Uế Sinh

Chương 12: C12 Chương 12

Vì Liễu Ô đã mất, Ngự hoàng vời Liễu tướng vào cung, an ủi ông lão.

Ngoài Liễu Thừa tướng, hắn gọi cả tướng quân Dương Kích. Ca ca của tướng quân sợ thức trắng đêm, cứ một lúc lại kéo đệ đệ dậy mô phỏng những câu hỏi trí mạng có thể xuất hiện vào ngày mai, bảo đảm cho không có sai sót.

Dương lão tướng quân vừa khỏi bệnh, hỏi Dương Quan tại sao con thứ tự dưng bị triệu vào cung. Dương Quan nào dám nói đệ đệ tự ý quyết định chung thân với người khác, nhưng cũng không thể lừa gạt cha.

Nghĩ tái hồi, đành uyển chuyển nói.

Dương Quan: Đệ đệ tặng cho Ngự hoàng một cái mũ, Ngự hoàng rất coi trọng.

Liễu Thừa tướng vào cung trước, khóc đứt ruột đứt gan, thậm chí còn xin cho cáo lão về quê. Bởi đau lòng quá đỗi mà ông lão ngất bao nhiêu lần, cuối cùng đành phải gọi người dìu ông ra ngoài.

Khi tướng quân Dương Kích đến thì bình tĩnh hơn nhiều.

Ngày nhỏ, Dương Kích và Liễu Ô thường vào cung cùng cha mình, chơi với hoàng tử Dung. Sau khi lớn thì ngày càng ít qua lại.

Lý Dung nhìn khuôn mặt của Dương Kích. Khác với vẻ nho nhã thư sinh của Ngự hoàng, gương mặt của tướng quân đẹp và sắc sảo hơn.

Mẫu thân của hắn hẳn cũng là mỹ nhân tuyệt trần, nhưng nghe đầu xuất thân thấp kém, chỉ là một nô tỳ, sinh con xong không lâu thì mất.

Một người như thế không thể sống yên ổn ở phủ tướng quân. Lý Dung biết chính thất của Viễn Uy tướng quân là người thế nào – hổ nữ nhà tướng, tính tình hung hãn mạnh mẽ, trước kia đã từng ép chết nô tỳ, hoặc bán trắc thất được tướng quân yêu thương ra ngoài…

Bà ta cũng không tốt lành gì với con trắc thất sinh ra, cho nên trước kia Dương lão tướng quân thường dẫn Dương Kích vào cung, đỡ cho ở nhà gây chuyện ồn ào.

Lý Dung: Hồi nhỏ, trẫm chăm sóc khanh rất nhiều. Biết khanh sống trong phủ tướng quân không tốt nên luôn cố gắng giúp khanh vui vẻ ở trong cung.

Dương Kích không nói gì, thoạt trông thì như đang thể hiện sự cảm kích không nói nên lời, thực chất là hắn không nhớ ra Lý Dung đã chăm sóc gì mình.

Bị phái đi đánh trận có tính không? Tướng lĩnh là người mới, dắt theo một đám lính yếu bệnh được cử tới từ doanh trại khác, vào sâu trong sa mạc thảo phạt Đào thị thì bị nội gián bán đứng, suýt chôn mình ở đó?

Một lần thì cũng thôi, còn phái tận hai lần, sợ hắn không chết.

Lý Dung: Muốn khanh lập được vài chiến công… coi như trẫm thiên vị khanh đi.

Dương Kích không đáp lời, chỉ gật đầu, uống trà tiếp.

Lý Dung: Trẫm vẫn luôn coi khanh là bạn.

Vậy hả? Trước kia Lý Dung chỉ rủ Nam Phật đọc sách viết thơ cùng, cố ý gạt hắn đi, cứ như mặc nhận là con nhà tướng quân không biết chữ vậy.

Lý Dung: Trẫm coi khanh là bạn thân thiết. Thật lòng, trẫm không có bạn bè nào ngoài khanh và Nam Phật cả.

Thế thì kết bạn nhiều vào. Đệ đệ bất thường của Nam Phật còn có được người bạn như Trương Dẫn Tố, ngài không có bạn bè sao không tự nhìn lại mình đi?

Dương Kích muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn hẳn. Bởi Nam Phật từng nói cô thích người yên tĩnh như hắn, không như những nam nhân khác, chưa ai nói gì đã tự ba hoa khoác lác, ví dụ như người trước mặt đây. truyện kiếm hiệp hay

Lý Dung: Trẫm nên phong tước cho khanh, cả phụ thân, huynh trưởng của khanh nữa.

Đánh thua hai trận có gì để mà phong tước? Dương Kích lẳng lặng thở dài.

Lý Dung: Dương Kích, đừng chỉ thấy trẫm là Ngự hoàng, dường như chẳng thiếu thứ gì nhưng thực chất thì chẳng có gì cả. Mẫu phi của trẫm không được sủng ái, trẫm cũng không phải hoàng tử phụ hoàng yêu thương nhất. Rất nhiều thứ khanh có mà trẫm không có.

Phải, phải, phải, ít nhất ngài không bị kỵ binh của Đào thị truy đuổi trong sa mạc, dẫn đám lính yếu bệnh gặm cát mà sống. Dương Kích đã có thể âm thầm đối đáp với lời tâm sự của hắn trong đầu rồi.

Chợt, Lý Dung cười: Có phải khanh thấy trẫm phiền lắm không? Ngồi đây than thở mình thê thảm thế nào, không biết bao nhiêu dân chúng chết đói ngoài kia mà vẫn ở đây buồn thương vớ vẩn với khanh.

Dương Kích: Thần không dám.

Hóa ra ngài cũng hiểu rõ mình đấy.

Trẫm hiểu rõ mình hơn ai hết.

Lý Dung cụp mắt: Trẫm chưa từng nghĩ Ngự hoàng nên có hết mọi thứ. Bài học đầu tiên Lý Miên dạy cho trẫm là sai Ngự thiện phòng không làm món trẫm thích ăn nữa.

Sau này cũng vậy. Không cho ăn thứ mình thích, không cho trồng hoa mình thích, không cho cưới người mình thích.

Cứ vậy đến khi chết, không được yêu thích bất cứ thứ gì. Một khi có người biết sở thích của mình, kẻ khác sẽ lấy nó thao túng hắn.

Kẻ ngồi cao phải không buồn không vui, không có h@m muốn. Lý Miên muốn hắn trở thành một Ngự hoàng hoàn hảo, trở thành thần, trước tiên phải sống như đã chết trước.

Lý Dung: Trẫm không cần biết trước kia Nam Phật với khanh có bao nhiêu chuyện, trẫm sẽ coi như nàng đã chết thật, đã là người chết rồi.

Lý Dung: Dương Kích, ít nhất… có thể nhường cái tên đã chết của nàng cho trẫm không? Cho trẫm lấy cái tên này, truy phong cho nó.

Lý Dung: …Dương Kích, trẫm không tham lam, trẫm chỉ cần cái tên này thôi.

Lần này, Dương Kích im lặng. Sự im lặng thật sự, cũng không hồi đáp trong lòng nữa.

Dương Kích: Ngài muốn phong Nam Phật đã chết làm phi.

Lý Dung: Hậu.

Dương Kích: Thần có thể nói “không” hay không?

Lý Dung: Có thể chứ. Trẫm đã nói rồi, trẫm coi khanh là bạn tốt nh…

Dương Kích: Không.

Tức khắc, cung điện chìm trong yên lặng.

Cho đến khi Dương Kích buông chén, hành lễ rồi đi. Hắn biết, nói nữa cũng vô dụng.

Sau khi Dương Kích rời đi, Lý Dung yên lặng ngồi một mình trong điện hồi lâu.

Đột nhiên, Ngự hoàng xưa nay bình tĩnh bỗng lật đổ bàn trà, phá tan đồ đạc, rèm màn trong điện.

Hằng đêm về khuya, Liễu Chí sẽ cho tỷ tỷ dậy một lúc. Trong phòng linh cữu, năm người Liễu Chí, Trương Dẫn Tố, Liễu Thừa tướng, Dương Kích, Liễu Ô đều có mặt, bàn chuyện chạy trốn sau khi đưa tang.

Liễu Thừa tướng đưa tang cho con ra ngoài quan ải, sau đó Dương Kích sẽ đưa Liễu Ô đi.

Liễu Chí không thể rời xa Liễu phủ. Một khi Liễu Ô được đưa ra ngoài, sức mạnh của nó sẽ mất tác dụng, không thể giúp cô giả chết nữa.

Nhưng thân phận của nó vẫn chưa thể để lộ với mọi người, đành lấy cớ “đã dùng hết thuốc giả chết” để qua mắt.

Dương Kích: Sau khi đưa quan tài ra ngoài, Ngự hoàng có cản đường nữa không?

Liễu Thừa tướng: Ngự hoàng sẽ không làm lớn chuyện lên vì Liễu Ô đâu. Chặn đội đưa tang thì ra thể thống gì nữa? Hắn sẽ không làm.

Liễu Chí: Biết đâu được?

Trương Dẫn Tố: Không có chuyện đó đâu. Hắn là Ngự hoàng, mọi hành vi cử chỉ đều có người khắp thiên hạ nhìn theo. Hắn có lý do gì để phái người điều tra cái chết của Liễu Ô? Chính hắn biết rõ, hắn tuyệt không thể làm việc mà không có cớ gì.

Huống chi đây không phải việc công mà là tình riêng đôi lứa, nếu bị người ta bàn tán sẽ thành tiếng xấu ngàn năm.

Hắn sợ. Hắn được nuôi dạy từ đạo đế vương của Lý Miên, hắn sợ nhiều việc, sẽ không tùy ý làm càn.

Sớm mai đưa tang xong, mọi chuyện sẽ không thể thay đổi.

Tiếng nức nở kéo dài, tiền giấy tung bay.

Đội đưa tang đợi sẵn ngoài phủ. Liễu Ô nằm trong quan tài, đợi đóng nắp.

Cha Liễu nhìn con gái lần cuối, yêu thương vuốt tóc mai bay loạn của con. Hai cha con nói chuyện một hồi, đến lúc chia tay, ông nghe thấy con gái nói một câu.

Non cao nước thẳm con đi trước, ngày khác đưa cha vượt Giang Châu.

Nam Phật Liễu Ô, nay đưa tang về quê.

Đoàn người chậm rãi ra cổng thành, Dương Kích và Trương Dẫn Tố âm thầm quan sát phía xa.

Cổng thành mở, tia nắng đầu tiên chiếu vào. Đội đưa tang kéo dài đến cuối phố, có người buồn đau, có người thấp thỏm, có người mong đợi.

Nhưng, tất cả dừng lại.

Khi Trương Dẫn Tố nhận ra chuyện gì, cơn rét lạnh chạy dọc lưng y.

Vũ lâm quân trùng điệp chặn đường đội đưa tang… Đó là thân vệ dưới trướng Ngự hoàng.

Nơi cổng thành, một đội ngũ nghiêm ngặt và khoan thai hơn cả xuất hiện giữa nắng sớm. Quạt phỉ thúy long não, vật của nhà trời.

Lý Dung đến rồi.

Nội thị truyền lệnh của Ngự hoàng, dừng đưa tang, mở quan tài, cho Ngự hoàng quan sát.

Trương Dẫn Tố: Chỉ nhìn thôi, sẽ không lâu đâu. Liễu Ô đã uống thuốc tĩnh khí, chắc hẳn… là có thể…

Đột nhiên, Dương Kích bên cạnh y thấy gì đó, suýt nữa vọt ra ngoài… Cảnh tượng trên phố hoang đường hết sức, quan tài rơi xuống đất, mấy người đang mở quan tài. Ngự hoàng xuống xe đi về phía quan tài, đích thân quan sát.

Dương Kích thấy sau khi Lý Dung đến cạnh quan tài, hắn rút một con dao trong tay áo ra. Sắc mặt hắn lạnh lùng, xen lẫn vẻ oán hận tĩnh mịch.