Cuối cùng Lý Khánh Thành cũng sắp xếp yên ổn mọi thứ, hắn có một trăm sáu mươi lượng bạc, trăm tên thân binh, ba viên tướng lĩnh – Trương Mộ, Đường Hồng, Phương Thanh Dư, cùng với một căn nhà.

Nhưng từng ấy vốn liếng hoàn toàn không chắc chắn, chẳng ai biết tình hình chiến sự Bắc Cương trong tương lai sẽ biến đổi như thế nào, binh lính không nghe lời, Đường Hồng chưa quen tay, bất kể là ai đều không thể tự mình đảm đương nhiệm vụ, người duy nhất có thể trông cậy là Trương Mộ thì sẽ chỉ làm chứ không nói.

Lý Khánh Thành phân lại chỗ ở, Đường Hồng cùng đám hạ nhân ở gian phía tây, Trương Mộ với mình ở gian phía đông, Phương Thanh Dư ngủ tại kho chứa củi đối diện phòng lớn.

Mọi thứ trong phòng lớn đã thu xếp xong, Trương Mộ ngủ ở bên ngoài, Lý Khánh Thành ngủ bên trong, vẫn lấy một tấm bình phong ngăn giữa như cũ. Lúc rảnh rỗi, Lý Khánh Thành dựa trên bàn tô tô vẽ vẽ, Trương Mộ ở bên cạnh nhìn hắn như một chiếc cọc gỗ.

“Đang làm gì thế?” Cọc gỗ bỗng nhiên mở miệng, Lý Khánh Thành giật nảy mình.

Lý Khánh Thành giải thích: “Ta đang tính, đem đổi nửa xe dầu chống phong hàn chúng ta mang tới đây thành ngân lượng, giao cho Đường Hồng để y phái một đội người về Tây Xuyên chuyển lương thảo tới đây.”

Khuôn mặt tuấn tú của Trương Mộ hơi đỏ, dưới ánh đèn có loại cảm giác thân thiết khó tả, Lý Khánh Thành cười nói: “Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”

Trương Mộ lắc đầu, Lý Khánh Thành đưa danh sách: “Huynh xem.”

Lý Khánh Thành không hề gặng hỏi Trương Mộ ngọn nguồn thân thế của mình, Trương Mộ lại thoáng cảm thấy hơi bất an, sau khi xem xong danh sách gã, chỉ gật đầu một cái rồi lấy một tờ giấy, cầm bút trên nghiên mực, dường như đang cân nhắc muốn viết gì đó.

Lý Khánh Thành thở dài, giọng Phương Thanh Dư vang lên: “Nếu chủ công muốn kiếm tiền, chi bằng bắt đầu từ thành Phong, không nên để ý Lang Hoàn.”

Trương Mộ đứng dậy, Lý Khánh Thành biết gã muốn ra ngoài đánh người, vội vàng ngăn cản: “Ngồi xuống!”

Giữa lông mày Trương Mộ tràn ngập lệ khí, lạnh lùng nói: “Càn rỡ.”

Lý Khánh Thành nói: “Vào đi.”

Phương Thanh Dư đi vào, co một chân ngồi xuống, ôm gối hỏi: “Chủ công định đổi ngân lượng chi tiêu phải không?”

Lý Khánh Thành khẽ gật đầu: “Ta cũng biết nên đến Phong Quan, nhưng lúc ở xa sẽ không nắm được tình hình chiến sự biên cương, bây giờ không thể đi được…”

Phương Thanh Dư mỉm cười: “Khi nào nên đi thì đi, người quan tâm việc này nhiều thế làm gì?”

Lông mày Lý Khánh Thành cau lại, Phương Thanh Dư tiếp tục nói: “Không phải thần (*) ngu muội nhưng xem xét thế cục hiện tại, Phong Quan chính là con đường tiếp tế cuối cùng cho Bắc Cương, mọi vật tư từ kinh thành muốn chuyển đến đều phải đi qua thành Phong, nơi chiến trường lương thực khan hiếm nhưng ngược lại kiếm tiền thì lại dễ…”

Lý Khánh Thành nói: “Từ từ đã.”

“Ngươi mới tự xưng là cái gì?” Lý Khánh Thành lầm bầm, đôi mắt như chìm vào giấc mộng, nhìn chằm chằm Phương Thanh Dư.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Phương Thanh Dư: “Ta nói… Thành, Mộ Thành.” Y hất hất cằm, ra hiệu cho Trương Mộ.

(*) Chữ “Thành” phiên âm là “chéng”, đọc lái hơi giống “chén”- phiên âm của chữ “thần”.

Trương Mộ đang chậm rãi viết thứ gì đó lên một trang giấy, gã không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Thuộc hạ cho rằng hiện tại Đại Ngu đang giao chiến với Hung Nô, chủ công hoàn toàn không cần lo.” Phương Thanh Dư nói tiếp: “Tử thủ ở Lang Hoàn không chỉ không đem lại lợi ích gì cho tương lai sau này, mà trái lại, cố thủ tại Bắc Cương cũng chẳng phải lựa chọn khôn ngoan.”

“Vậy theo ý ngươi thì sao?” Lý Khánh Thành hỏi mà không nhìn Phương Thanh Dư, mắt hắn nhìn chữ Trương Mộ viết trên giấy.

“Chúng ta nên chuyển đến Phong Quan.” Phương Thanh Dư nói: “Trận chiến này trước đầu xuân chắc chắn sẽ kết thúc, đến lúc đó không chừng triều đình sẽ cắt đất vùng biên cương để thoả thuận nghị hòa, đến lúc ấy mới vội tranh đấu thì có ích gì?”

Lý Khánh Thành: “Làm sao ngươi biết triều đình sẽ nghị hoà?”

Phương Thanh Dư mỉm cười nói: “Nhà họ Phương ta đã nhiều đời đảm nhận chức tướng trấn đông, trấn giữ vạn dặm lãnh thổ từ Ngọc Bích Quan đến tận suối Khấp Huyết, mấy thế hệ vất vả vun đắp mới dựng nên thế lực cả một phương trời, trong đó dĩ nhiên có công trợ giúp của Hung Nô Vương A Luật Tư.”

“Năm đó cựu hoàng hậu mất sớm, để lôi kéo thế lực họ Phương ở Bắc Cương, tiên đế đã lập Phương Thị làm hoàng hậu, chính là vì mối quan hệ này.”

“Lúc biên cương truyền ra chiến báo, Thái hậu đã sớm cấu kết cùng người Hung Nô rồi, bây giờ tiên đế đã mất, Hung Nô Vương xâm chiếm khu vực Tây Cương theo đúng kế hoạch ban đầu. Thái hậu và Hung Nô đạt đuợc thoả thuận, quyết định nước cờ cuối cùng, sau khi giả vờ giao tranh sẽ cắt năm thành phía ngoài Phong Quan cùng với thành Phong ở quan nội cho người Hung Nô. Thoả thuận nghị hoà như vậy, cho dù chủ công muốn chiến, liệu có thể chống lại chỉ lệnh triều đình được không?”

Lý Khánh Thành cau mày, nói: “Đã sớm định xong kế hoạch ư?”

Phương Thanh Dư mỉm cười gật đầu: “Triều đình đã sớm biết đại tướng trấn giữ biên cương không tuân theo ý chỉ của Thái hậu, liền điều quân trấn biên cương đông sang biên cương tây, lại chuyển quân trấn biên cương tây sang biên giới phía đông, giết Liêu Viễn, thu hồi binh quyền của Vương Nghĩa Thần, đuổi ông ta cáo lão hồi hương, phe phái gia tộc của Đường đại tướng quân thì đã bị lật đổ. Như vậy, võ tướng thế gia đương triều chỉ còn lại mình họ Phương ta.”

Lý Khánh Thành trầm ngâm không đáp.

Phương Thanh Dư nở nụ cười nhạt: “Liêu Viễn chỉ vừa mới xuất binh, triều đình đã định xong văn thư nghị hòa, chuẩn bị cắt đất cho Hung Nô. Nhưng mà, bọn họ lại tính thiếu một thế lực trong đó, thế lực này ẩn nấp trong bóng đêm, đủ để đẩy cả Thái hậu lẫn A Luật Tư ngã một cú đau đớn.”

Lý Khánh Thành: “Đừng có thừa nước đục thả câu, ngươi nói thẳng luôn đi, thế lực đó là ai?”

Phương Thanh Dư nói: “Chúng ta.”

Lý Khánh Thành nheo mắt, chỉ cảm thấy kẻ trước mặt cực kỳ không đơn giản.

“Vấn đề cấp bách bây giờ là cần thêm nhân lực, sau này sẽ cần tiền, cần đất đai.” Phương Thanh Dư thản nhiên nói: “Nếu phó tướng lần này không phải Liêu Viễn thì lúc đó ta đã muốn đưa quân chinh bắc tới quan ngoại, chọn một thành rồi tôn người làm chủ. Nhưng có Liêu Viễn ở đó, dù ta nói cái gì hắn cũng không nghe, phải lãng phí mất ba vạn đại quân, kể cũng quá đáng tiếc.”

Lý Khánh Thành: “Lời lẽ a dua nịnh bợ, mồm mép chém gió vô biên, lúc dẫn binh ngươi đã tự biết chính mình sẽ chán nản thất trách, giờ còn muốn lấy ta ra để bao biện?”

Phương Thanh Dư nở nụ cười, mắt tràn ngập ấm áp: “Chủ công đã không tin, những lời còn lại thuộc hạ cũng không cần nói nữa, thuộc hạ cáo lui.” Nói xong y cúi người chắp tay rồi ra khỏi phòng.

Phương Thanh Dư đi rồi, Trương Mộ thu bút, mực trên giấy chưa khô, ba hàng chữ thể thảo rồng bay phượng múa viết:

Tìm nhà họ Tôn ở Đinh Châu, lấy hoàng ngọc đổi mấy thứ sau:

Năm ngàn cân sắt, một vạn lượng bạc.

Nhờ Tôn Kình thám thính động tĩnh trong triều, dự đoán kế hoạch nghị hòa năm sau của Phương Thái hậu.

Lý Khánh Thành lấy một tay chống trán, nhíu mày suy tư, hỏi: “Ưng ca, huynh quen biết nhà họ Tôn à?”

Trương Mộ gấp giấy viết lại, chậm rãi gật đầu, sau khi suy nghĩ một lát, lại ngập ngừng lắc đầu.

Lý Khánh Thành nói: “Phái một người đi là được, hoàng ngọc có thể… đổi được nhiều thứ như vậy sao? Năm ngàn cân sắt, một vạn lượng bạc trắng?”

Trương Mộ nhìn Lý Khánh Thành, Lý Khánh Thành không tìm ra câu trả lời, chợt cười, nói: “Chữ của huynh thật đẹp.”

Lý Khánh Thành: “Ưng ca, tên huynh là gì?”

Trương Mộ kéo một tờ giấy ra, phóng bút như rồng rắn lên mây, tự do tuỳ hứng, bút pháp cuồng thảo hạ xuống một chữ “Thành” sống động trên giấy, khí thế như nuốt trọn cả non sông.

“Quá đẹp đi.” Lý Khánh Thành khen, chữ này đủ để đưa ra làm mẫu tập viết rồi.

Lý Khánh Thành nói: “Huynh tên Thành.”

Trương Mộ đáp: “Ngươi tên Thành.” (*)

Lý Khánh Thành không sao hiểu rõ được, giao tiếp với người như Trương Mộ, xưa nay luôn là nghe mười chỉ hiểu một hai, không lâu sau hắn quẳng luôn việc này ra sau đầu, thầm nghĩ để sau này hỏi lại.

(*) chỗ “tên” nguyên văn là 叫, tùy ngữ cảnh vừa có nghĩa là “tên là” vừa có nghĩa là “gọi”)

Lý Khánh Thành nói: “Ưng ca, ta mới đang nghĩ…”

Trương Mộ thuận tay ném giấy vào chậu than đốt đi, Lý Khánh Thành vội nói: “Đừng đốt.”

Trương Mộ: “Sau này lại viết cho người.”

Lý Khánh Thành nói: “Trước tiên, ta nghĩ Phương Thanh Dư nói không sai, Vương Nghĩa Thần tuy là tướng thủ biên cương hiểm yếu, nhưng khả năng cao cũng không dám chống lại mệnh lệnh triều đình, nếu triều đình hạ chiếu chỉ xuống, ông ta sẽ rút quân, mà cũng chỉ có thể rút quân thôi.”

Trương Mộ gật nhẹ, mắt gã hiện vẻ tán thưởng sâu sắc.

Lý Khánh Thành trầm mặc hồi lâu, sau đó nói tiếp: “Ta phải giữ vững Bắc Cương, phải nắm binh quyền, dù là ai nắm giữ quyền lực trong triều, Phong Quan quyết không thể mất, nếu không Hung Nô tiến quân thần tốc, muốn xuôi nam công thành chiếm đất cùng lắm chỉ mất vài năm mà thôi. Vương tham tri có quyền mà không có tiếng, chắc chắn không dám trái ý triều đình, chờ đến lúc chiếu thư cắt đất nghị hoà hạ xuống, kết cục duy nhất cũng chỉ rút quân, không bằng giao hết binh lực cho ta, để ta dẫn binh đến Phong Quan nghĩ cách thủ thành.”

Trương Mộ: “Ngươi nói đi, ta sẽ làm.”

Trong lòng Lý Khánh Thành như có âm thanh ầm ầm, hắn biết Trương Mộ đã nhìn ra mình có cách nghĩ khác.

“Chúng ta phải nghĩ biện pháp giành quyền kiểm soát Lang Hoàn, nếu không hơn vạn quân dân ở đây sẽ phải giằng co với quân Hung Nô, uổng phí sinh mạng làm vật hi sinh cho kế hoạch nghị hòa. Thế nhưng Vương tham tri không biết nguyên do trong đó, mà dù có biết, khả năng cao cũng không thể tiếp nhận thoả thuận cắt đất này, kiểu gì ông ta cũng dùng cái chết báo quốc, biện pháp duy nhất chỉ có…”

Trương Mộ im lặng đứng dậy, Lý Khánh Thành nói: “Huynh làm gì thế? Chờ chút đã, chờ sau đêm nay rồi bàn tiếp, ta cần phải suy nghĩ thật kỹ càng, thư này… ta sẽ giao cho Đường Hồng, để hắn mang đi giao cho ai?”

Trương Mộ nhìn lướt qua phong thư, phía trên là một cái tên mà Lý Khánh Thành không quen biết, lại có ghi địa chỉ.

Lý Khánh Thành dặn dò hạ nhân gọi Đường Hồng, phái hắn lên đường nhập quan đưa thư.

Cả đêm hôm đó Lý Khánh Thành trằn trọc không ngủ.

Ngoài điện truyền đến ba tiếng mõ vang, Hứa Lăng Vân khép sách lại, thấp giọng gọi: “Bệ hạ?”

Màn che quanh giường vua không được kéo lên, lại không nghe thấy tiếng Lý Hiệu trả lời, hẳn là gã đã ngủ thiếp đi rồi.

Hứa Lăng Vân tiến lên phía trước, hắn đắp lại chăn cho Lý Hiệu, dáng vẻ Lý Hiệu lúc ngủ say không ngập khí thế uy nghiêm, khiến người nhìn mà kính sợ như ban ngày, ngược lại, gã tựa như một cậu bé lớn xác chơi đến mệt rồi ngủ thiếp đi vậy.

Mỗi một đời hoàng đế Đại Ngu đều là trời sinh mắt sáng mày thanh, chỉ có mình Lý Hiệu là hoàn toàn khác biệt so với các đời tiên đế, vừa không giống thái hậu đương triều, cũng chẳng giống tiên đế đã băng hà. Đôi mày đen nhánh của Lý Hiệu sắc bén như thanh kiếm gãy, xương gò má cao ngất, bên má trái còn có một vết bớt hình cánh bướm ửng đỏ.

Hứa Lăng Vân quỳ gối bên giường, không nhịn được mà đưa tay chạm vào, lại sợ đánh thức Lý Hiệu, hắn cẩn thận kéo lại góc chăn cho hoàng đế rồi ghé vào mép giường, nghiêng đầu lặng yên ngắm nhìn gã.

Một lúc sau, Đại ti giám dẫn sáu thái giám đứng chờ ngoài điện, đội thái giám nâng trên tay áo giáp của hoàng đế, kiếm Thiên Tử, giày vàng.

Ngày mười lăm tháng tám, giờ lành đến, hoàng đế Đại Ngu Lý Hiệu chuẩn bị tiến hành hôn lễ.