Cậu cả nhà họ Khúc nắm trong tay gia sản bạc triệu, tuổi trẻ tài cao, công việc chỉ làm để cứu rỗi chúng sinh.

Thêm nữa, tướng mạo anh xuất chúng, tính cách tử tế, là “nam thần” nức tiếng ở Học viện Y khoa. Từ xưa đến nay, chỉ có người khác bắt chuyện với anh, và anh đều lạnh nhạt từ chối.

Khúc Sở thậm chí chưa từng chịu nỗi oan ức nào đen đủi như vậy, càng không muốn thừa nhận vì mình đang rảnh rỗi nên mới bắt chuyện với một cô gái chưa thành niên.

Thế là anh liên tục phủ nhận ba lần: “Anh không phải! Anh không có! Em chớ nói lung tung!”

Anh vừa mở điện thoại ra, trăm cay nghìn đắng nhớ lại mật mã QQ Tencent, vừa tìm kiếm tấm hình chụp chung với chị hai nhà bên vào nhiều năm trước trong kho ảnh, rồi đưa qua cho cô: “Này, em tự xem đi, giống không?”

Ứng Vô Hoan chỉ muốn đuổi người đi, vừa sắp buông câu: “Không giống.”

Nhưng khi thấy tấm ảnh trên màn hình, cô chợt kinh hãi, đó là một tấm ảnh rất cũ kỹ, dường như đã lâu đời lắm rồi.

Có thể nhìn ra được, đây vốn là hình phim nhựa, sau này được chụp thành ảnh để đăng lên mạng.

Trong đấy, Khúc Sở vẫn là một cậu bé chưa lớn, đường nét chưa rõ ràng lắm, mơ hồ có thể nhìn ra được chút mặt mũi đại khái, đứng bên cạnh Khúc Sở là một cô gái đang cười, lúm đồng tiền như hoa, một gương mặt y hệt cô đến chín phần.

Lục Oanh quanh năm không về Đế Đô, sau khi Ứng Trường Lạc lên năm thì số lần gặp mẹ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Thuở còn bé, vì nhớ nhung mẹ nên nhiều lần cô đã tìm xem hình của bà, cô biết rất rõ, người con gái trong bức ảnh này chính là mẹ mình.

Bà đặt mu bàn tay ra sau đồng phục rộng rãi, đầu ngón tay lặng lẽ vân vê li quần, kéo thành các nếp uốn.

Não bộ nhanh trí hoạt động, cô không ngừng suy tư, phải làm thế nào mới tốt đây, có bị cắn chết cũng không được thừa nhận sao?

Nhưng hai mẹ con mình giống nhau như vậy, nếu chối thì mang đến hiệu quả thật à?

Hàng lông mi dài tạo nên một đường cong hình quạt dưới mí mắt, bởi vì chênh lệch chiều cao, Khúc Sở không thể thấy được vẻ mặt của cô khi cô cúi đầu.

Anh nhạy cảm, nhận ra cô gái này đang căng thẳng, cười nhẹ trấn an: “Em đừng lo, anh là người đứng đắn.”

Sau đó, anh tự nhiên chứng minh lời nói này của mình hợp lý ra sao, có căn cứ hẳn hoi.

Cô gái trước mặt thật sự chẳng khác gì chị gái Lục Oanh đã từng sống cạnh nhà mình. Khi ấy, Khúc Sở còn nhỏ lắm, bố tái hôn, mẹ kế đối xử với anh không mặn không nhạt.

Hằng ngày, bên cạnh việc kéo bè kết phái với Dung Lỗi để đại náo thiên cung, thì anh còn quen thói “bỏ nhà ra đi”.

Anh thường xuyên bắt gặp Lục Oanh đứng ở ngoài cửa nhà gọi điện. Hai vị khách quen của công viên nhỏ bên ngoài cổng nhà, sau khi chạm mặt vài lần, đã từ từ biết nhau.

Nhà họ Khúc và nhà họ Lục từng là hàng xóm láng giềng, công việc làm ăn khác biệt, nhà họ Khúc theo nghiệp sưu tầm đồ, căn cơ nhà họ Lục đến từ tài chính.

Không can thiệp vào chuyện của nhau, hoàn toàn chẳng xung đột lợi ích, đôi bên xưa nay qua lại thân thiết.

Nếu cô gái này là con cái nhà họ Lục, dựa vào quan hệ của mình và Dung Lỗi thì anh hẳn sẽ biết, nên Khúc Sở mới thấy là lạ, con người ta khi không sao lại có thể giống nhau đến thế?

Ứng Vô Hoan cắn môi, quan sát đôi bàn tay rõ từng khớp xương kia đang thao tác trên màn hình điện thoại.

Giao diện đổi từ kho ảnh sang nơi tán gẫu.

Nhấn mở nhóm chat có tên ngôn ngữ sao Hỏa: ╰→ 1 người nhà ㄖㄅ tương thân tương ái ˇ.

Ứng Vô Hoan nheo mắt, rốt cuộc cũng nảy ra cách ứng phó, cô kéo dài âm cuối, uể oải hỏi: “Anh có bệnh à?”

Khúc Sở cũng biết phong cách nhiều năm trước này có chút ngớ ngẩn. Anh vừa chuẩn bị thu lại điện thoại, định giải thích thêm lần nữa, đây là nhóm được lập vào năm hai ngàn lẻ mấy nào đó, lúc ấy thịnh hành kiểu ngôn ngữ sao Hỏa giống vậy lắm.

Ứng Vô Hoan khẽ nghiến răng, hạ quyết tâm, chộp lấy cổ tay anh.

Cô bật ra câu nói dài nhất trong đời mình, trừ lúc trả lời giáo viên trên lớp: “Anh trai này, con mẹ nó anh thật sự là bác sĩ à, có chắc là không phải giả vờ thông minh nên chẳng bắt kịp xu hướng đấy chứ? Đừng tưởng rằng tóc mình đen thì tôi không nhìn ra được bản chất của anh.”

???

Đời này Khúc Sở chưa từng nhuộm tóc màu khác, là người nghiêm chỉnh nhất trong nhóm bạn thân từ nhỏ, bây giờ chỉ có thể á khẩu, không thốt nên lời trước câu hỏi quá mức này của em gái đây.

Anh cụp mắt, nhìn bàn tay nhỏ yếu ớt đang nắm cổ tay mình, thấy dưới làn da trắng trẻo lạnh lẽo ấy hiện lên các mạch máu màu xanh. Anh chợt không nỡ tránh né và quát mắng cô, nhưng nền giáo dưỡng của Khúc Sở không cho phép anh không nói năng gì.

Đương lúc Ứng Vô Hoan đinh ninh rằng kế hoạch của mình đã thành công, bác sĩ Khúc chắc sẽ tức giận, phẩy tay áo bỏ đi.

Khúc Sở lại không làm theo kịch bản, đôi mắt sau cặp kính lóe lên tia sáng nhanh trí, anh không đành lòng nặng lời với trẻ vị thành niên, bèn lên lớp dạy đạo đức: “Đầu tiên, anh thật sự không phải đang giả vờ thông minh, hay không theo xu hướng. Em thấy đấy, nhóm này đã có từ rất nhiều năm trước rồi, lúc đó mấy ngôn ngữ sao Hỏa như này phổ biến trên mạng lắm, tên nhóm cũng không phải do anh đặt. Còn nữa, em xem, em xinh đẹp thế kia, sao có thể mắng chửi người ta chứ… Vậy không đúng lắm đâu.”

Ứng Vô Hoan nhíu mày, khẽ cụp đôi mắt hoa đào, cô cũng không hiểu rõ, sao trên thế giới này lại tồn tại kiểu người hay lảm nhảm như vậy chứ?

Nhưng kỳ lạ là, cô không hề cảm thấy người xa lạ trước mặt này ồn ào.

Cô được che chở rất tốt, thường ngày nếu các bạn đồng trang lứa thấy cô đanh mặt lại, họ tuyệt đối sẽ không sáp tới, nhưng Khúc Sở rõ khác, cô không biết nên ứng phó ra sao.

Đối phương có lòng tốt, còn cô thì không thạo chuyện nói dối.

Khúc Sở cất đi điếu thuốc chưa châm, không muốn hút nữa, anh lấy ra một viên socola từ trong túi rồi đưa cô, ngước cằm tỏ ý: “Ăn kẹo không?”

Ứng Vô Hoan lắc đầu từ chối.

Khúc Sở mỉm cười: “Tốt lắm, đừng ăn đồ người lạ cho.”

Ứng Vô Hoan lạnh lùng nhìn anh: “...”

Khúc Sở tự xử kẹo socola, thấy rất thú vị, anh đảo mắt nhìn bàn tay của cô gái vẫn đang cầm cổ tay mình: “Em nhất định phải bám vào điều gì đó mới thấy an toàn sao?”

Anh đã ý thức được, cô gái trước mặt không có suy nghĩ coi thường mạng sống của bản thân, bèn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

Ứng Vô Hoan rút tay về như bị điện giật rồi đút vào túi quần.

May thay, chẳng mấy chốc chú tài xế Trương đã thăm con gái xong, chạy đến sân thượng tìm Ứng Vô Hoan, cô cuối cùng mới thoát khỏi tình cảnh lúng túng này, nhưng nếu chú Trương xuất hiện, đồng nghĩa với việc bại lộ thân phận của cô.

Chú Trương làm tài xế cho Lục Lận từ khi còn trẻ, nói nôm na là một phần trong nhà họ Lục. Trước khi nhà họ Lục chuyển đến khu biệt thự về cơ bản là đang ngăn cách với thế giới như hiện nay, chú ấy đã dõi theo từng bước trưởng thành của Dung Lỗi, theo đó cũng chứng kiến Khúc Sở lớn lên ra sao.

Ứng Vô Hoan giống hệt Lục Oanh như đúc từ một khuôn, cộng thêm chuyện có tài xế của nhà họ Lục đặc biệt tới tìm cô, ngốc đến mấy cũng nhìn ra được manh mối trong đấy.

Khúc Sở cười nhẹ như gió thoảng mây bay, gật đầu với chú Trương rồi gọi: “Chú Trương ạ.”

Sau đó, anh tiếp tục lấy viên socola khác và đưa cô: “Bây giờ em ăn được rồi, dù sao nếu có chuyện gì thì anh trai cũng không chạy được.”

Bầu không khí chợt trở nên vô cùng kỳ quái.

Ngay cả đám mây đen trên trời cũng chững lại, không còn trôi về phía Bắc nữa.

Chú Trương là người giỏi nhìn mặt đoán ý, biết ăn nói, nhưng giờ phút này, chú ấy cũng không tài nào tìm ra được lý do gì để giải vây.

Ứng Vô Hoan hệt như chú mèo bị túm lấy và xách gáy lên, đuôi mắt khẽ nhướng, vò đã mẻ lại sứt, cô hờn dỗi nói: “Nếu anh ưa lải nhải như vậy, sao không đưa tôi về nhà nói hẳn ba ngày ba đêm luôn đi?”

Đầu ngón tay của Khúc Sở vân vê điếu thuốc, anh quay người, dựa nghiêng vào hàng rào, tư thế biếng nhác, nhàn nhạt đáp: “Muốn anh trai dẫn em về nhà cũng được, nhưng dù sao cũng phải nói cho anh biết em tên gì trước đã chứ?”

“Ứng Vô Hoan.” Cô vô cảm báo danh.

Trên thực tế, khi thốt ra tên của mình, Ứng Vô Hoan dường như mang theo chút mong đợi. Cô khao khát cuộc sống này có thể thay đổi một chút, ít nhất cô cũng đâu muốn người mình nói chuyện nhiều nhất là giáo viên tiếng Anh.

Nhưng cũng chỉ dừng ở mức một xíu mà thôi, cô thật sự chẳng trông chờ vào tên lắm lời đẹp trai này thật sự dắt mình về nhà.

Nhiều việc đã được định sẵn từ khi sinh ra rồi, nghĩ không thông, trốn không thoát.

“Ứng Vô Hoan à?” Khúc Sở đọc tên của cô, như đang suy nghĩ điều chi, anh nhoẻn miệng cười, bàn tay lững lờ giữa không trung, giọng nói mát lạnh tựa nước: “Anh trai có thể sờ đầu em không?”

Ứng Vô Hoan do dự không trả lời, Khúc Sở tự biên tự diễn: “Vậy anh trai xem như em đã đồng ý rồi.”

Sau đó, bàn tay ấm áp đặt lên xoáy tóc của cô, hàm ý trấn an, Khúc Sở ngừng cười, khom lưng đối mặt với cô, chân thành nói: “Em ở nhà chờ anh trai đi.”

***

Chuyện hôm ấy chỉ như một khúc đệm nhỏ. Sau khi về nhà, chú Trương đã trình bày từng việc đã xảy ra cho Lục Lận biết.

Lúc đấy, Lục Lận đang tự luyện cờ trong phòng thư pháp, cũng chẳng nhíu mày, ông chỉ hỏi để xác nhận: “Con bé gặp Khúc Sở rồi à?”

“Vâng ạ.” Chú Trương khẳng định: “Bị cậu hai nhà họ Khúc bắt gặp, cô chủ bất đắc dĩ, bèn tự báo tên họ.”

Lục Lận cầm quân đen, gọi Ứng Vô Hoan đang tựa vào cạnh cửa ngẩn người: “Tới chơi với ông ngoại hai ván nào.”

Cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng không biết do ông tin tưởng Khúc Sở sẽ kín miệng hay là thế nào.

Ứng Vô Hoan chưa từng thắc mắc những việc này, một xấp báo cáo viết tên của cô được đặt trên bàn sách của ông cụ Lận, không hề che giấu.

Cũng đâu cần đoán, đó là một loạt các biểu đồ đo lường tâm lý mà Ứng Vô Hoan đã làm sau khi thi cuối kỳ vào tuần trước. Từng bản kết luận về chức năng não, điện não đồ, điện tâm đồ, CT sọ não, kiểm tra PGD động mạch ngón chân, và kiểm tra chuyển động mắt.

Ngay cả nội dung được tóm tắt bằng miệng của bác sĩ, Ứng Vô Hoan cũng nhớ kỹ trong lòng, đơn giản là: “Kết quả sau cùng của chúng ta giống với lần trước, trạng thái tâm lý hiện nay của cô Ứng hoàn toàn khỏe mạnh. Về phần nguyên nhân cô bé không thích nói chuyện, chung quy có thể do tính cách khá hướng nội.”

Cô dẫn binh trắng, sau khi động não một lát thì đặt xuống bàn cờ.

Lục Lận khen nước đi này của cô không ngớt, Ứng Vô Hoan nghe xong hết thì đáp lại bằng một từ cảm thán.

Trọng tâm câu chuyện đã hoàn toàn lệch đi từ lâu, cô ngó ra ngoài qua cửa sổ, dãy núi xa xôi xanh ngắt, rừng cây tầng tầng lớp lớp.

Biết bao làn gió thổi tan từng áng mây đã tích tụ hồi lâu, rốt cuộc cơn mưa này vẫn không sao rơi xuống được.

Đối với Ứng Vô Hoan năm nay đã mười ba tuổi, sinh hoạt trong kỳ nghỉ luôn mệt mỏi hơn khi đi học rất nhiều, bắt đầu từ tám giờ rưỡi sáng đã có giáo viên xách bộ đề tới tận cửa, sáng học Toán, chiều thì Vật lý, xen kẽ là tiết đàn violin, cắm hoa, và cưỡi ngựa.

“Ở giờ học trước, chúng ta đã biết về công thức Taylor tìm giới hạn, hôm nay, cô sẽ nói đến hai điều kiện để chứng minh tồn tại giới hạn, một là tiêu chuẩn dãy số hội tụ đơn điệu, hai là định lý kẹp.” Giáo viên dừng lại.

Ứng Vô Hoan bình tĩnh kể nốt cho cô ấy: “Định lý giới hạn kẹp.”

Nếu chẳng có bất ngờ nào xảy ra, cô sẽ không tham gia vào quá trình thi cử bình thường, mà sẽ lựa chọn một môn để thi đua giành giải, tạm thời chưa biết nên theo Toán hay Vật lý. May mà cô đều thích hai ngành học này, có thể nhẹ nhàng tiếp thu hết kiến thức.

Ngược lại, cô giáo luyện thi ngại ngùng, đành tiếp tục ý của học sinh.

Người ta thường bảo, lời trẻ con không kiêng kỵ, Ứng Vô Hoan chẳng để tâm, Khúc Sở là một đoạn nhạc đệm bé tí, chuyện đã trôi qua vài ngày, không một ai nhắc đến tên Khúc Sở trước mặt cô nữa.

Cô xoay bút, đọc ví dụ mà cô giáo đã đưa, trong đầu tính toán cực nhanh, bình tĩnh đưa ra đáp án cuối cùng.

Sau khi nhận được ngón tay cái đầy ý khen ngợi, câu hỏi thí dụ trên bàn nhanh chóng đổi qua phần khác.

Hai tiếng đồng hồ luyện thi Toán kết thúc, Ứng Vô Hoan tiễn cô giáo xuống lầu.

Trời tháng bảy tựa gương mặt của trẻ con, thay đổi trong chớp mắt.

Mùa mưa của Đế Đô đã đến, bầu trời trong trẻo lập tức đổ mưa như trút nước, quản gia chu đáo đưa dù tới.

Ứng Vô Hoan dẫn cô giáo xuống lầu theo thường lệ, lễ phép đẩy cửa giúp cô giáo, rồi bỗng dưng, cô như bị đóng đinh tại chỗ.

Từ đằng xa, có người tiến đến hướng cửa lớn, và chẳng biết vì sao, Ứng Vô Hoan cảm thấy bóng dáng này vô cùng quen thuộc.

Tốc độ của anh không nhanh không chậm, tránh mưa gió dưới tán dù, qua một lát, anh đã đứng trước mặt Ứng Vô Hoan.

Khúc Sở nghiêng dù về sau, để lộ ra gương mặt. Hôm nay anh diện âu phục, đi giày da, trông rất nghiêm chỉnh, trên mũi đeo chiếc mắt kính gọng vàng, tay còn xách theo một túi quà màu hồng phấn.

Làn hương gỗ nhẹ nhàng tràn vào xoang mũi, xua tan đi mùi bùn đất do nước mưa cuốn lấy, khiến Ứng Vô Hoan ngẩn ngơ.

Hẳn đã phát hiện ra việc cô đang hoang mang, Khúc Sở khẽ cười, giọng nói thu hút vô ngần: “Bạn nhỏ Ứng Vô Hoan này, để em đợi lâu rồi.”