạc đồng ý, anh trai có thể dẫn em tới gặp bọn họ, nếu em đến nơi mà không thoải mái, anh có thể đưa em đi ngay. Em không đồng ý cũng chẳng sao, anh trai đưa em về nhà ông ngoại trước.”

“Cố Ý sẽ xem bói cho em chứ?” Ứng Trường Lạc do dự hỏi.

“Phụt.” Dung Lỗi cười ra tiếng, anh ta run tay kẹp điếu thuốc: “Không phải chứ, Cố Ý dám xem bói cho em mà em cũng dám tin hả.”

Câu trả lời này của Ứng Trường Lạc đồng nghĩa với việc muốn đi.

Khúc Sở liếc nhìn Dung Lỗi, quát lớn: “Cậu đả kích tấm lòng của Cố Ý làm gì?”

Dung Lỗi lấy điện thoại, bắt đầu thông báo trong nhóm về việc sẽ dắt thêm người đến, trêu chọc: “Thôi đi, với trình độ coi bói đấy của Cố Ý, đâu tới lượt tôi đả kích.”

Thông báo nhóm: [Buổi tối tụ tập, tôi mang cô chủ nhà tôi theo. Dự tính, các cậu còn tận nửa tiếng nữa để chuẩn bị quà gặp mặt, ai không đến thì gửi quà — Khúc Sở.]

Thông báo không hiện tên người gửi, Dung Lỗi trực tiếp gài bẫy Khúc Sở để trả thù chuyện anh mách lẻo.

Mọi người nhanh chóng xem hết thông báo nhóm, mỗi người trả lời một kiểu.

Cố Ý kiên quyết xông lên đầu: [Ông đây tính trước rồi, cũng đã mua xong rồi! Ở sau cốp xe ấy!]

Văn Lạc Hành: [Cậu hai Khúc kim ốc tàng kiều sau lưng người ta à?]

Bạc Hạnh: [... Tôi cầm theo máy ảnh, chụp hình xong về tặng một bức tranh sơn dầu được không?]

Nếu Như: [Okk, tôi đã chuẩn bị trước quà năm mới rồi.]

Yểu của bạn: [Đã nhận được, xin hết! Tôi lập tức dẫn Văn Lạc Hành đi mua quà, sẽ đến muộn nửa tiếng QwQ. Tôi chắc chắn sẽ chọn món quà đáng yêu nhất cho cô chủ.]

Em Huyền: [Này này này? Tôi chưa chuẩn bị gì hết, chờ tôi. Để tôi qua phòng sưu tầm của ông nội tôi lấy ngay, đây là lần đầu tiên cậu hai Khúc dẫn người tới, chúng ta không thể nào lạnh nhạt được Q^Q, @mọi người]

Như Tâm: [Hôm nay tôi không đi nhé, không thể rời khỏi phòng thí nghiệm được. Nhưng tôi nghe A Thư nói, cô chủ nhà cậu ta không lớn lắm, tôi không biết tặng gì cả, hay tặng bù nguyên bộ ghi chép Toán học Vật lý sau được chứ?]

Cố Ý: [Tiêu “con nhà người ta” à, làm người đi, cậu đã là nỗi ám ảnh tuổi thơ của một thế hệ rồi, đừng gieo họa cho tuổi dậy thì tốt đẹp của cô chủ người ta nữa.]

Bình thường khi Ứng Trường Lạc ở cạnh, Khúc Sở sẽ không dùng điện thoại.

Dung Lỗi vô tình vô nghĩa, khịa anh ở trong nhóm tầm tám trăm lần, mãi cho đến lúc Khúc Sở đậu xe xong, nghiêng người thắt khăn choàng cổ cho Ứng Trường Lạc thì mới thấy 99+ nội dung trong nhóm.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Lemon là quán bar ngắm cảnh do Cố Ý mở, nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà cao nhất Đế Đô, đúng lúc đang đón giao thừa, gara dưới hầm trống trải.

Porsche 918 Spyder và Lykan Hypersport của Dung Lỗi chiếu đèn xe vào nhau.

Khúc Sở nheo mắt, sau kính gọng vàng lóe lên tia sáng.

Ứng Trường Lạc quay cửa kính xe xuống, bóc một viên kẹo chanh mật ong rồi đút cho Khúc Sở.

Dung Lỗi vốn đang đắc ý dựa người vào thân xe, trong phút chốc đã sầm mặt.

Khúc Sở cúi đầu cắn viên kẹo, thân thiết dùng ngón trỏ gãi cằm của Ứng Trường Lạ, dụ dỗ như đang trêu bé mèo nào đấy: “Nhóc Trường Lạc, meo một tiếng cho anh trai nghe được không?”

Ánh sáng từ chiếc đèn trên trần xe dìu dịu, mờ mờ chiếu lên gương mặt sắc nét rõ ràng.

Ứng Trường Lạc khựng lại nửa nhịp, đôi mắt hoa đào long lanh: “Meo.”

“Ầm.” Dung Lỗi trở tay đóng cửa rồi đi mất.

“Chậc chậc.” Khúc Sở cười ngượng ngùng: “Nhóc Trường Lạc không sợ A Lỗi giận sao?”

Ứng Trường Lạc tỏ vẻ vô tội: “Dù sao em cũng về nhà với anh mà.”

Vì vậy, em không hề quan tâm Dung Lỗi có giận hay không, em chỉ quan tâm anh có thoải mái hay không thôi.

Khúc Sở vuốt tóc của mình ra sau, cất cao giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn em, anh thấy sảng khoái quá chừng.”

***

Hôm nay Lemon không mở cửa kinh doanh, chỉ để gặp mặt bạn bè.

Khúc Sở là người xuất hiện trễ nhất, cửa thang máy vừa mở ra, anh đã nghe thấy tiếng cụng ly, vui đùa ầm ĩ.

Đợi đến khi cửa lớn được mở, tiếng ồn ào dừng lại.

Bóng đèn tỏa ra chùm sáng sặc sỡ, bên ngoài cửa kính thủy tinh chạm đất to lớn, thu vào tầm mắt khung cảnh về đêm rực rỡ của Đế Đô, dãy đèn đường xếp dọc tựa ánh sao rơi, vì năm mới treo đèn đỏ đã tạo nên sắc đỏ vàng xen lẫn, trông vô cùng độc đáo.

Ứng Trường Lạc thản nhiên theo sau lưng Khúc Sở, đối diện với vô số ánh mắt tha thiết chờ mong.

Cô vẫn như thường lệ, lưng thẳng tắp, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng hiện vẻ vô cảm.

Nhưng khi ánh mắt lướt qua một vòng, cô đã nhận ra phần lớn người ở đây.

Vài người đã từng xuất hiện trong buổi thảo luận của các anh chị hoặc trên vòng bạn bè, mặc dù người không như tên nhưng vẫn có khuôn mặt quen thuộc.

Khúc Sở chặn cửa thang máy, chờ cô bước ra, ngay sau đấy anh chạm nhẹ vào đỉnh đầu cô rồi cười khẽ, giới thiệu với bạn bè: “Cô chủ nhà tôi, họ Ứng, tên Trường Lạc, hãy chăm sóc em ấy nhiều hơn.”

Dung Lỗi ngồi trên bàn, tư thế không nghiêm chỉnh, xoay điện thoại bổ sung, rất gọn gàng dứt khoát: “Em họ ruột của tôi.”

Lâm Cố Nhược đang tựa đầu vào vai của em gái xinh đẹp mặc váy trắng, vẫy tay với cô: “Ứng Ứng qua đây ngồi đi.”

Ứng Trường Lạc mười bốn tuổi vẫn sở hữu đường nét giống mẹ giống chị, cộng thêm họ của cô, kết hợp với thái độ của Dung Lỗi và Lâm Cố Nhược, những người thông minh ở đây đã mau chóng nhìn thấu được bí mật.

Cô gái mặc váy dài tơ nhung đỏ vốn đang lấy đồ trong tủ lạnh cạnh quầy bar, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn, để lộ đôi mắt hạnh long lanh.

Cô ấy bưng một chiếc hộp trong suốt đựng bánh ngọt phủ hai lớp kem, cô gái tự giới thiệu với chất giọng trong trẻo: “Xin chào, chị tên Từ Khấu Huyền, xếp thứ hai trong nhà, nhưng em đừng gọi là cô hai Từ như bọn họ nhé. Chị và Nhược Nhược thân lắm, có thể gọi em là em gái không? Chị bị cuồng em gái đấy.”