Quả nhiên chuyến săn thu của Lý Hiệu thất bại như dự đoán.

Hôm sau Lý Hiệu bãi buổi triều sớm, mặt gã không biểu lộ thái độ gì, nâng bút viết chữ. Lâm Uyển mặc một bộ áo bào lụa màu lam vàng, tựa đầu lên vai Lý Hiệu nhỏ giọng nói gì đó, như là đang nhẹ nhàng xoa dịu Lý Hiệu, phân tích thiệt hơn cho gã.

Lý Hiệu thờ ơ, cũng lười tranh luận, một lát sau gã miễn cưỡng cười lên, nghiêng đầu hôn lên môi Lâm Uyển, tỏ ý không cần nói nhiều nữa.

Ngoài điện, Hứa Lăng Vân vừa mới tới, một trận gió thu thổi qua đưa cánh phù dung bay lên, trong điện đế hậu đẹp đẽ tựa ngọc, Hứa Lăng Vân nhảy xuống mà đi.

“Hứa đại nhân.” Một lão thái giám bước tới, trong tay nâng một chiếc đĩa: “Thái hậu thưởng cho ngài, hôm nay không cần phải đi tạ ơn.”

Hứa Lăng Vân vén tấm vải đỏ phủ bên trên, trên đĩa đặt một túi lụa nhỏ, trong túi đựng một sấp đào phiến (*) Giang Châu.

Thưởng cái gì cũng thực sự không so được với thức quà ăn vặt này, hai mắt Hứa Lăng Vân tỏa sáng, hắn nhận lấy đào phiến xong đứng dậy tạ ơn, thuận miệng hỏi: “Lúc nào tổ chức săn thu?”

Lão thái giám lắc đầu tiếc nuối, nói: “Nghe nói hôm qua bệ hạ nổi trận lôi đình trên triều, hôm nay đám đại thần lại hợp lực dâng tấu, chỉ sợ săn thu năm nay không thành rồi.”

Hứa Lăng Vân nghe vậy xụ mặt xuống, nói cho có lệ: “Ừm.”

Lão thái giám đi rồi, Hứa Lăng Vân về phòng lấy sách, thầm nghĩ đi kể chuyện cho Lý Hiệu nghe, biết đâu tâm tình đế quân lại có thể tốt hơn một chút. Vậy là hắn lập tức thò đầu trước cửa nội điện dáo dác nhìn quanh, trông thấy Lâm Uyển đang khẽ khàng nói gì đó, Lý Hiệu lại tự nhiên mỉm cười, chắc hẳn cũng không tức giận.

Lý Hiệu đưa mắt nhìn ra, đúng lúc thấy Hứa Lăng Vân quay người về ngự hoa viên, hắn bẻ một nhánh phù dung cài lên cổ áo, thẫn thờ đứng đực ra trước hồ Thái Dịch.

Hứa Lăng Vân lấy túi lụa kia ra, bẻ một miếng đào phiến đưa lên miệng, chợt nghe giọng Lý Hiệu vang lên sau lưng: “Ngươi ăn cái gì, cho cô nếm thử nào.”

Hứa Lăng Vân vội vàng đứng dậy tham kiến, Lý Hiệu ngồi xuống băng ghế đá cạnh đình, nhận lấy quà ăn vặt Hứa Lăng Vân đưa cho: “Chuyến săn thu năm nay không tổ chức được rồi.”

Hứa Lăng Vân cười, nói: “Bệ hạ đừng để trong lòng, năm sau đi cũng vẫn thế mà.” Mặc dù nói mồm như vậy, ẩn bên trong lại chất chứa thất vọng.

Lý Hiệu thở dài, nói: “Có phần không được thoải mái cho lắm, ngươi ngồi đi.”

Hứa Lăng Vân hất vạt áo, vắt vẻo ngồi trên lan can, cười nói: “Đào phiến mật ong này là đặc sản Giang Châu, có vẻ bệ hạ ăn vào cảm thấy không có gì kỳ diệu, thế nhưng đó lại là món ăn mà thần đã ăn từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành.”

Lý Hiệu từ tốn gật đầu, cũng không hỏi nguyên do vì sao, chỉ hỏi: “Mang theo sách chưa?”

Hứa Lăng Vân lên tinh thần, lấy sách trong tay áo ra, cười nói: “Mang rồi.”

Lý Hiệu nói: “Đêm đó ngươi ngủ trước, cô đọc đến đoạn Thành Tổ chuyển nhà ở Đinh Châu. Cô cũng không biết tại sao, cứ như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, dường như có thể nhớ ra một số việc.”

Trong lúc nói chuyện, Hứa Lăng Vân nghiêm túc quan sát ánh mắt Lý Hiệu, hai ánh nhìn vừa mới giao nhau, Hứa Lăng Vân lập tức mở sách, thản nhiên nói: “Đêm đó Trương Mộ đi gửi thư, gọi đến toàn là người trong giang hồ…”

“Từ từ đã.” Lý Hiệu nói: “Cô lại hỏi ngươi một chuyện. Ngươi nhìn nhận ba người Thành Tổ, Trương Mộ, Phương Thanh Dư như thế nào?”

Hứa Lăng Vân khép sách lại, ngẫm nghĩ: “Công tội ngàn thu, không thể đánh giá.”

Lý Hiệu chắp tay đứng lên, nói: “Cô biết trong lòng ngươi có cách nhìn riêng, cứ nói đi, cô không trách tội ngươi đâu.”

Hứa Lăng Vân cười nói: “Cũng không phải thần sợ bị phạt…”

Cặp mày kiếm của Lý Hiệu nhếch lên: “Vậy sao không nói?”

Hứa Lăng Vân nói: “Sợ bệ hạ cười thần.”

Lý Hiệu trách: “Vớ va vớ vẩn, linh ta linh tinh.”

Hứa Lăng Vân mỉm cười, nói: “Phù Phong tiên sinh từng nói, Thành Tổ là một vị hoàng đế lợi hại.”

Lý Hiệu nhìn cảnh sắc hồ Thái Dịch mùa thu, ôn tồn nói: “Phải làm như thế nào mới được xem như một hoàng đế lợi hại?”

Hứa Lăng Vân cười trả lời: “Thần cũng không nói được phải làm như thế nào, thế nhưng trước giờ người ta vẫn nói làm bạn với vua như chơi với hổ, Thành Tổ không thể nghi ngờ chính là minh chứng xác thực nhất cho câu nói này. Hắn đối xử với thần tử khi thì thân thiết, khi lại hờ hững, lúc thì thân cận Phương Thanh Dư, lúc lại thân cận Trương Mộ, quay đi quay lại hai trọng thần ra sức phò tá hắn từng bước hoàn thành nghiệp lớn, đánh cho người ta một gậy rồi lại cho một quả táo ngọt. Hắn đối xử với người ngoài thì giữ lòng dạ thâm sâu, đối với Phương Thanh Dư và Trương Mộ lại thẳng thắn đến mức khiến cho bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng. Thành Tổ quen gặp dịp thì chơi, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, vừa không đắc tội nhà họ Tôn, lại khiến Tôn Nham phải cam tâm tình nguyện giúp đỡ hắn.”

“Trước khi Thành Tổ phục vị, người chưa từng trở mặt với Tôn Nham, cũng không hề để bụng thái độ lạnh nhạt của Tôn gia. Cứ thế cho đến vài năm sau khi đăng cơ, Thành Tổ đã tìm cớ huyết tẩy cả nhà họ Tôn, tịch biên nhà Tôn Nham mà không hề quan tâm đến mối giao tình giữa Trương Mộ và Tôn Nham, từ ấy đại tộc Tây Xuyên bốn trăm năm lụi tàn.”

Lý Hiệu nói: “Cô cũng từng nghe Phù Phong tiên sinh kể đoạn sử này rồi. Năm đó vọng tộc mười sáu châu ngạo mạn phân chia thế lực, đuôi to khó vẫy, cũng bất lợi cho việc thống nhất Đại Ngu. Thành Tổ san bằng thế lực vọng tộc, nhìn thì giống sát hại công thần, nhưng kì thực đã giúp đặt vững nền móng cho cơ nghiệp trăm năm Đại Ngu sau này. Nếu không ngươi cứ nhìn vấn nạn hoạn quan loạn chính, quốc lực trống rỗng từng xảy ra dưới triều đại trước mà xem. Nếu đại tộc các châu vẫn còn thì bây giờ đã không có Đại Ngu rồi. Đây cũng không hoàn toàn là ân oán cá nhân.”

Hứa Lăng Vân chậm rãi gật đầu, cười nói: “Thật thật giả giả, tâm tư khiến cho người ta không thể nắm bắt được, làm thủ hạ của người này có lẽ rất là mệt mỏi.”

Lý Hiệu lại ngồi xuống, từ tốn nói: “Ngược lại cô lại cảm thấy Phương Thanh Dư mới là kẻ mang tâm tư khó dò hơn cả.”

Hứa Lăng Vân nói: “Tiên sinh nói Phương Thanh Dư không phải người tốt, nhưng lại là một người đàn ông tốt, không phải trung thần, nhưng lại là một thần tử tốt.”

Lý Hiệu không thể không nở nụ cười, Hứa Lăng Vân nói: “Thần cho rằng, một thần tử tốt trung với hoàng đế đến mức nguyện máu chảy đầu rơi, thịt nát xương tan, thì không thể kéo bè liều chết can gián hay kết cánh dâng tấu vì nước vì dân được. Những chuyện như thế y chắc chắn không thực hiện được, vì nếu y cứ cầu xin cho thiên hạ như thế, đến lúc nào đó há lại không phải đối đầu với thiên tử hay sao? Như thế thì thần tử sẽ ôm hết công lao, mà đế quân lại trở thành vai xấu, một hai lần thì còn dễ nói chứ cứ như thế mãi, có hoàng đế nào lại không tức giận chứ?”

“Điều đó là đương nhiên.” Lý Hiệu thản nhiên nói: “Nhưng mà cân nhắc hai bên, đặt xã tắc làm trọng, đế quân làm thứ yếu, cứ nói tâm tư hoàng đế khó dò, đúng ra phải là lòng người khó dò, tâm tư các thần tử lại càng không thể phán đoán nổi.”

Hứa Lăng Vân mỉm cười: “Hoặc là phải xem xét xuất phát điểm của thần tử đó, nếu vì muốn che chở người ngồi trên ghế rồng kia mà y dám trực tiếp liều chết can gián, mọi lời nói, hành động của y đều vì muốn củng cố vững chắc giang sơn của hắn, để tên tuổi hắn có thể lưu truyền ngàn năm, vậy trong lòng đế quân sao có thể không biết? Con người nào phải cỏ cây mà có thể vô tình, trong một sớm một chiều hắn có thể chưa hiểu ra, nhưng kiểu gì cũng sẽ có ngày hắn hiểu được, thần tử kia chỉ muốn tốt cho mình. Nhưng nếu thần tử vì thanh danh lớn lao mà chịu thay vạn dân cầu tình, tuy kết quả cuối cùng cũng vẫn như vậy thôi, nhưng đối với hoàng đế mà nói, lại là tối kỵ. Một trung thần chân chính thì không bao giờ sợ làm kẻ tiểu nhân.”

Lý Hiệu chậm rãi gật đầu, bản thân gã cực kỳ thấu hiểu nỗi khổ của việc trọng thần trong triều kết đảng, thế lực Lâm đảng lớn mạnh, dường như có thể áp chế cả phe phái Đường gia. Ngày thái hậu còn buông rèm nhiếp chính, bà chỉ sợ phe võ tướng Đường gia phát triển lớn mạnh nên mới bất đắc dĩ lựa chọn để Lâm đảng cắm rễ. Nhưng mà sau khi Lý Hiệu đăng cơ, mối hoạ ngầm chưa từng chấm dứt này lại dần nổi lên mặt nước, thậm chí Lâm Ý còn chiếm đến một nửa thế lực trong triều, mặc dù chưa tới mức độ “khó kiểm soát”, nhưng cũng khiến Lý Hiệu luôn luôn đau đầu.

Nhất là Lâm Ý lại luôn mượn danh muôn dân bách tính, mỗi lần Lý Hiệu phê duyệt chính sách, tấu chương, cuối cùng mọi công lao đều do Lâm Ý nhận hết. Cũng như vấn đề săn thu, quốc khố trống rỗng, Lâm Ý tập hợp quan lại can gián, ép Lý Hiệu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cuối cùng Lý Hiệu vừa mất mặt, lại còn tô đẹp thanh danh cho Lâm Ý, thực sự là cả hai đều chẳng ra sao cả, gã trở thành hôn quân.

Hứa Lăng Vân nói: “Thần tử không kết đảng phái mới là thần tử tốt, một là không làm thiên tử đau đầu, hai là cho thấy y chỉ có một thân một mình. Phương Thanh Dư rất thông minh, lúc y cùng Thành Tổ chuyển nhà, trước mặt Tôn Nham thì đồng ý nhận hối lộ, quay lưng lập tức bán đứng người ta, cũng chưa từng kết giao với ai, chỉ có một thân một mình, trước khi quay về kinh thành, người duy nhất y dựa vào chỉ có Thành Tổ.”

Lý Hiệu từ tốn gật đầu, Hứa Lăng Vân nói: “Do vậy Thành Tổ biết Phương Thanh Dư chỉ có thể trông cậy vào hắn, từ đó không nghi ngờ y nữa. Thử nghĩ mà xem, một người đàn ông có thể bán đứng gia tộc, tự đưa mình vào tình cảnh như thế, đời này trong mắt y cũng chỉ có mỗi Thành Tổ mà thôi, Thành Tổ còn lý do gì để giết y, trách y nữa?”

“Thế nhưng sau về kinh, Thành Tổ đăng cơ, Phương Thanh Dư lại trở mặt. Y trắng trợn tu sửa dinh thự, ỷ thế ức hiếp nhân dân lương thiện, dung túng thủ hạ đánh chết người dân, thu hối lộ bán chức quan, kiêu căng hống hách, lúc vào triều thì chặn xe ngựa của thượng thư lục bộ mà nghênh ngang đi trước, chỉ cần một lời không hợp là có thể bắt đại học sĩ ra ngoài Ngọ Môn ra tay đánh đập, thanh danh xấu đến thật sự là…”

Lý Hiệu cười nói: “Thảm không chịu nổi.”

Hứa Lăng Vân vui vẻ nói: “Ngôn quan, văn thần cả triều hợp lại vạch tội y, lục bộ hận không thể ăn thịt lột da y, ngay cả cộng sự ba năm là Đường Hồng cũng không chịu nổi y. Đừng nói riêng gì Đại Ngu ta, có nhìn sách sử ngàn năm cũng là trường hợp có một không hai.”

Lý Hiệu: “Vì sao Thành Tổ vẫn bao che cho y?”

Hứa Lăng Vân: “Bởi vì không một ai thích y, Phương Thanh Dư chỉ có một thân một mình, chỉ biết dựa vào Thành Tổ. Văn võ cả triều không ai có quan hệ tốt với y, ai cũng hận không thể sớm tống cổ y đi, y cũng không kết được bè phái. Dù Thành Tổ muốn giết y thì cũng không có ai cầu tình cho y, cho nên Thành Tổ ngược lại càng không giết y. Thần cho rằng đây mới là cảnh giới tối cao của thuật khôn khéo giữ mình.”

Lý Hiệu: “Hắn thông minh hơn Trương Mộ.”

Hứa Lăng Vân thở dài: “Trương Mộ mới là kẻ sống mệt mỏi nhất.”

Lý Hiệu: “Ngươi cảm thấy Trương Mộ là người như thế nào?”

Hứa Lăng Vân cười nhạt một tiếng: “Thần cho rằng trong số những người này, Trương Mộ rõ ràng là kẻ không tầm thường nhất, hoặc là nên nói, tất cả mọi người đều không tầm thường, chỉ có gã là tầm thường nhất mà thôi. Tâm tư Trương Mộ giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy, cho dù Thành Tổ đối xử với gã như thế nào đi nữa, gã cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ. Gã hành hiệp nghĩa khí với bạn bè, trọn vẹn chân thành với Thành Tổ, khi hai người xảy ra xích mích, lúc nào gã cũng nhường nhịn Thành Tổ…”

“Gã chưa bao giờ sống vì chính mình.” Hứa Lăng Vân nói nhỏ: “Nhưng đến phút cuối, gã thực sự không chống đỡ nổi nữa, khi Thành Tổ rót đầy hai chén rượu, nói rõ uống xong Túy Sinh Mộng Tử rồi, kiếp sau lại… Bệ hạ, nói tiếp thì trời tối mất.”

Lý Hiệu: “Kể tiếp chuyện cũ đi, cô nói chuyện với ngươi, bỗng nhớ được không ít chuyện.”

Hứa Lăng Vân lật một trang sách, trong mắt ẩn chứa nước mắt.

“Ngày đó Thành Tổ tìm thấy Trương Mộ trong vườn hoa…”

Hôm đó Lý Khánh Thành vào vườn hoa, Trương Mộ vẫn đang quay mặt vào tường, hai người trừng mắt nhìn nhau một lát, Lý Khánh Thành chợt nói: “Thủ hạ của huynh tới kìa.”

Trương Mộ: “Người cứ ra lệnh đi, của ta cũng chính là của người.”

Lý Khánh Thành: “Họ không thấy ưng chủ, sao có thể nghe lời ta? Đi mau thôi!”

Lý Khánh Thành đẩy lưng gã, Trương Mộ vẫn không nhúc nhích một phân, Lý Khánh Thành ủn vai vừa đỡ vừa chống, Trương Mộ rốt cục không thể đứng yên được nữa, người dịch sang bên một bước, thế là Lý Khánh Thành vấp một cái lảo đảo, Trương Mộ vội xoay người kéo tay Lý Khánh Thành, cùng hắn ra sảnh chính.

Khoảnh khắc Trương Mộ xuất hiện, người giang hồ trong sảnh đều chấn động.

“Ưng chủ!” Có người đứng dậy gọi to.

Lý Khánh Thành bước qua trước đám người, lần lượt đỡ từng người đang cúi mình: “Tất cả đứng dậy đi, Mộ ca và ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc…”

Trương Mộ chợt mở miệng nói: “Hắn là chủ tử của ta, tất cả đều nghe lời hắn.”

Lý Khánh Thành không vui nhíu mày, người trong sảnh lặng ngắt như tờ. Cuối cùng vẫn là vị phu nhân lúc trước đã nói chuyện hiểu ý, nàng khẽ cười, tiến lên phía trước, nói: “Rất nhiều năm không gặp ưng chủ rồi, người gầy đi nhiều như vậy là…”

Người giang hồ vây quanh Trương Mộ, kéo tay gã, từng người thổn thức không ai kém ai, bà lão rơi hai hàng lệ nóng chống gậy đi sang, run rẩy nói: “Sao mặt mày lại hốc hác thế này?”

Ngoài sảnh có không ít người kiễng chân ngó vào bên trong, bàn luận sôi nổi, cực kỳ ồn ào.

Trương Mộ trầm mặc gật đầu, bà lão đau lòng sờ lên gò má của gã, thở dài một tiếng: “Ưng chủ, đây là sẹo để lại do trận hoả hoạn năm đó?”

Trương Mộ xua tay không trả lời, Lương lão đại nói: “Ưng chủ từ nhỏ đã không thích nói chuyện, mau đi ra nào, trước cứ nghe Lý công tử phân phó đi đã.”

Sắc mặt Lý Khánh Thành bây giờ mới đẹp hơn chút, hắn nói với mọi người: “Ta cần tin tình báo, về phần thù lao… Các vị là người ở đâu?”

Đám người đến đây đều tạp nham, lúc nói chuyện thì người trước người sau, Lương lão đại thay mặt mọi người trả lời: “Huynh đệ chúng ta đều là người sơn trang Ưng Vũ, năm xưa nhận ân huệ của lão trang chủ, giờ đây thiếu chủ vẫn còn, sao có thể mở miệng đòi thù lao?”

Lý Khánh Thành mỉm cười, nói: “Các vị huynh đệ hành sự ở thành Đinh dù sao cũng phải ăn uống, chi tiêu. Ta có chút bạc, nếu các vị không chê thì xin hãy nhận trước, rồi chúng ta lại bàn tiếp… Đường Hồng!”

Đường Hồng hiểu ý, đi vào trong lấy ngân lượng, Lý Khánh Thành tự mình nâng khay đi một hết một vòng trong sảnh, đám người dù ít hay nhiều cũng đều nhận một ít, dù giàu có hay nghèo khổ, dù tham lam hay tằn tiện, đều nhận lấy theo nhu cầu của mình.

Lý Khánh Thành trao lại khay cho Đường Hồng, để hắn ra ngoài sảnh chia bạc tiếp, rồi mới kéo vạt áo lên ngồi xuống, cười nói: “Ta và ưng ca từ quen biết từ nhỏ, cả hai chúng ta đều chịu cảnh nhà cửa khốn đốn, bây giờ phải nương nhờ vào nhà họ Tôn tại thành Đinh, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, muốn tìm cơ hội gây dựng nghiệp lớn. Nhưng mà chúng ta chỉ vừa mới tới, vẫn chưa quen cuộc sống con người nơi đây, lại muốn trong thời gian ngắn nhất có thể thám thính rõ ràng tin tức trong thành.”

“Việc này nói thì cũng đơn giản thôi, mọi người không cần ra tay, chỉ cần động tai nghe ngóng tình hình trong thành, mà nói khó thì cũng khó, dù sao cũng dính dáng đến nhà họ Tôn với quan phủ Đinh Châu, không biết các vị ca ca có thể giúp chúng ta việc này hay không, nếu các vị thấy thực sự phiền phức thì cũng không sao cả, chúng ta cứ kết bằng hữu…”

Lương lão đại nói: “Nói gì vậy chứ! Việc nghe ngóng tin tức này đơn giản thôi, cứ để chúng ta lo! Hiền đệ muốn biết những gì?”

Một thư sinh phụ họa: “Huynh đệ ta người thì ở Đinh Thành, người lại ở Gia Thành, ở hai cái thành Tây Xuyên này, tin tức lớn nhỏ đầu đường cuối ngõ, không ai quen thuộc hơn chúng ta đâu.”

Lý Khánh Thành như trút được gánh nặng, hân hoan nói: “Trong một sớm một chiều cũng không nhớ được hết mọi người, ta có một tùy tùng họ Phương hiện đang chờ bên trong, chi bằng mọi người cứ đi theo y đã?”

Phương Thanh Dư và Đường Hồng tuân lệnh, dẫn theo đám người ra ngoài, Lý Khánh Thành bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, biết chuyện tiếp theo đã có Phương Thanh Dư lo liệu, không cần hắn quan tâm nữa, liền bắt đầu suy nghĩ xem nên sử dụng đám người mới đến như thế nào.

Lý Khánh Thành cầm một cây bút trong tay tô vẽ trên giấy, đầu óc không tập trung, Phương Thanh Dư với Đường Hồng đều đứng bên ngoài, duy chỉ có Trương Mộ đứng lặng lẽ trong sảnh.

Sau khi hội giang hồ dưới trướng sơn trang Ưng Vũ rời đi, Trương Mộ chăm chú nhìn Lý Khánh Thành.

Lý Khánh Thành biết Trương Mộ đang nhìn hắn nhưng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tuỳ tiện vẽ lung tung trên giấy.

Vẽ một thôi một hồi, Lý Khánh Thành dừng đầu bút lông lại, Trương Mộ lập tức dời ánh mắt ra chỗ khác.

“Ta là chủ tử của huynh?” Lý Khánh Thành mở miệng giữa không gian yên tĩnh: “Ai là chủ tử của ai chứ, đừng khiến ta phải bày ra cái vẻ mặt biết ơn trời đất như thế.”

Trương Mộ nói: “Ta… Mộ ca chỉ muốn người vui vẻ, sợ bọn họ không coi người là… Aya.”

Lý Khánh Thành chợt hiểu ra, trong lòng dâng lên ấm áp, một lát sau hắn nói: “Lại đây ngồi đi, Hải Đông Thanh đâu?”

Trương Mộ đến trước bàn, cúi đầu nhìn Lý Khánh Thành, mở miệng nói: “Là Mộ ca không tốt.”

Lý Khánh Thành đặt bút sang, vẫy tay ra hiệu Trương Mộ ngồi xuống: “Mộ ca, hai ta sống dựa vào nhau, huynh đừng đề cập chuyện em gái Tôn Nham với ta nữa, cứ để mọi thứ như vậy, có được không? Mọi chuyện còn chưa ra đâu vào đâu cả, nói nhiều chỉ tổ tăng thêm ức chế.”

Trương Mộ đưa tay lên, Lý Khánh Thành lại ôm lấy eo của gã, nằm xuống gối đầu lên đùi gã, lúc hắn ngẩng đầu nhìn vết bỏng trên mặt Trương Mộ, Trương Mộ hơi mất tự nhiên, Lý Khánh Thành để hắn quay mặt lại, nhỏ giọng nói: “Ta không chê bai huynh, huynh cũng đừng ghét bỏ ta, lại quên rồi sao.”

Trương Mộ: “Chưa quên.” Sau đó gã tụm hai ngón tay lên môi huýt một tiếng, âm thanh phần phật vang lên ngoài viện, Hải Đông Thanh đập cánh bay đến.

“Thần kỳ như thế?” Lý Khánh Thành lại phấn khởi: “Làm sao thổi được như vậy? Huýt một tiếng là có thể gọi nó đến à? Thử lại lần nữa xem?”

Ánh mắt Trương Mộ ấm áp trở lại, gã nghiêng đầu, miệng ngậm tay thổi, Hải Đông Thanh nhào lên, bay đến trên kệ.

“Thời gian không dài, nó mới chỉ nghe hiểu được ‘Đến’, ‘Đi’.” Trương Mộ nói: “Hôm qua vừa dạy xong.”

Lý Khánh Thành đứng lên, nói: “Khoan khoan khoan, làm sao thổi được vậy? Huynh cũng dạy ta thử đi.” Nói xong hắn nắm lấy ngón tay lớn của Trương Mộ, ngậm ngón giữa và ngón trỏ của gã vào trong miệng thổi hơi.

Ngón tay Trương Mộ bị Lý Khánh Thành ngậm lấy, thoáng chốc gã mặt đỏ đến tận cổ, nhưng không dám làm gì.

Lý Khánh Thành thổi mấy lần không thành tiếng, nhận ra mình cũng có ngón tay, hắn lại thử nhưng không được, cau mày nói: “Cái này cũng phải học khó thế à?”

Trương Mộ rút ngón tay một cách không được tự nhiên, chăm chú nhìn Lý Khánh Thành, gã dắt tay hắn, cẩn thận gập ba ngón tay của Lý Khánh Thành xuống, đưa ngón giữa và ngón trỏ của hắn lên môi mình ngậm chặt, rồi vận một chút khí, âm thanh vang lên, Hải Đông Thanh lại bay tới.

Lý Khánh Thành nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình chạm lên bờ môi mềm mại, ấm áp gần như nóng bỏng của Trương Mộ, khiến đáy lòng hắn dường như sinh ra một cơn kích thích nóng rực.

Phương Thanh Dư từ bên ngoài bước đến, Lý Khánh Thành lập tức rút tay về, thuận tay vuốt qua bờ môi Trương Mộ, khép tay áo nói: “Phân công xong hết rồi à?”

“Phân công xong rồi.” Phương Thanh Dư lạnh lùng nói, y mang theo địch ý dò xét Trương Mộ.

Đôi mắt Trương Mộ mang theo sắc thái vui vẻ, gã đứng dậy, đứng ở một bên đưa một tay đỡ chim ưng con. Tay Trương Mộ lớn, chim ưng con mặc dù đã lớn hơn không ít, vẫn không lớn bằng bàn tay Trương Mộ.

Phương Thanh Dư nói: “Ta mới thiết lập phương thức liên lạc mới, Lương lão đại tiếp tục phân chia công việc, bọn họ không chuyển tin tức cho nhau, mọi tin tức đều phải thông qua ta và Đường Hồng. Hai mươi người trong phủ phân thành bốn đội, mỗi ngày ra ngoài liên hệ, chậm nhất sau ba ngày là có thể tập hợp hết tình báo.”

“Ngươi vất vả rồi.” Lý Khánh Thành uể oải nói: “Thưởng cho ngươi gì bây giờ?”

Phương Thanh Dư không đáp, khóe mắt liếc qua Hải Đông Thanh trong tay Trương Mộ, thuận miệng hỏi: “Vẫn chưa luyện ưng à?”

Trương Mộ thản nhiên nói: “Chim ưng nuôi từ nhỏ không cần sớm huấn luyện quá mức khắc nghiệt, tại thời điểm khốn khổ nhất, nó được điện hạ cho ăn, đã sinh lòng trung thành, đời này tuyệt đối sẽ không phản bội, chỉ cần huấn luyện thêm mấy tháng là có thể thành hùng ưng.”

Phương Thanh Dư mỉm cười, Lý Khánh Thành lại nói: “Huấn luyện thế nào?”

Hôm đó dù sao cũng không còn việc gì, Lý Khánh Thành liền đi xem Trương Mộ huấn luyện chim ưng, Phương Thanh Dư thì cùng Đường Hồng đi khắp thành Đinh, đi tiếp nhận tin tức từ nội ứng.

Trương Mộ dùng một mảnh vải đen cẩn thận che kín mắt chim ưng, để nó đứng trên một cây cột gỗ, dùng một sợi dây xích buộc móng chim ưng nối với cột gỗ.

Lý Khánh Thành từng được nghe nhiều phương thức nuôi ưng, nhịn không được nói: “Đừng mạnh tay quá, ta sợ nó hận ta.”

Trương Mộ nói: “Nó chịu đói bụng hơn mười ngày, thứ đầu tiên được ăn chính là do người cho, cả đời này sẽ không bao giờ hận người.”

Lý Khánh Thành đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, cười nhạo nói: “Kiếp sau thì sao?”

Trương Mộ liếc nhìn Lý Khánh Thành, nói: “Kiếp sau thì khó nói.”

Lý Khánh Thành nở một nụ cười, mặt Trương Mộ hơi đỏ lên, Lý Khánh Thành nói: “Huynh nói chuyện như thế này rất tốt, huynh cứ nói nhiều vào, đừng luôn giữ im lặng như khúc gỗ.”

Trương Mộ không lên tiếng nữa, Lý Khánh Thành bảo: “Nói chuyện.”

Trương Mộ lắc đầu, Lý Khánh Thành không vui nhíu mày, Trương Mộ vội giải thích: “Người nói đi, cho nó nghe giọng của người nhiều vào.”

Lý Khánh Thành ngẫm nghĩ, nên nói cái gì với một chú chim ưng đây?

“Con trai à, sau này ta xây cho con một chiếc lồng vàng, vách nạm ngọc…” Lý Khánh Thành nói.

Trương Mộ nói: “Nó không cần những thứ này đâu.”

Lý Khánh Thành nghĩ cũng phải, cổ họng Hải Đông Thanh phát tiếng ục ục, Trương Mộ đang đặt nó trên cột gỗ, bỗng giật mạnh một tay, Hải Đông Thanh lập tức ngã lộn nhào xuống.

Lý Khánh Thành giật nảy mình, đang muốn xông lên phía trước đỡ lấy thì chim ưng con lại giương cánh kéo theo xích sắt bay lên, lượn quanh một vòng rồi bay trở về đậu trên cột gỗ.

Trương Mộ giải thích: “Để nó học cách đậu xuống cánh tay.”

Lý Khánh Thành khẽ gật đầu, lại nói: “Con à, con có nghe được giọng của cha con không?”

Trương Mộ lại đột ngột lắc cây cột gỗ, chim ưng con cố gắng đứng vững trong lo lắng sợ hãi, mấy lần lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng bất kể Trương Mộ dùng lực mạnh đến đâu cũng không thể làm nó ngã xuống.

“Ưng giỏi.” Trương Mộ nói: “Mới đó đã đứng vững rồi.”

Lý Khánh Thành ngồi xuống một lúc, Trương Mộ vẫn tiếp tục lặp lại mấy động tác kia, Lý Khánh Thành nhàm chán, ra ngoài dạo một vòng rồi về đọc sách trong sảnh, Trương Mộ cũng không gọi hắn. Đến tận chạng vạng tối, Trương Mộ mới phân công binh sĩ chuẩn bị thùng nước nóng để tắm cho Hải Đông Thanh.

Lý Khánh Thành đứng giữa màn trời đen kịt ngoài phòng chim ưng, phát hiện giấy dán cửa phòng có lỗ rách, hắn bèn tiến ra lỗ rách nhìn vào trong. Không thấy Trương Mộ ở đây, còn Hải Đông Thanh ướt đẫm đang đậu trên kệ.

Trương Mộ đâu rồi? Lý Khánh Thành nhìn trái phải một chút rồi đẩy cửa bước vào, ngẩng đầu nói: “Con trai sao thế? Ốm à?” Hắn đang nói dở thì một cục đá xé gió vụt lướt bên tai, đập vào trên kệ chim ưng đang đậu, cột gỗ khẽ lắc lư, Hải Đông Thanh lại lộn nhào xuống đất.

Hải Đông Thanh ướt lướt thướt lăn lộn bốn phía trên mặt đất, cuối cùng cũng miễn cưỡng bay được về đậu trên kệ.

Lý Khánh Thành ra vườn hoa, thấy Trương Mộ đang ngồi cạnh hồ nước, một chân dẫm trên hòn đá, gã đang cúi người cầm dao nhỏ đẽo gọt một chiếc ống trúc.

Lý Khánh Thành nói: “Hôm nay vẫn chưa cho nó ăn đúng không?”

Trương Mộ thu lại ống trúc, thuận tay chụp một cục đá bắn ra, đá bay xé gió, xuyên qua lỗ rách trên cửa sổ đập vào cột gỗ, Hải Đông Thanh ngã xuống, hơi lảo đảo chút rồi lại bay lên đứng vững trên kệ.

Trương Mộ nói: “Tính từ bây giờ cho đến ba ngày sau không thể cho nó ăn.”

Lý Khánh Thành nói: “Sẽ chết đói mất!”

Trương Mộ lắc đầu, cúi người nhặt một chiếc chén nhỏ dưới chân, bên cạnh đặt một chiếc đĩa dẹt, trên đĩa đựng bột cát, trong chén chứa trà đặc.

Lý Khánh Thành tò mò nhặt chiếc đĩa đựng bột cát bên trên, phát hiện đây là hỗn hợp muối với cát mịn. Trương Mộ đổ muối cát vào chén trà lắc lắc, rồi đi vào giữ đôi cánh của chim ưng con, niết mỏ nó.

Lý Khánh Thành nói: “Nhẹ… Nhẹ thôi.”

Trương Mộ bảo: “Đổ vào đi.”

Hải Đông Thanh bị che mắt, không ngừng giãy dụa, cổ họng phát ra âm thanh ục ục xin tha. Lý Khánh Thành đến nói cũng không dám nói, thầm nghĩ dùng phương pháp giày vò thế này, ưng con nghe được giọng nói của mình, về sau kiểu gì cũng hận chết mình cho xem.

Trương Mộ bóp mỏ ưng mở rộng, thúc giục: “Đừng sợ, ra tay đi.”

Lý Khánh Thành nơm nớp lo sợ, đổ cả một bát trà muối lẫn cát sạn đặc quánh xuôi theo cái mỏ vào miệng Hải Đông Thanh.

Trương Mộ nhìn Lý Khánh Thành, phóng thích chim ưng, nói: “Người không sợ người Hung Nô hận mình, vậy mà lại sợ bị một con ưng oán hận.”