Ứng Công Án

Chương 2: Bình tặc ký p1

Edit : Hiên Vũ

.:.

Tuyên Tường năm thứ bảy, sau Tiết Đoan Ngọ.

“Tướng gia! Tướng gia!” Hứa Đình Hoan xuyên qua hành lang chín khúc mười tám ngã rẽ, cuối cùng cũng thấy được thân ảnh cao gầy đẹp như lăng phong ngọc thụ của Ứng Thiên Dật ở trong đình. Thế nhưng, khuôn mặt thanh tú xuất trần kia lúc này lại hàm chứa mấy phần ưu sầu, chân mày thanh tú nhăn lại, khiến cho người khác không đành lòng mà muốn đưa tay vuốt phẳng.

“Tướng…” Nhìn rõ ràng là thừa tướng đại nhân không vui, lại nhìn đến tấm thiệp trong tay mà hoàng thượng vừa đưa yêu cầu giao cho Ứng Thiên Dật, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Hứa Đình Hoan không chút lưỡng lự cầm thiệp của Hoàng thượng đến bên Vong Ưu hồ, ném xuống!

Dù sao cũng chắc chắn lại viết toàn chuyện lông gà vỏ tỏi, nếu vì nó mà làm thừa tướng đại nhân nổi nóng, vậy Hứa Đình Hoan hắn khỏi cần đợi ngày mai thượng triều lên gặp vị hoàng đế luôn tự cho mình là xinh đẹp kia nữa! Đảm bảo là không còn thấy được mặt trời ngày mai luôn.

“Đáng giận…” Ứng Thiên Dật đột nhiên thở dài một cái, vo bản báo cáo nắm trong tay thành một cục, tiện tay ném vào Vong Ưu hồ, đi làm bạn với tấm thiệp của Hoàng đế…

“Tướng gia…” Hứa Đình Hoan có chút chột dạ mà nhích nhích vài bước, khéo léo che khuất đường nhìn của thừa tướng đại nhân tới bên hồ, nhưng dường như ông trời muốn làm khổ hắn, hạnh mâu* của Ứng Thiên Dật từ từ mở ra.

*hạnh mâu: con ngươi hình quả hạnh.

“Đình Hoan, ta ném một nắm giấy, tại sao trong hồ lại nổi lên hai tờ?” Ứng Thiên Dật cau mày, trong thoáng chốc hắn hoài nghi thị lực của bản thân có vấn đề. Hứa Đình Hoan lòng thầm mắng một câu, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn lại lộ ra nụ cười nhìn trăm lần không ngán.

“Tướng gia, có lẽ ngài dùng sức mạnh quá, nên giấy bị rách thành hai nửa đó mà.”

*Nguyên văn: “bách khán bất yếm đích vi tiếu” ta cũng chả hiểu nó là nụ cười ntn, chắc giống nụ cười tỏa nắng của mấy anh đẹp zai ^ – ^.

“Phải không? Nhưng mà giấy ta ném là giấy trắng, sao nổi lên lại thành màu vàng?” Ứng Thiên Dật liếc Hứa Đình Hoan một cái, lạnh lùng nói: “Hơn nữa còn là loại ngự dụng của hoàng thượng.”

“Ực…” Hứa Đình Hoan lau mồ hôi lạnh, nói quanh co muốn tìm lý do, nhưng Ứng Thiên Dật đã khòm người về trước một bước, vớt mảnh giấy vàng kia ra khỏi hồ, mặc dù chữ viết đã bị mờ lần, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.

Hứa Đình Hoan thấy thế, vừa định nhấc chân chuồn đi, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng rống giận của Ứng Thiên Dật: “Hứa Đình Hoan! Ngươi chán sống rồi! Thánh chỉ ngươi cũng dám tự ý hủy?!!”

“Tướng gia… Ta……” Hứa Đình Hoan ai oán nhìn, rõ ràng thừa tướng đại nhân sau khi xem những gì viết trên giấy cũng tức giận ném vào trong hồ mà, cùng phạm một chuyện như nhau, không hiểu vì sao Ứng Thiên Dật vẫn còn lập trường mà dùng lời ngay lẽ thẳng giáo huấn mình? >”<

“Tìm ta chơi cờ?! Ta bận sắp chết tới nơi rồi đây! Tên hoàng đế chết giẫm kia dám…” Ứng Thiên Dật không để ý đến Hứa Đình Hoan, vẫn đang hờn dỗi.

Hứa Đình Hoan thừa cơ giật lại trọng tâm câu chuyện: “Tướng gia, vừa rồi tại sao ngài lại phiền não vậy?”

Ứng Thiên Dật nhìn hắn một cái, vô lực dựa vào cây cột ở đình tử, trong thanh âm hờ hững che giấu không được vô hạn uể oải: “Vẫn chuyện đạo tặc hoành hành trên Vụ Lương Sơn!”

“Không phải đã phái bộ khoái đi truy bắt rồi sao?” Hứa Đình Hoan mau chóng tìm được thông tin liên quan trong đầu, hỏi dò.

“Phái ba đợt nhân mã! Tất cả đều vô tích sự quay về bẩm báo!” Lời lẽ Ứng Thiên Dật càng thêm tức giận mà không đánh ra được, nhã nhặn hoàn toàn biến mất, quát lên.

“Tướng gia, tức giận không tốt cho da…” Hứa Đình Hoan khuyên một tiếng…Nhưng…

“Ngươi câm miệng! Ta không phải nữ nhân! Quan tâm da có tốt hay không làm gì!” ỨngThiên Dật dùng ánh mắt muốn cắn người hung hăng trừng Hứa Đình Hoan – kẻ tự biết lỡ lời.

“Tướng gia…” Hứa Đình Hoan đảo mắt, thành công lấy lại lực chú ý của thừa tướng đại nhân: “Ta hoài nghi sơn tặc nhiều lần thoát được là vì có nội ứng!”

“Hửm?” Quả nhiên không ngoài dự kiến, Ứng Thiên Dật đã quên bản thân mình hãy còn đang tức giận, nhanh chóng xoay người lại, dùng ánh mắt lấp lánh giục Hứa Đình Hoan nói tiếp.

“Người của chúng ta phái đi cho dù không thể đắc thủ, cũng sẽ không hết lần này đến lần khác đều không có thu hoạch! Ta đoán, nhất định là có người đã đi trước một bước liên lạc, thông báo tin tức để bọn chúng giấu kín chứng cứ trước khi quan sai đến rồi! Nếu không, một đám thất phu không có đầu óc gì, làm sao chu đáo chặt chẽ cẩn thận vậy?!” Hứa Đình Hoan một hơi trần thuật kiến giải xong, không khách khí bưng chén trà của Ứng Thiên Dật lên uống.

Ứng Thiên Dật lâm vào trầm tư, cũng không tính toán sự tùy tiện của hắn.

Ánh trăng tản khắp mặt đất, đầu ngọn sóng dưới ánh trăng thấp thoáng rung động, ánh trăng và bóng trăng đan vào nhau trên khuôn mặt tuấn tú, làn da như gốm sứ của Ứng Thiên Dật tồn tại sự hài hòa khác biệt, càng tôn thêm vẻ xuất trần tuyệt diễm không cho phép người khác khinh nhờn của hắn.

Đột nhiên, đôi mắt thanh tú của Ứng Thiên Dật di chuyển, vẽ ra nụ cười cơ trí mà yếu ớt: “Nói đến như thế… nghĩ tóm được đuôi bọn chúng sao, lại phái bộ khoái cũng vô dụng thôi…” Hứa Đình Hoan không có trả lời, yên lặng đợi thừa tướng đại nhân nói tiếp: “Như vậy… Chúng ta liền bí mật phái người nằm vùng! Trên Vụ Lương sơn!”

“Phái ai…?” Hứa Đình Hoan nuốt nước miếng, sau lưng nổi lên hàn ý lành lạnh, trực giác có điềm xui! Quả nhiên, chỉ thấy Ứng Thiên Dật không cho phản bác, phân phó: “Thì hai người, ngươi và ta!”

“Cái gì?! Chỉ, chỉ hai người chúng ta?! Tướng gia, ta còn chưa tính, ngài là người trăm công ngàn việc đó! Lẽ nào cũng phải…” Tuy Hứa Đình Hoan đã sớm có dự liệu nhưng vẫn bị dọa cho phát hoảng!

“Đủ rồi, nghe xong lời ngươi nói, hiện tại ta còn có thể tin tưởng ai?! Không thể làm gì khác hơn là tự bản thân mình xuất mã, ta cũng không tin lúc này dẹp không được lũ tiểu đạo chích đó!” Ứng Thiên Dật đã định liệu trước tình hình, Hứa Đình Hoan biết chính mình khuyên như thế nào đi nữa cũng phí công…

Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói quen thuộc.

“Ứng Thiên Dật! Hứa Đình Hoan! Các ngươi định chơi cái gì vậy? Thêm cả trẫm nữa!” Là hoàng thượng! Ứng Dật Thiên với Hứa Đình Hoan đồng thời thở dài một hơi, ngay sau đó liền lập tức căng thẳng! Ngẩng đầu lên, Ứng Thiên Dật thất thanh kêu to: “Hoàng thượng! Ngươi, ngươi trèo lên ngọn cây làm cái gì?!”

Chỉ thấy Cao Cảnh Úc dùng cả tay lẫn chân, chật vật bám vào cành cây ngô đồng, còn không quên dùng động tác làm bản thân thoạt nhìn tuyệt đẹp, hướng về hai người sắc mặt trắng bệch dưới tàng cây mà chào hỏi: “Nè ~~~ các ngươi có nghe thấy không đó! Mang cả trẫm đi chơi nữa ~~~~~~~!”

“Ngươi xuống trước đi! Trên đó rất nguy hiểm!” Ứng Thiên Dật cau mày, thấy Cao Cảnh Úc còn đang duyên dáng làm ra động tác có độ khó cao, hắn bị dọa sợ đến mức tim muốn tót ra ngoài!

Tiêu sái vuốt lọn tóc bị gió đêm thổi tán loạn, Cao Cảnh Úc nguy cơ trùng trùng quát xuống phía dưới: “Ngươi đồng ý dắt ta đi…. đi cái gì mà…. núi trước đã!”

“Đùa à! Chuyện nguy hiểm như vậy ngươi đừng có mơ!” Hình như đã quên Cao Úc Cảnh hiện tại đang làm chuyện cũng không được an toàn đi, Ứng Thiên Dật hô: “Sao ngươi lại xuất hiện trên cây nhà ta?! Hoàng đế bệ hạ tôn quý!”

“Ngươi không nghe nói qua hoàng đế là chí cao vô thượng sao! Trẫm đương nhiên muốn từ trên cao nhìn xuống rồi……” Không dám nói là vì mình không đợi được Ứng Thiên Dật tiến cung nên lén chạy đến, hơn nữa để nghe trộm bọn hắn nói chuyện mà lủi lên cây, giờ thì bị bẽ mặt rồi.

“Phải không?” Ứng Thiên Dật híp mắt, cười xấu xa với sử quan ẩn thân sau bóng cây phân phó: “Này! Ngươi phải nhớ… Hoàng đế tiếp tục ở trên cao quân lâm thiên hạ, ta đến lúc đi đầu xin cáo quan.”

“…”

Nói xong, không để ý tới Cao Cảnh Úc ở trên cây rối rít kêu gào, Ứng Thiên Dật trở tay kéo Hứa Đình Hoan đi!

Đùa! Không thừa cơ hoàng đế đang bị vây ở trên cây mà chuồn đi, chẳng lẽ muốn gọi y cùng đến Vụ Lương Sơn hay sao hả?!!

Hứa Đình Hoan nhìn thừa tướng đại nhân rồi lại nhìn hoàng đế, lòng thở dài, đi theo Ứng Thiên Dật. Quả nhiên không ngoài dự kiến, vẫn là thừa tướng đại nhân đứng đầu……

****************

Dưới chân núi Vụ Lương…

“Lão bà bà, bà không phải sợ, dựa theo tình hình thực tế mà nói, chúng ta sẽ làm chủ cho mọi người!” Ứng Thiên Dật cười lịch sự, tao nhã như hoa nở, già trẻ không dối gạt, nhằm lay động cảm tình của lão bà bà bên cạnh: “Bà nói thử xem, trên núi Vụ Lương kia thật có đạo tặc làm hại dân thôn, giết người cướp của không?”

Lão bà bà có đôi mắt hơi mờ, từ ái lắc đầu, vừa vá y phục vừa nói: “Nói gì lạ vậy?! Bọn họ đều là người tốt cả! Xung quanh đây, ai trong chúng ta không nhận ân từ họ? Năm ngoái tiểu tam tử nhà ta bị bệnh, chính đại trại chủ mời Cổ thần y đến trại để trị bệnh đấy!” Nói xong, lão bà bà còn thành kính chắp hai tay: “Bồ Tát phù hộ, để cho bọn họ bình an, sống lâu trăm tuổi!”

“Tướng… Không, công tử……” Hứa Đình Hoan nuốt nước bọt, dè dặt nhìn vẻ mặt âm u của Ứng Thiên Dật, người kia sắc mặt bất thiện đứng dậy ngay lập tức, quay lại hỏi với giọng điệu không chứa ngữ khí gì: “Bọn họ mua chuộc tất cả người chung quanh đây rồi đúng không?!”

“Hình như không phải…” Hứa Đình Hoan nhún nhún vai đáp.

Vẻ mặt anh tuấn của Ứng Thiên Dật càng trầm, thanh âm hơi run: “Vậy tức là bọn họ kỳ thực là người tốt?!!”

“Nhìn sơ thì có vẻ vậy…” Hứa Đình Hoan mau chân mau tay bịt tai chạy đi trước, quả nhiên một giây tiếp theo liền truyền đến tiếng Ứng Thiên Dật rít gào: “Nói như thế thì hoá ra chính chúng ta mới là người xấu hả!!!!”

Nhu nhu huyệt Thái Dương, Hứa Đình Hoan chịu không xiết mà trả lời:

“Cũng không có thể nói như vậy, dù sao đi nữa thì quan ngân lần trước đích xác là bị cướp ở đây… hơn nữa mọi thứ liên quan đều dẫn đến núi Vụ Lương!”

“Vậy thì đúng là đã có người vu cáo…” Ứng Thiên Dật cau đôi mi thanh tú, nhỏ giọng lẩm bẩm. “Rõ ràng vậy mà…” Hứa Đình Hoan nhỏ giọng tiếp lời.

Đột nhiên, lão bà bà bị lãng quên nhẹ nhàng túm túm vạt áo Ứng Thiên Dật, hiền lành khuyên: “Ta không biết ngươi tới nơi này làm gì, bất quá, một cô nương như ngươi hành tẩu dù sao cũng không thuận tiện, nếu có chuyện, ở gần Vụ Lương Sơn này vẫn sẽ an toàn. Bà bà dạy ngươi, nếu có nguy hiểm liền lớn tiếng kêu lên, người tuần tra trên Vụ Lương Sơn nghe thấy sẽ không bỏ mặc đâu!!”

Ở trong lòng nhắc nhở chính không nên đánh người già, Ứng Thiên Dật nghiến răng nghiến lợi cười nhạt: “Ngại quá, người xem rõ ràng chút, ta đường đường là nam nhi bảy thước!!!!”, “Ta biết… Ta biết……” Lão bà bà vẻ mặt thông cảm cười: “Thời trẻ ta cũng ao ước như vậy… Hài tử, không phải mặc bộ nam trang là có thể biến thành nam nhân…… Vẫn là nhận đi……..”

“Cái gì huyễn tưởng mình là nam nhân?!! Ta rõ ràng chính là nam nhân!!!!” Ứng Thiên Dật tao nhã trong nháy mắt sụp đổ mà rống to hơn! Lão bà bà thế nhưng vẻ mặt thương hại phảng phất như thấy người điên: “Thật đáng thương! Đại cô nương xinh đẹp như vậy…”, “Tướng, không, công tử, chúng ta đi thôi……” Ứng Thiên Dật sắp nổi bão, Hứa Đình Hoan một bên hướng lão bà bà nói lời cảm tạ, một bên đem Ứng Thiên Dật túm đi ra cửa!

“Buông ra! Nói cho rõ ràng! Ta giống nữ nhân chỗ nào?!!!”

“Công tử! Bình tĩnh!!”

“Buông ra!!!”

“Công tử! Phong độ!!”

“Buông……”

Vất vả dỗ dành lẫn dụ dỗ lắm, cuối cùng mới khiến Ứng Thiên Dật tiêu cơn tức. Hứa Đình Hoan lau mồ hôi, tưởng rằng có thể nghỉ ngơi chút, ai ngờ….

“Thay đổi kế hoạch!” Ứng Thiên Dật mím đôi môi mỏng, thẳng lưng nhìn về phía mặt trời lặn, đôi mắt trong như nước lóe lên kỳ từ.

“Cái gì?” Hứa Đình Hoan không rõ ngẩng đầu, nhìn Ứng Dật Thiên đột nhiên nở nụ cười xấu xa.

“Ngươi tới công kích ta, sau đó ta để người Vụ Lương Sơn cứu đi!” Ứng Thiên Dật cười tà tới gần Hứa Đình Hoan.

“Vậy còn ta?”

“Rất đơn giản, bị đánh đuổi trốn vào rừng hoang, sau đó có thể ngầm đi điều tra!”

“Nếu như ta nói không?” Hứa Đình Hoan không đồng ý, cau mày. Ứng Thiên Dật càng cười ngây thơ hơn, đã thế còn tỏ ra ta đây rõ đáng thương: “Ngươi nói  thử coi, nếu ta kêu một tiếng, bọn họ có tin nổi là ta ức hiếp ngươi không? Bảo ngươi ăn hiếp ta mới đúng ấy.”

“Tướng ——” Hứa Đình Hoan đề phòng không được, tuy nhiên không kịp bịt miệng Ứng Thiên Dật, đã bị hắn đi trước một bước mở miệng gào lên: “Cứu mạng ~~~~~~~~ có kẻ giết người ~~~~~~~ cướp của  a ~~~~~~~~~~ “

“Cướp của gì chứ, ta thấy ngươi kêu cướp sắc còn có vẻ đáng tin hơn!” Hứa Đình Hoan không chịu nổi mà châm biếm một câu, chỉ thấy ở phía đối diện có một người cưỡi ngựa sốt sắng chạy tới, tức thì chỉ có thể tạo dáng đoạt lấy bọc hành lý trong tay Ứng Thiên Dật, xoay người triển khai khinh công bỏ chạy!

Người tới đến bên cạnh Ứng Thiên Dật rồi thì bước xuống ngựa, khí vũ hiên ngang tư thế oai hùng, không giận tự uy! So với thân hình vĩ ngạn của hắn, Ứng Thiên Dật càng mềm mại như nữ tử!

“Cô nương chớ sợ, đợi tại hạ giúp ngươi bắt tên cướp kia!” Người tới nồng hậu sôi sục quát một tiếng, liền đuổi theo Hứa Đình Hoan, lại bị Ứng Thiên Dật ngáng chân một cái, tuy rằng không có việc gì nhưng kỳ quái quay đầu lại nhìn thẳng vào Ứng Thiên Dật xuất trần tuyệt sắc, rất tự nhiên ngây người.

“Ai là cô nương?!” Về công về tư cũng không thể để hắn đuổi theo Hứa Đình Hoan.

“Cô… ực… Vị công tử này, ngươi đây…..” Suất thanh niên kia không giải thích được lại mê hoặc nhìn chăm chú vào hạnh mâu đang nén giận của Ứng Thiên Dật: “Này… Ta đuổi không kịp rồi!”

“Đuổi không kịp càng tốt! Toàn bộ tài sản của ta đều bị cướp rồi, giờ ngươi phải chịu trách nhiệm!!” Ứng Thiên Dật cười lạnh, chân bước đến phía trước, vẻ mặt không khác gì ác bá.

“Vậy… Công tử nếu không chê, trước hết đến sơn trại thu xếp đi….” Người tới rõ ràng ôn hoà hiền hậu, không để bụng đã thuận theo tâm tư của Ứng Thiên Dật, còn khách khí tự giới thiệu: “Tại hạ là Địch Phong, đại trại chủ núi Vụ Lương, trong địa bàn của chúng ta xảy ra loại việc này thật sự là có lỗi với công tử…”

Ứng Thiên Dật dùng vẻ mặt cổ quái quan sát Địch Phong hồi lâu, mới yếu ớt thở dài: “Các ngươi quả nhiên không phải bại hoại, mang ra so sánh, ta còn giống sơn tặc hơn một chút…”

“Công tử…?” Địch Phong đi trước dắt ngựa, không nghe rõ nên nhẹ giọng hỏi. Ứng Thiên Dật lắc đầu, trước tặng cho y đang choáng váng nhìn hắn một nụ cười tuyệt trần, sau mới trả lời: “Không có gì, làm phiền Địch trại chủ dẫn đường rồi…”

*********

Trong cung…

Cao Cảnh Úc một thân nữ trang đẹp đẽ, tự nhận là thần không biết quỷ không hay chuồn ra khỏi cung như tội phạm. Đối diện với bức tường cung đồ sộ, Cao Cảnh Úc lộ ra mị hoặc từ trong xương cốt, cười duyên: “Hì hì hì ~~~~~ muốn bỏ trẫm một mình rồi đi chơi? Ứng Thiên Dật, ngươi đợi đấy cho trẫm!!”

Vụ Lương Sơn đúng không? Ngươi không dắt trẫm đi theo, chẳng lẽ trẫm không biết tự đi?! Kéo chân váy, Cao Cảnh Úc nhìn hướng chính xác, bước chân nhanh nhẹn thoải mái chạy đi.

“Trong tiể u thuyết đều nói, để tiện hành tẩu giang hồ nữ nhân đều sẽ thay nam trang, vậy nam nhân để thuận lợi tự nhiên phải thay nữ trang rồi!” Vì suy nghĩ trong lòng mình mà tấm tắc một hồi, Cao Cảnh Úc đầu cũng không quay lại liền phân phó: “Sử quan, mau nhớ kỹ, đây là trẫm anh minh quyết đoán!”

Trong sơn trại núi Vụ Lương, Ứng Thiên Dật một thân trang phục nho sinh đột nhiên rùng mình.

“Không…” Ứng Thiên Dật lắc đầu, chưa biết nên giải thích thế nào đột nhiên cảm thấy phiếm lạnh, chỉ đành cười phản bác: “Cổ thần y, nên đổi giọng gọi ta quân sư đi…..”

“Đương nhiên! Ngươi cũng có thể gọi Tư Tĩnh…” Cổ Tư Tĩnh thản nhiên cười, gật đầu. Ứng Thiên Dật vừa vào sơn trại liền Mao Toại tự tiến* làm quân sư, y cũng được phép bỏ xuống kiêm chức ban đầu. Nhưng mà y cũng không dám nói cho Địch Phong,

Đi trước hắn là ngọc diện thần y Cổ Tư Tĩnh, thấy thế, quan tâm quay đầu hỏi: “Ứng công tử, thấy lạnh sao?”

Bản thân mình không tin được mỹ nam tử quỷ dị tuyệt thế mới tới này…..

* Mao toại tự tiến: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử.

Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.

Ứng Thiên Dật ngồi ngay ngắn bên trong chính đường sơn trại, trong tay là chén sứ men xanh nhất định là hàng cao cấp ở lò gốm Châu Nhữ, lúc này đang tản ra mùi thơm nhàn nhạt của trà Vũ Tiền.

“Quân sư!!” Một thủ hạ thật thà chất phác nhìn Ứng Thiên Dật tuấn mỹ như tiên tử trong tranh, bất đắc dĩ mở miệng đánh vỡ sự yên lặng ví như cảnh thiên nhiên trong thi ca này. Thản nhiên ngẩng đầu, Ứng Thiên Dật cười đáp lại: “Chuyện gì?” sau vài ngày ở chung, Ứng Thiên Dật càng khẳng định bên trong Vụ Lương sơn trại đều là người tốt! Đã như vậy, hắn lại càng nghĩa bất dung từ muốn tìm ra tên hỗn đản vu oán giá họa kia!

Thủ hạ do dự một chút, nhỏ giọng trả lời: “Quân sư, mấy ngày nay gà trong trại luôn bị trộm…”

“Hửm?” Nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, Ứng Thiên Dật không cho là đúng phân phó: “Đó là việc nhỏ, ta thiết kế một bộc cạm bẫy, các ngươi lập tức mang đi….” Muốn khảo nghiệm cái chức quân sư này của hắn phải không? Cũng đừng chọn loại việc này chứ, quả thực đang vũ nhục trí tuệ của hắn mà! Thủ hạ kia dáng vóc tiều tụy tiếp nhận bản thiết kế Ứng Thiên Dật giao cho, thoả mãn ly khai.

Thấy hắn vừa đi, Ứng Thiên Dật mới nhẹ thở một hơi. Hiện tại, không có đầu mối, hắn nên bắt đầu từ đâu đây? Hơn nữa, bản thân ly khai kinh thành lâu như vậy, tên hoàng đế kia thực sự sẽ ngoan ngoãn sao? Hừ! Sẽ mới lạ!….

“Đau quá!!!” Hứa Đình Hoan rút cái bẫy chồn đang kẹp trên cánh tay ra, hung dữ trừng con gà bắt được trong tay! Đều do Tướng gia cả, tự dưng đơn độc đâm đầu vô nguy hiểm, hại hắn không dám đi xa, không thể làm gì khác hơn là âm thầm bảo vệ ở khu vực gần đó. Kết quả ngay cả cơ hội mua lương khô ăn cũng không có, không thể làm gì khác hơn là ngày ngày đến đây bắt gà ăn! Hôm nay còn bị bộ bẫy sói kẹp cho! Không biết là ai thiết kế cái bẫy này nữa! Thật không phải đẳng cấp bình thường mà ~~~