Khúc Sở vuốt sống lưng cô từng chút một, cánh tay vây quanh hông hơi nới lỏng ra, chẳng mấy chốc tiếp tục ôm chặt, anh thử điều chỉnh liên hồi.
Nỗi dịu dàng anh mang đến tựa tơ lụa, rõ ràng đang bao bọc lấy nhưng lại như thể chẳng hiện hữu. Eo của cô gái nhỏ chưa đầy một nắm tay, toàn thân mềm mại, Khúc Sở đã từng ôm ai bao giờ đâu, loay hoay thế nào cũng thấy không đúng, sợ ôm không khéo thì Ứng Trường Lạc bật khóc chạy mất, cũng sợ khiến cô đau nhưng cô chẳng nói và cứ chịu đựng như vậy. Ứng Trường Lạc hết được thả lỏng rồi lại siết vào, không ngừng cựa quậy tìm tư thế ôm phù hợp. Cái ôm này không hề liên quan đến ham muốn, chỉ thuần chứa đựng nỗi đau lòng của người lớn tuổi hơn dành cho cô bạn nhỏ. Trong khoảnh khắc ấy, cô đã nghĩ rằng mình là báu vật hiếm thấy, song vẫn ngẫm nghĩ xem rốt cuộc mình có đáng được Khúc Sở đối xử ân cần như vậy không. Vòng tay của Khúc Sở quá đỗi ấm áp, mơ mộng đến độ Ứng Trường Lạc không tài nào xác nhận được, liệu đây có phải hiện thực không. Nhưng bàn tay giữ ở gáy lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Con đường tiến về phía cáp treo và trò chơi cỡ lớn rộng rãi, điểm tốt của khu trò chơi nằm ở việc không một ai chú ý xem bạn đang làm gì. Phần mặt dù che nắng hướng lên trên, nằm chỏng chơ bên cạnh, ánh nắng kéo dài chiếc bóng chặt chẽ không thể tách rời của họ. “Cứ khóc nếu em muốn, anh ở đây, anh trai ở đây, luôn luôn ở đây.” Giọng khàn khàn phát ra trên đỉnh đầu, Khúc Sở không ngừng nhấn mạnh, tiêm cho cô một liều thuốc yên lòng. Khóe mắt Ứng Trường Lạc cay cay, chóp mũi chua xót, cô cố gắng hít vào mấy lần, vẫn chẳng thể kiềm chế được, một dòng chất lỏng nóng hổi chảy xuống gò má, chẳng mấy chốc đã thấm lấy vạt áo trước của Khúc Sở. Thật ra đã rất nhiều năm cô chưa từng khóc, cảm xúc rơi lệ từ lâu đã trở nên vô nghĩa với cô. Đám quyền thế và người giang hồ đều không tin vào nước mắt, khóc xong rồi vẫn phải tiếp tục làm việc nên làm, khát khao được quan tâm không thành, sẽ hoài không thể với tới. Khi Ứng Trường Lạc ý thức được việc mình đang khóc, cô vô thức muốn tránh né, sợ làm bẩn đồ của Khúc Sở. Nhưng cô chỉ vừa cử động yếu ớt, đã bị ấn vào lòng lại, còn ấn mạnh hơn. Giọng điệu của Khúc Sở không cho từ chối: “Ôm anh trai thêm một lát nữa nhé, anh muốn ôm em.” Dây thần kinh nào đó kéo căng bị cắt ngang, tâm trạng bên dưới lớp băng mãnh liệt trào dâng. Ứng Trường Lạc bộc bạch hết tâm can bằng giọng nói êm ái hiền hòa xen lẫn tiếng nức nở: “Hai bức “Chờ mong” và “Uổng công” đều đem tới phản ứng không nhỏ trong giới, Ứng Hành Vân hài lòng lắm, ông ấy thậm chí còn muốn dùng cách tương tự để tạo ra bức tranh thứ ba. Năm em tám tuổi, ông ấy đưa em đến khu vui chơi thêm lần nữa, dù trước đó đã gần một năm rưỡi em và ông ấy không có lấy một cuộc điện thoại.” “Quá tam ba bận, em từ chối thẳng ông ấy, Ứng Hành Vân mắng em, bảo em không hiểu nghệ thuật xíu nào, ông ấy chẳng làm gì sai cả, đấy chỉ là phần tất yếu của nghệ thuật thôi.” Vốn dĩ không biết nên để đâu, hai cánh tay thõng xuống bên người cuối cùng cũng ôm lấy vòng eo gầy gò mạnh mẽ của Khúc Sở, áo thun mỏng manh, cô có thể cảm nhận được từng đường nét cơ bắp dưới lòng bàn tay, cường tráng nhưng không hề quá phô. Ứng Trường Lạc cọ đầu vào ngực anh rất nhẹ, sau đó tiếp tục áp vào, chậm rãi kể tiếp: “Ứng Hành Vân nói xong thì cúp điện thoại, về sau bọn em không liên lạc hay gặp mặt nữa. Năm năm trôi qua, lần gặp lại Ứng Hành Vân chính là lúc anh gọi ông ấy đến nhà họ Lục.” Nếu phía đối diện có người hoặc máy ảnh, hẳn sẽ bắt trọn vẻ mặt đầy phức tạp bây giờ của Khúc Sở. Kinh ngạc, đau lòng, ngạc nhiên, và dịu dàng lưu luyến, tất thảy được viết hết lên gương mặt anh tuấn, khóe môi mỏng sở hữu đường cong hướng xuống rõ ràng, đôi mắt hai mí cộng thêm tam bạch hẹp toát lên vẻ sắc bén, đôi đồng tử nâu ẩn chứa ánh sáng vụn vỡ ảm đạm mơ hồ. “Em không oán hận Ứng Hành Vân gì cả, do ông ấy tự tức giận không liên lạc với em. Đã qua nhiều năm, số tuổi tăng dần, em cũng miễn cưỡng hiểu được phần nào tầm quan trọng sâu sắc của linh cảm đối với người sáng tạo nghệ thuật. Nhưng thi thoảng mộng cũ vỡ vụn vào nửa đêm, em vẫn không kìm nổi, rất muốn hỏi Ứng Hành Vân rằng, chẳng lẽ ông ấy sống đúng với bản thân, nên có thể hy sinh em sao?” Ứng Trường Lạc siết chặt nắm đấm, điên cuồng muốn chất vấn người bố đã vắng mặt trong nhiều năm cuộc đời, song cô chẳng làm được. Ứng Hành Vân hoàn toàn mặc kệ đến nỗi bất lực và không cam lòng của cô, có hỏi tới cũng chỉ vô dụng. Cô cứ mãi đau đáu, tới tận hôm nay mới dám mở lòng với Khúc Sở. . ||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||Cô không thích nói chuyện, không phải vì chứng ngại xã giao hay do bệnh tâm lý, không có bạn bè không phải vì không muốn có, chỉ chẳng biết làm sao để tâm sự với người khác. Kinh nghiệm sống của cô đã vượt qua nhận biết của các bạn đồng trang lứa, biết phải giải thích thế nào với người khác đây, càng không thể thẳng thắn về thân thế được. Trong lúc mọi người đang tràn đầy phấn khởi kể việc cuối tuần bố mẹ dắt bọn họ đi chơi, tổ chức sinh nhật hoa mỹ thế nào, chẳng lẽ cô phải bịa ra một câu chuyện hài hòa vui vầy để bằng bè bằng bạn sao? Việc kéo người khác cùng chịu khổ với mình, nên làm sao? Kết bạn thông qua việc lừa gạt, liệu chắc rằng sẽ không bị vạch trần ư? Thuở nhỏ, Ứng Trường Lạc không biết cách xử lý tốt các vấn đề này, cô đành im lặng không nói, ít nói ít sai, tập che giấu bản thân mình dưới vỏ bọc lạnh lùng, dần dà cũng quen như vậy. Người khác cứ việc nhiệt huyết và sôi nổi, còn cô, một thân một mình sống cũng rất tốt. Ứng Trường Lạc lưu luyến vòng tay và ánh nhìn chăm chú dịu dàng của Khúc Sở, không muốn buông tay, cô cam tâm tình nguyện mở lòng, cho Khúc Sở cơ hội lựa chọn một lần nữa. Cô rất rõ tại sao mình kể những điều này, đằng sau nỗi tang thương, cô còn phơi bày một phần khiếm khuyết trong tình cảm của mình. Em thiếu thốn rất nhiều tình yêu thương của bố mẹ, có lẽ sau này phải cần gấp bội tình yêu thương mới bù đắp phần nào được. Em không quá hiểu rõ về việc sống thật tích cực, khác một trời một vực với các cô gái đáng yêu khác, dẫu vậy, anh vẫn muốn ôm em chứ? Khúc Sở thở dài một hơi, tay trái ôm trọn vòng eo của Ứng Trường Lạc, bàn tay phải dời từ sau đầu đến phần cổ, xoa gáy cô thật nhẹ nhàng thật chừng mực, tựa như đang ủ ấm trong lòng một chú mèo con vừa ra đời không lâu, còn mèo mẹ đã biến mất không chịu trách nhiệm, và anh chưa từng nuôi mèo nhưng sẽ gắng hết sức bảo vệ. “Vấn đề nằm ở Ứng Hành Vân, không phải lỗi của nhóc Trường Lạc nhà ta, nào có ai xứng đáng bị hy sinh chứ.” Khúc Sở thoáng nâng Ứng Trường Lạc lên, khom lưng để cô có thể vùi vào cổ mình, anh khàn giọng dỗ dành: “Sau này ấy, em gặp ác mộng, hãy tới gõ cửa phòng anh, anh trai ngủ trễ lắm. Em muốn khóc, cứ khóc, anh có bệnh sạch sẽ, luôn thủ sẵn khăn giấy trong người. Ngoài ra, anh còn siêu cấp cuồng em gái nữa, thoải mái làm nũng với anh nhé. Anh sẽ luôn có mặt đến ngày em không cần anh nữa mới thôi.” Ứng Trường Lạc ngửa đầu, chống cằm lên bả vai rộng lớn của Khúc Sở, ánh mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng, chiếc xe đẩy nhỏ bán đồ ăn với màu sắc sặc sỡ ở đằng xa từ từ rơi vào tầm mắt, trên biển hiệu thật to có hình quả cam cắt ngang. Trong tủ ướp lạnh bày đầy những quả cam tròn vo, Ứng Trường Lạc cong môi, sau khi khóc, cô cất giọng mềm mại: “Vậy bây giờ em muốn uống nước cam, anh mua giúp em đi.” Khúc Sở vui vẻ đồng ý: “Duyệt.” Cuối cùng anh cũng buông Ứng Trường Lạc ra, cúi người dùng đầu ngón tay đẩy tờ khăn giấy, cẩn thận lau nước mắt của cô. Làn da của cô gái rất mỏng, đuôi mắt đỏ hồng, trông đáng thương làm sao. Ứng Trường Lạc không được tự nhiên muốn quay đầu đi, bị anh bóp cằm giữ yên. Khúc Sở nói nhỏ bên tai cô: “Nhóc Trường Lạc khóc xong còn đẹp hơn, y chang bé mèo xù lông vậy, anh chụp tấm hình được không?” “...” Ứng Trường Lạc không đoán được, anh đang nghiêm túc muốn chụp hay đang dỗ cho mình vui, nhưng cô cũng không nhúc nhích gì nữa, để anh toàn quyền chăm sóc mình. Đầu ngón tay vén sợi tóc rối rũ xuống trán ra sau tai, rồi nhẹ nhàng vân vê vành tai, Khúc Sở hài lòng nhìn Ứng Trường Lạc: “Được rồi, cô chủ nhà ta xinh đẹp chói lóa. Đi thôi, đến mua nước cam nào, em muốn uống mấy ly cũng được.” “Anh cúi đầu trước đã.” Ứng Trường Lạc ra lệnh không đầu không đuôi. Khúc Sở nhướng mày, thật sự nghe lời cúi đầu đến mức có thể nhìn ngang tầm với cô. Ứng Trường Lạc trả thù, cô vò rối tóc anh, tóc anh cứng hơn tóc mình nhiều, xúc cảm hoàn toàn khác biệt, cô không khống chế được, bèn vò thêm mấy lần. Khúc Sở vẫn đứng im, không hề phản kháng, mặc cho cô vân vê nhào nặn, trong mắt đượm ý cười không dứt. *** Một ly nước cam tốn bốn mươi tám Nhân dân tệ để mua và cần sáu quả cam để ép ra. Nhân viên cửa hàng rất thạo việc, bỏ vỏ cam thừa, múc một muỗng đá đầy, ném tất cả vào máy ép nước. Trên không trung bỗng nhiên truyền đến tiếng gào thét rung trời, Ứng Trường Lạc nhìn theo âm thanh, phát hiện ra một đợt tàu lượn cao tốc mới chạm đỉnh cao nhất. “Em muốn chơi tàu siêu tốc hả?” Khúc Sở lười biếng hỏi, trên áo thun trắng của anh hiện thêm chút đồ trang trí, nước mắt thấm vào nhòe ngang, y hệt một đóa hoa in sâu sắc. Ứng Trường Lạc lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Em có thể chơi ạ?” Trong nhận thức của cô, những trò chơi kích thích này ít nhiều gì cũng có hạn chế về tuổi tác. “Có thể chứ.” Khúc Sở đứng thẳng, dùng bàn tay áng chừng chiều cao của cô với mình: “Em cao tầm một mét sáu nhỉ?” Ứng Trường Lạc cầm ly nước cam lớn mà nhân viên đưa, báo chiều cao chính xác của mình: “Một mét năm mươi tám.” “Anh trai cao một mét tám mươi bảy đó.” Khúc Sở thờ ơ nói. Ứng Trường Lạc ực một ngụm nước cam lớn rồi mới ngước mắt ngó anh, không mặn không nhạt chế nhạo: “Ghê phết.” “Em vẫn cao lên nữa mà.” Khúc Sở chủ động cầm ly, hỏi xin nhân viên quai xách: “Khu vui chơi không có quy định về độ tuổi, chỉ giới hạn chiều cao và cân nặng. Em cứ cao hơn một mét tư, cài dây đai an toàn thật chắc chắn là chơi được đầy đủ trò rồi, vậy chúng ta triển nhé?” Ánh mắt Ứng Trường Lạc dao động, cô không đáp lời, cô chỉ về phía gian hàng mực chiên giòn bên kia, cứng nhắc gượng gạo lãng sang chuyện khác: “Anh muốn ăn mực không?” Khúc Sở cười đến mức bả vai khẽ run, ngừng lại nụ cười trước khi Ứng Trường Lạc xù lông: “Ừ, anh muốn ăn lắm luôn, với lại anh không dám chơi tàu siêu tốc. Nếu em muốn chơi quá, anh đành liều mình bồi thiếu nữ vậy.” “Thôi.” Ứng Trường Lạc nghiêm túc đáp: “Anh vẫn giữ lại mạng chờ em buổi tối đến gõ cửa đi.” Khúc Sở lùi lại hơn nửa bước, hơi nghiêng người về phía trước, đưa lòng bàn tay phải hướng lên rồi vòng quanh người, mũi chân phải đứng khép vào chân trái, khuỷu tay không nhúc nhích tí nào, cánh tay quấn một vòng nữa, sau đấy cúi đầu. Anh đã thể hiện tư thế quý ông nước Anh đạt chuẩn mực, nói thật dịu dàng và rõ ràng: “Được, câu chuyện “Ma gõ cửa nửa đêm” rất đáng sợ, nhưng “Cô chủ gõ cửa nửa đêm” lại là niềm vinh hạnh cao cả của tôi.” Ứng Trường Lạc cười yếu ớt xem thường, bất đắc dĩ hỏi: “Anh nói thật đi, thực sự không có ai bảo anh diễn tướng thanh sao?” “Đương nhiên có rồi.” Khúc Sở nhún vai trả lời: “Thời đại học, bạn cùng phòng của anh cứ khuyên anh gia nhập câu lạc bộ khúc nghệ, nói anh không cần biểu diễn, chỉ phụ trách công việc thông báo tuyển dụng, cứ ngồi ở đâu đấy, bày bảng hiệu ‘mình độc thân, gia nhập câu lạc bộ sẽ cho cách thức liên lạc’ là được.” “...” Ứng Trường Lạc liếc anh: “Đi thôi?” Mực nằm trong chảo dầu hưởng thụ quá trình gột rửa nhiệt độ cao, bật lên tiếng xì xèo, đầu bếp chế tác đang xay ớt bột, chuẩn bị rắc ớt. Khúc Sở lấy khăn giấy ra, chậm rãi mở ra giữa không trung, nhàn nhạt đáp: “Trong lòng em, anh trai chính là loại người thất đức ấy sao? Đau lòng quá, đừng để ý đến anh nữa, cứ để anh khóc một mình chốc lát.” Ứng Trường Lạc giữ nguyên thái độ, nhận lấy tờ khăn giấy kia, cô định bước đến cầm món mực đã chiên xong. “Đừng để bị bỏng đó, thêm giấy đi.” Khúc Sở ân cần nói, tiếp tục đưa cho cô một tờ ngay. Ứng Trường Lạc nhướng đuôi mắt lên: “Khóc xong rồi à?” Khúc Sở véo mạnh mũi, im lặng không nói. Đầu bếp cười ngả nghiêng, tạm dừng hành động rắc gia vị, cởi mở đáp lại: “Không được rồi không được rồi, tôi thật sự không muốn cười đâu, nhưng tình cảm hai anh em tốt quá, tôi cười đến mức run cả tay.” “Bọn cháu giống nhau lắm ạ?” Ứng Trường Lạc nhíu mày hỏi, không rõ vì sao người lạ nào cũng chắc chắn hai người họ là anh em. Đầu bếp gật đầu: “Dĩ nhiên rồi. Cháu gái à, cháu nhìn đường nét mũi của cháu và cậu ấy xem, đều cao, đến đôi mắt, đều đẹp, thanh tú như vậy, chẳng nhẽ không phải người một nhà à?” Trong mắt người ngoài, tướng mạo xuất chúng kết hợp với độ chênh lệch tuổi tác rõ ràng thì chỉ có anh em. Ứng Trường Lạc thầm tính, vậy qua mấy năm nữa, khi mình lớn hơn chút nữa, mọi người sẽ không suy nghĩ theo hướng này nữa nhỉ. Bạn đời cũng là người một nhà mà. *** Khúc Sở xe nhẹ đường quen, dẫn cô tới trước bãi biển nhân tạo, tìm một chỗ râm mát. “Bãi biển” này được xây dựng cho trò chơi thuyền hải tặc, ắt hẳn đã tốn rất nhiều tiền, diện tích cực rộng, còn đặc biệt được dùng máy quạt gió và máy tạo sóng để tạo ra bầu không khí sóng gió, về phần hải âu gì đấy thì không có, vẫn thiếu chút đỉnh dù rất đã cố gắng. Ứng Trường Lạc ngồi dưới bóng cây, Khúc Sở dựa vào lan can, tay cầm một miếng mực chiên xù thật to. Khúc Sở nuốt miếng mực trong miệng, cảm khái nói: “Em nói xem anh trai có phải là người tốt vô song trên đời không.” “Hả?” Ứng Trường Lạc mơ hồ thốt ra từ nghi vấn. Khúc Sở chỉ về phía bãi biển nhân tạo phía sau, lẩm bẩm: “Có một bài thơ về biên cương rất bi thảm, đáng thương cho mớ xương phơi bên bờ sông Vô Định, hãy còn là người trong mộng của những người vợ chốn phòng khuê. Anh đây đứng bên quê hương của loài mực, giúp chúng giải quyết nguyện vọng còn sót lại, anh vẫn không được tính là người tốt à?” Là tốt dữ chưa? Quay về phía quê hương phiên bản giả, ăn người ta đến nỗi không còn miếng xương nào, còn muốn lập đền thờ cho bản thân mình. Ứng Trường Lạc không nhịn được, cô phản bác: “Anh là ma quỷ hả?” Khúc Sở cắn xé một miếng mực lớn, tao nhã nuốt xuống rồi mới nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cho em cơ hội nói lại đấy, tìm đâu ra ma quỷ đẹp trai như này chứ?” “Đã tìm được rồi.” Ứng Trường Lạc nhếch môi: “Đứng trước mặt em nè.” Khúc Sở gật đầu công nhận: “Được rồi, vậy anh làm ác ma lớn, em làm ác ma nhỏ, chúng ta hãy diện đồ đen vào lần sau tới đây rồi vào nhà ma hù dọa nhân viên đi…” Đôi câu ba lời, việc khóc sướt mướt vừa nãy như thể chưa từng tồn tại. Ứng Trường Lạc phát ra tiếng cười từ đáy lòng. “Gió biển” lướt qua góc áo của Khúc Sở, họa ra dáng người cao lớn, lại lần tới lay động làn váy của cô. Như bị ma xui quỷ khiến, cô giơ điện thoại lên, hướng về Khúc Sở, thực hiện tư thế muốn chụp hình. Khúc Sở biếng nhác đứng ngược sáng, ánh sáng rơi trên đầu vai của anh, dát một lớp vầng sáng mỏng tang lên khắp người. Mắt kính gọng vàng đã được lấy xuống, trong đôi mắt sao ẩn chứa ý cười mơ hồ, trên cổ tay với khớp xương rõ ràng còn đeo dây buộc tóc kỳ lạ. Tay trái của Ứng Trường Lạc đeo vòng tay mà anh tặng, Khúc Sở thấy tay phải của cô đeo dây buộc tóc, mãi thấy không hợp với chiếc váy nên dứt khoát tự mình đeo thay cô luôn. Cơn gió sượt qua, lớp lụa lồng trên cùng của váy nhích lên, một phần mép váy xanh lam của Ứng Trường Lạc rơi vào ống kính. Ứng Trường Lạc ngẩn ngơ, không xóa mà chụp lại, sau đấy cô rút điện thoại về, cụp mắt đăng lên vòng bạn bè tin đầu tiên trong đời mình. Không một chữ nghĩa, độc mỗi tấm ảnh. Không Có Ai: [Hình ảnh] Ảnh đại diện trống không, chữ ký cá nhân trống không. Vệt màu đầu tiên do tài khoản Wechat của Ứng Trường Lạc để lộ ra là hình chụp Khúc Sở và màu lam thuộc về cô nhỏ bé vô cùng, bé nhỏ đến mức thậm chí không dễ nhận thấy.