Lý Hiệu vừa dự xong buổi triều sớm, ngồi xem tấu chương trong ngự thư phòng. Đêm qua gã ngủ rất ngon, sáng dậy tinh thần sảng khoái, sau khi phê xong một loạt tấu chương tồn đọng suốt mấy ngày trời đã là giữa trưa.

Thái giám tiến vào khuyên hoàng đế ăn trưa, Lý Hiệu mới nhớ ra mình còn chưa đụng vào đồ ăn sáng. Gã đi ra ngoài ngự thư phòng, thấy ở nơi xa, Hứa Lăng Vân đang dùng nhánh cây gạt sen tàn trong hồ Thái Dịch, hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Hứa Lăng Vân vội hành lễ, mọi người xung quanh biết hắn được sủng ái nên đồng loạt lui ra sau, để lại hai quân thần vào điện Diên Hòa.

“Thần tỉnh rồi.” Hứa Lăng Vân cười: “Hôm nay bệ hạ phê xong hết tấu chương rồi ạ? Trông thần sắc người rất tốt.”

Sắc mặt Lý Hiệu khó dò, gã thấy Hứa Lăng Vân thẳng thừng dò xét mình, biết rõ hắn đang âm thầm đoán chuyện thiên tử viên phòng tối qua thì không khỏi phẫn nộ, nói: “Càn rỡ!”

Hứa Lăng Vân nở nụ cười, đúng lúc cặp lông mày khẽ cong lên, so với thời thái hậu còn trẻ trung không hề khác biệt, Lý Hiệu lại nén lửa giận xuống.

“Cô hỏi ngươi.” Lý Hiệu dừng bước, lạnh lùng nói: “Ngươi lại đang nghĩ chuyện đen tối gì trong đầu?”

Hứa Lăng Vân cúi đầu, nói: “Thần không dám, thần chỉ đang nghĩ phải sớm cưới ngay một cô vợ, sinh một đứa con gái, rồi gả cho thái tử, trèo lên làm thông gia với bệ hạ.”

Lý Hiệu quay người tiếp tục băng qua hành lang, thản nhiên nói: “Với đức hạnh cỡ này của ngươi, đã không đảm đương nổi việc gì cho ra hồn, lại còn thiếu năng lực, suốt ngày chỉ nuôi Hải Đông Thanh bày trò hề xiếc, con gái nhà ai chịu thích ngươi?”

Hứa Lăng Vân cười: “Đến đúng thời điểm tự nhiên sẽ có người thích. Thích một người không cần lý do, mà không thích một người thì cái gì cũng thành lý do hết.”

Lý Hiệu hình như hơi bị xúc động, gã tới điện Diên Hòa, nhận khăn nóng lau tay, Hứa Lăng Vân theo tới ngoài điện thì dừng bước.

“Ngươi đi ăn cơm đi, buổi chiều đến chờ ngoài điện.” Lý Hiệu phân công.

Hứa Lăng Vân khẽ khom người, ra chỗ thị vệ gác cổng. Sáng nay Lâm Uyển dậy sớm, mới sớm tinh mơ đã đến thăm thái hậu, sau đó ở trong điện Diên Hòa. Nàng đuổi hết cung nữ ra ngoài, tùy hứng ngồi xem mấy thứ trên bàn trang điểm, trông thấy Lý Hiệu về điện liền vội vàng đứng dậy hành lễ.

Lý Hiệu vừa vào trong thì trầm mặc, một lúc mới nói: “Dùng cơm trưa thôi.”

Bọn thái giám mang đồ ăn lên, cả bàn toàn đồ ngon tinh tuý, Lâm Uyển tự tay chia thức ăn, dịu dàng nói: “Sau khi bãi triều bệ hạ phê tấu chương tới trưa ạ?”

“Ừ.” Lý Hiệu miệng nhai thức ăn, đầu nghĩ chủ đề nói chuyện với Lâm Uyển.

Lý Hiệu moi hết ruột gan chỉ nặn được một câu: “Mẫu hậu hỏi gì nàng thế?”

Lâm Uyển thấp giọng: “Người hỏi bệ hạ uống bao nhiêu rượu, dặn trời thu se lạnh phải chú ý sức khỏe.”

Lý Hiệu thản nhiên nói: “Chẳng uống bao nhiêu, đây là món gì vậy?”

Thái giám vội nói: “Hồi bẩm bệ hạ, đây là món ăn Giang Châu mà thái hậu để hoàng hậu mang vào cung, tôm Tứ Hỉ hấp hoa quế.”

Lý Hiệu nhấp một ngụm trà, nói: “Sao tự nhiên lại muốn ăn món này?”

Lâm Uyển đáp: “Có thể mẫu hậu nhớ lại ngày xưa ở Giang Châu.”

Lý Hiệu dặn dò: “Để lại một phần, đem thưởng cho ưng nô.”

Thái giám gật đầu tiến lên chuẩn bị, Lâm Uyển tự mình gắp thức ăn giúp Lý Hiệu: “Ưng nô cũng là người Giang Châu ạ?”

Lý Hiệu khẽ gật đầu, nói: “Cha nàng tiếp quản mười hai huyện Giang Châu, thường ngày trong nhà nàng có hay nấu món ăn Giang Châu không? Thích ăn thì bảo ngự thiện phòng làm cho nàng là được.”

Lâm Uyển cười, nói: “Thiếp vào cung là đã trở thành thê tử của bệ hạ, không thể cứ giữ thói quen nhà mình.”

Lý Hiệu nghe đến thư thái, thuận miệng nói: “Cô căn dặn rõ ràng rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng là được.”

Lâm Uyển cười tạ ơn, chỉ một lúc hai người đã dùng xong bữa trưa. Thường ngày, Lý Hiệu chỉ nghỉ trưa một chút rồi lại tới ngự thư phòng đợi triều thần nghị sự. Nhưng vài năm gần đây, cha của Lâm Uyển, tức Lâm Ý, đúng là người tài giỏi thì luôn lắm việc phải lo, ông ta đã ôm bớt hơn một nửa chính vụ trong triều, cũng không phiền Lý Hiệu.

Dù sao cũng không có việc gì, Lý Hiệu yên lặng dựa trên giường, một lát sau gã gọi một tên thái giám tới, sai bảo: “Đi xem ưng nô ăn xong chưa, tuyên hắn vào điện.”

Lâm Uyển rất đỗi kinh ngạc, lúc chưa xuất giá nàng đã nghe không ít chuyện xấu về Lý Hiệu – nào thì vui buồn tùy hứng, tính thích giận chó đánh mèo, chưa từng coi triều thần, cung nhân như con người, động tý là ra lệnh giết người. Đến khi nàng được gả vào trong cung, vị quân vương này lại không hề giống với nhân vật nàng đã biết, ngay cả lúc muốn gọi thị vệ tới cũng phải hỏi trước câu “Đã ăn xong chưa”, chẳng lẽ phố chợ kinh thành trước giờ toàn truyền tin nhảm?

Đang mải ngẫm nghĩ, Lý Hiệu lại dặn dò: “Ái thê ngồi đây.”

Lâm Uyển và Lý Hiệu mỗi người ngồi một ghế, cung nhân dâng trà, dựng bình phong phía trước đế hậu, bên ngoài bình phong vang lên tiếng giẫm chân, Hứa Lăng Vân phủi tay áo, chờ ở ngoài điện.

Lý Hiệu nói: “Ban ngươi ghế ngồi, rồi kể tiếp chuyện dang dở đi.”

Hứa Lăng Vân nói: “Tuân chỉ.” Hắn ngồi xuống bên ngoài bức bình phong, lấy ra một cuốn sách từ trong tay áo. Lâm Uyển rất ngạc nhiên, chỉ thấy bóng một bên mặt Hứa Lăng Vân chiếu trên bức bình phong. Hắn hạ thấp giọng nói: “Bệ hạ có còn nhớ lần trước nói đến chỗ nào rồi không?”

Lâm Uyển nhíu mày không vui, nghĩ thầm sao thị vệ này lại nói chuyện vô lễ như vậy?

Lý Hiệu thản nhiên nói: “Cứ tùy ý chọn một đoạn kể tiếp đi, cô không rõ chỗ nào sẽ hỏi lại ngươi.”

Hứa Lăng Vân nói: “Đêm đó, Phương Thanh Dư và Đường Hồng lao ra khỏi Phong Thành, Trương Mộ dẫn binh tấn công Hung Nô Vương A Luật Tư, Hung Nô Vương quyết chiến đến cùng, Thành Tổ trong lúc vội vã không kịp rút lui, bị cản trong Phong Quan…”

Lý Hiệu: “Quá rồi.”

Hứa Lăng Vân: ” Phương Thanh Dư bắn một mũi tên quật ngã tướng thủ Phong Quan, chiếm cổng thành đang đóng…”

Lý Hiệu: “Quá rồi.”

Hứa Lăng Vân lại lật một trang sách, nói như nước chảy mây trôi: “Lang Hoàn thất thủ…”

Lý Hiệu hơi mất kiên nhẫn: “Lần trước đọc đến đâu ngươi không biết đánh dấu à?”

Hứa Lăng Vân nói đùa: “Bị bình phong cản trở nên không thấy được sắc mặt bệ hạ, vốn định liếc trộm một cái là biết đến đâu ngay… Đêm khuya, Thành Tổ đang ngủ, Phương Thanh Dư trốn đi… Lúc này tham tri đại nhân Vương Nghĩa Thần đang xuôi theo sông Tiêu Cốt thẳng tiến phương bắc…”

Lý Hiệu cười: “Chính là chỗ này, vì sao nửa đêm Phương Thanh Dư lại trốn đi?”

Hứa Lăng Vân nói: “Không chỉ có Phương Thanh Dư, cả Trương Mộ cũng không thấy bóng dáng. Mà đêm đó Thành Tổ nghe Phương Thanh Dư nói xong thì trằn trọc mãi, không biết nên làm thế nào thì tốt.”

Lý Hiệu nói: “Nếu cô ở trong hoàn cảnh của người, hẳn cũng không biết phải quyết định thế nào.”

Hứa Lăng Vân gật đầu: “Nếu muốn biến binh mã toàn thành Lang Hoàn thành nền tảng để chiếm lại kinh sư trong tương lai thì cần phải lập tức ra tay trừ khử Vương Nghĩa Thần, hoặc bức ông ta quy phục dưới trướng. Nhưng Thành Tổ không dám chắc, cũng không biết thân thế thật sự của mình… Mà cho dù thân phận thái tử có lộ ra đi nữa, Vương Nghĩa Thần cũng sẽ đặt việc chống quân Hung Nô lên vị trí ưu tiên số một. Không rõ mục đích triều đình, chỉ bằng lời nói suông của Phương Thanh Dư thì khó mà thuyết phục được tham tri Bắc Cương. Sự tình rắc rối phức tạp, Thành Tổ còn đang đau đầu giữa một mớ hỗn độn, Phương Thanh Dư đã rời khỏi thành Lang Hoàn ngay trong đêm.”

Lý Hiệu nói: “Y đi đâu?”

Hứa Lăng Vân khẽ cười: “Không lâu sau đó, Trương Mộ đợi Thành Tổ ngủ say rồi cũng bám đuôi Phương Thanh Dư.”

Đêm đó Lý Khánh Thành nằm trên giường suy nghĩ xem phải lấy lý do gì để thuyết phục Vương Nghĩa Thần, nên nói ra sự thật về gia thế của Đường Hồng rồi để y tự mình khuyên bảo, hay là cân nhắc lợi hại, phân tích động tĩnh trong triều?

Nếu có được quân lệnh rút binh của triều đình thì chắc hẳn không khó để yêu cầu Vương Nghĩa Thần từ bỏ Lang Hoàn, rút về Phong Quan.

Như vậy kế tiếp nên đặt mục tiêu ở đây, Lý Khánh Thành quyết định trước tiên phải làm giả một bức chiếu thư nghị hòa, tiếp đó tiết lộ thân phận thật của Phương Thanh Dư, rồi lại nghĩ cách thuyết phục Vương Nghĩa Thần rút quân về Phong Quan.

Nếu Vương Nghĩa Thần liều chết không theo thì chỉ còn cách bắt người trói lại trước, dùng thân phận của Đường Hồng tiếp nhận quân đội, sau đó tùy cơ ứng biến.

Nhưng mà nước cờ này vô cùng mạo hiểm, thủ hạ của Vương Nghĩa Thần chắc chắn có quân trung thành, bọn họ chưa chắc đã đồng ý nghe lời hắn.

Lý Khánh Thành ngủ đến nửa đêm, chợt cảm thấy gì đó không đúng. Hắn bật dậy, ngoài cửa sổ toàn là gió bấc rét buốt. “Ưng ca?”

Bên ngoài không có động tĩnh, một mảnh trống rỗng.

Lý Khánh Thành vội vàng đứng lên, mò mẫm sờ tấm đệm Trương Mộ trải sau bức bình phong. Chỗ gã nằm cứng đơ lạnh lẽo, gió rét thổi từng cơn heo hút qua lỗ thông gió. Hắn thuận tay lật nệm, tìm thấy một loại hạt cứng rắn trông như hạt đào.

Lý Khánh Thành không hiểu gì hết, hắn lật qua lật lại hạt đào xem xét một lúc, hạt đào vẫn còn buộc nguyên một sợi dây màu đỏ treo mặt dây chuyền. Một tờ giấy bị gập thành hình vuông ép dưới gối, trên giấy chỉ viết hai chữ: Ta cũng…

Hắn không kịp xem xét kỹ mảnh giấy, trước cứ cất lại đã.

“Phương Thanh Dư.” Lý Khánh Thành đẩy cửa gọi.

Kho củi đối diện không một tiếng đáp lời, lòng Lý Khánh Thành khẽ run lên, Phương Thanh Dư cũng không có ở đây ư? Y chạy trốn rồi sao? Cho nên Trương Mộ mới đi bắt y? Nhưng nhìn biểu hiện ban ngày của Phương Thanh Dư thì khả năng cao là không phải thế, thả hắn đi hắn còn mặt dày mày dạn bám theo, sao bây giờ lại chạy trốn?

Lý Khánh Thành ngồi trong phòng, đầu óc quay cuồng, chỉ nghĩ về chuyện tham tri Bắc Cương.

Lúc trời hửng sáng, ngoài phủ huyên náo cả tiếng ồn ào lẫn tiếng gào khóc.

Lý Khánh Thành vọt ra ngoài phủ, Đường Hồng hỏi: “Sao thế?”

Lý Khánh Thành ra hiệu y yên tâm, thành thủ Ân Liệt giục ngựa băng băng, đến nơi tung người xuống ngựa bái kiến hắn.

“Quân chinh Bắc bị vây khốn ở núi Đoạn Khả! Tham tri đại nhân suất quân đánh vào trong cốc, bị trúng ám tiễn.”

Lý Khánh Thành run lên trong lòng, hỏi: “Mau đứng dậy, Vương tham tri hiện giờ sao rồi?”

Ân Liệt ôm quyền nói: “Thuộc hạ không biết, tham tri lão đại nhân chỉ phái người báo tin như vậy, tiếp theo nên đối phó như thế nào, xin Đường công tử hạ chỉ thị!”

Đường Hồng nói: “Cho ta một đội binh, ta đi tiếp ứng!”

Lý Khánh Thành biến sắc: “Không được! Nhỡ người Hung Nô nhân cơ hội này tập kích Lang Hoàn thì rắc rối to.”

Đường Hồng: “Gã câm với Phương… người mới đến đâu?”

Lý Khánh Thành trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngươi chia tất cả người chúng ta có thành mười đội, tuần tra bờ bắc sông Tiêu Cốt, chú ý ẩn nấp, một khi phát hiện có dị động phải lập tức quay lại báo tin.”

Đường Hồng lĩnh mệnh đi phân người, Lý Khánh Thành nói: “Nếu Hung Nô công thành, binh lực trong tay chúng ta có thể chống đỡ mấy ngày?”

Ân Liệt và Lý Khánh Thành sánh vai đi về phía cổng bắc, Ân Liệt nói: “Ít nhất là bảy ngày, sau mười ngày nếu vẫn không có viện binh thì mới có khả năng thất thủ.”

Hai người đến cổng bắc thành Lang Hoàn, binh sĩ đang vội vã đi lại tới lui, Ân Liệt lớn tiếng phân công nhiệm vụ xuống dưới, Lý Khánh Thành lại nói: “Tăng cường tuần tra, mấy ngày này phải đề phòng toàn thành, người thăm dò tin tức về tham tri đại nhân vẫn chưa về à?”

Lý Khánh Thành đang muốn hỏi thăm kỹ tin tức thăm dò, bỗng thấy một kỵ binh từ hướng nam tới.

“Báo “

Kỵ binh đến báo tin máu me đầy mặt, giục ngựa xông vào thành, hồn vía còn chưa về, vừa nhìn Lý Khánh Thành vừa thở hổn hển.

Lý Khánh Thành kinh hãi nghi ngờ, Ân Liệt phản ứng ngay lập tức, cho binh sĩ lui hết ra ngoài, chỉ còn lại thủ thành, phó tướng cùng một vài tướng lĩnh phòng thành.

“Nói.” Giọng nói Lý Khánh Thành run rẩy.

Người đưa tin nói: “Quân chinh Bắc… Toàn quân bị bắt, Hung Nô Vương A Luật Tư giả vờ giữ sáu nghìn người ở núi Đoạn Khả, tham tri đại nhân trúng kế nên vào cốc cứu viện, bị công kích hai đầu, ta… quân Lang Hoàn Bắc Cương hao tổn hơn ba nghìn người… Tham tri đại nhân trọng thương.”

Lý Khánh Thành nói: “Mấy ngày có thể trở về?”

Người đưa tin thở dốc: “Trong ba ngày.”

Lý Khánh Thành khẽ gật đầu, lính đưa tin lại nói: “Lúc quân Bắc Cương rút quân… Tham tri đại nhân… Bị phục binh ám toán… Trúng tên bỏ mình.”

Ân Liệt và các tướng lĩnh cùng lúc gầm lên thống khổ, âm thanh thảm thiết vang vọng.

Lý Khánh Thành chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm giác trong lòng cực kỳ phức tạp.

Lính đưa tin lại nói: “Lúc tham tri đại nhân sắp ra đi… Dặn dò phó tướng, gửi gắm quân dân toàn thành Lang Hoàn cho Đường công tử, mong công tử cân nhắc lợi hại, tận sức bảo vệ thành Lang Hoàn chu toàn.”

Lúc này vô số suy nghĩ luân chuyển trong đầu Lý Khánh Thành, vừa vui lại buồn, buồn chính là bởi Vương tham tri vốn không quen biết gì mình, lại từng là thuộc hạ Đường tướng quân, ông trấn giữ Bắc Cương hơn năm mươi năm, cuối cùng vẫn bỏ mình nơi sa trường. Hắn nhớ tới lúc mình mới tìm đến, mặc dù hắn lợi dụng thân phận Đường tiểu công tử mồ côi cơ cực, Vương Nghĩa Thần không hề nghi ngờ dù chỉ một chút mà còn tin tưởng giao hơn trăm binh sĩ cho hắn. Giờ đây da ngựa bọc thây oanh liệt hy sinh ở nơi băng tuyết ngập trời, không uổng một đời nam nhi.

Vui là bởi trước khi chết tham tri lại giao thành Lang Hoàn cho hắn, chuyện hắn trăn trở suốt đêm qua bỗng theo cái chết của Vương Nghĩa Thần mà đi mất luôn.

“Chủ công, bây giờ ta nên tính thế nào?”

Một giọng nói trong sáng truyền đến, chính là Phương Thanh Dư chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào.

Lý Khánh Thành nhìn Phương Thanh Dư, không đề cập tới việc y tự tiện bỏ đi đêm qua, hỏi ngược lại: “Ưng ca đâu?”

Phương Thanh Dư thản nhiên nói: “Gã tưởng người vẫn còn trong phủ, sau khi vào thành thì về phủ luôn, ta thì đoán người lúc này hơn nửa là đang ở cổng bắc.”

Ân Liệt nói: “Giờ không phải lúc nói chuyện phiếm, mong công tử sớm hạ chỉ.”

Lý Khánh Thành mở miệng: “Ta nào có tài đức gì, sao đảm đương nổi chức trách này?”

Ân Liệt: “Công tử đang nói gì vậy?”

Phương Thanh Dư nở nụ cười, Lý Khánh Thành nói: “Ta tuổi nhỏ tài mọn, chỉ có thể đi Phong Quan báo tin.”

Ân Liệt cả giận: “Tham tri đại nhân trước khi chết đã phó thác quân dân toàn thành cho người, người lại muốn phủi sạch trách nhiệm, cứ thế bỏ đi?”

“Ngươi nói.” Thanh âm lạnh lùng của Trương Mộ vang lên, gã vẫn vác đại đao như mọi khi, đứng cách không xa bên ngoài cổng Bắc, người kéo theo mùi máu tươi, máu đọng ở ống tay áo đóng thành từng tầng vụn băng.

Lý Khánh Thành nói: “Đêm qua huynh đi đâu! Huynh bị thương rồi ư?”

Trương Mộ khoát tay ra hiệu không sao, gã chỉ vào Ân Liệt, tỏ ý hãy ập trung vào chính sự quan trọng.

Lý Khánh Thành hít sâu một hơi: “Không phải là ta không muốn đảm đương, liệu các vị đại nhân ở đây có đồng ý nghe lời ta nói không?”

Ân Liệt nói: “Quân lệnh như núi, sao lại không nghe! Phút lâm chung tham tri đại nhân đã ủy thác vị trí thống soái cho người, dĩ nhiên trên dưới toàn thành sẽ tuân lệnh người, đánh một trận với Hung Nô!”

Lý Khánh Thành nói: “Đã vậy, mong các vị đại nhân thứ lỗi, ta sẽ hạ lệnh.”

Trong ba tên phó tướng, có kẻ trong lòng muốn chạy trốn, kẻ thì không dám chịu trách nhiệm, sợ bị triều đình truy cứu, nhất trí gật đầu phụ họa, ánh mắt đều hướng về phía Lý Khánh Thành.

Ân Liệt ôm quyền nói: “Bản tướng trên dưới một lòng, nghe lệnh công tử, chống lại Hung Nô.”

Ai ngờ sau một khắc, quyết sách của Lý Khánh Thành lại là: “Lập tức triệu tập binh mã toàn thành, gọi lính tuần tra quay về, hai canh giờ nữa chúng ta khởi hành, hộ tống bách tính rút về Phong Quan.”

Trong chốc lát mọi người đều xôn xao ồn ào, Ân Liệt nhất thời biểu lộ phẫn nộ thoáng qua, Lý Khánh Thành nói tiếp: “Để ta ở lại thủ Lang Hoàn, bọc hậu cho bách tính cùng các tướng sĩ, chỉ cần còn một người không vào Phong Quan, ta sẽ ở lại chờ thành phá rồi tuẫn theo.”