U Minh Đại Đạo

Chương 11: Đứa con của U Minh

Đại Hùng quen thói dậy sớm đi làm, nhìn giường bên cạnh Vương Phong vẫn còn say giấc nhưng thời gian không còn nhiều nữa.

- Dậy, không khéo trễ bây giờ.

Vương Phong ngủ say như chết bị Đại Hùng lay mạnh mấy lần mới tỉnh, gần đây luyện tập mệt mỏi, nhân dịp có người khác không thể vào giới chỉ nên làm một giấc cho sảng khoái.

Hai thằng con trai chỉnh lý trang phục và vệ sinh đều không hơn 15 phút đã xong xuôi.

- Được rồi, đi thôi.

Quốc gia nơi Vương Phong sinh sống tên Lam Vũ, lãnh thỗ phi thường rộng lớn và được chia thành nhiều tòa thành khác nhau, trong đó có ba tòa thành lớn nhất với tên gọi Bạch Vân, Hoàng Lưu và Đại Lâm.

Trong mỗi tòa thành lại chia ra nhiều khu vực khác nhau nhưng đều có một kinh đô cùng tên và bên trong kinh đô chắc chắn tọa lạc một viện kiểm nghiệm chịu trách nhiệm về khoảng thức tỉnh cho tu sĩ và cung cấp giấy chứng nhận, đặc biệt nơi này cũng tồn tại các loại bí cảnh hỗ trợ cơ duyên và cảm ngộ.

Vừa đi cả hai tranh thủ trò chuyện một chút, Đại Hùng có vẻ còn biết nhiều hơn hắn.

- Hôm nay chỉ còn lại một số lượng khá ít nên ngay khi thức tỉnh xong, tất cả chúng ta sẽ bước vào bí cảnh tìm kiếm cơ hội.

- Ngươi phải cố lên.

- Ha ha, chủ yếu là cơ duyên và thiên phú thôi

Đại Hùng hồ hởi vô ưu vô lo nhưng thực sự trong lòng hắn luôn mong ước mình sẽ đạt được một thành tích nào đó, không cần phải được công nhận, đủ cho gia đình sống khá giả hơn là được.

Mỗi học viên sẽ được thức tỉnh riêng trong một căn phòng kín, bên trong chỉ đặt Nghiệm Linh thạch và một cái máy xác định, phân tích và in ra kết quả, học viên có quyền nộp cho học viện hoặc viện kiểm nghiệm nếu cảm thấy tư chất của mình cao, như thế sẽ được rất nhiều ưu đãi, may mắn sẽ được một tông môn, đại phái thật lớn nào đó thu lấy, nhất phi trùng thiên.

Còn nếu không thì có quyền giữ bí mật, học viện vẫn sẽ xem xét biểu hiện mặt nổi mà đánh giá.

Phiếu ghi địa điểm lần đầu tiên Vương Phong chú ý đến khiến hắn không khỏi thất thần.

- Tầng 210 – Khu E – Dãy 27 – phòng 1512. Ôi mẹ ơi, kiếm đến bao giờ đây.

Lần lượt băng qua mấy tòa nhà, mấy quảng trường rộng lớn, ra khỏi vài cái thang máy, đi hơn 15 phút mới đến được căn phòng của hắn, bên cạnh còn có rất nhiều người khác đang lục đục đi tìm phòng, chẳng biết ai là ai cả.

Với tâm trạng háo hức mong chờ, Vương Phong vội vàng mở cửa muốn tiến vào bên trong nhưng đột nhiên bằng sau vang lên một giọng nữ dịu dàng.

- Xin lỗi, cậu có thể cho mình hỏi, này là tầng 210 phải không?

Một thiếu nữ dáng vẻ thanh mảnh, mang cặp kính dày, níu lại góc áo Vương Phong hỏi.

- Vâng

- Vậy khu này là khu...

- Khu E

- À, vậy nhầm rồi, cảm ơn cậu.

- Hi, không có gì.

Cười nhẹ chào cô gái, Vương Phong bình tĩnh tiến vào bên trong.

- Đây là Nghiệm Linh thạch sao?

Lúc này giữa căn phòng đặt duy nhất một khối trụ, bên trên là viên đá khá lớn, trong suốt, chỉ cần con người đặt tay lên nó liền có thể kích hoạt và xác định linh thể của mình, tuy nhiên vào năm 16 tuổi là thích hợp nhất vì khi đó mọi cơ quan đều đã phát triển hoàn thiện nhưng vẫn còn khả năng để tiếp tục củng cố, không quá cứng nhắc như trung niên nhưng cũng không quá yếu ớt, mềm mỏng như em bé, người già.

- Chúc ngươi may mắn.

- Chủ nhân may mắn

- Chúc chủ nhân may mắn.

Ba người Hữu Sinh, Titania và Youko lần lượt truyền âm vào tai Vương Phong khiến hắn cảm thấy thực thoải mái, dù lần này kiểm nghiệm ra có là phế vật, tin chắc những người bạn này cũng sẽ không rời bỏ hắn, có điều...

- Hừ... dù ngươi có là phế vật thì lão tử cũng mang ngươi tới được đỉnh phong.

Trước khi tay hắn chạm vào viên đá, giọng nói kia dù có vẻ kiêu ngạo nhưng cũng thật ấm áp, chẳng có gì phải sợ nữa cả.

Lập tức một luồng năng lượng từ viên đá truyền vào tay hắn, nhanh chóng lan đi khắp bốn phía cơ thể. Huyết mạch, kinh mạch, não hãi, gân, cốt, da và cả ngũ quan đều như muốn nổ tung, đau đớn đến dị thường.

Không nhịn được, Vương Phong hét lớn như một phản xạ tự nhiên.

- Aaaa.

Không chỉ mỗi căn phòng của Vương Phong mà hầu như tất cả các căn phòng khác đều như vậy, đây chính là cái giá của việc kích hoạt tiềm lực linh thể, phải chịu rất nhiều thống khổ.

Qua hơn 20 phút, một số người đã hoàn toàn dừng lại, linh thể đã được kích hoạt tối đa, tuy nhiên cũng đồng nghĩa không thể nào so sánh được với những người còn đang chịu đau khổ. Thật tiếc Vương Phong cũng chính là một trong số đó.

Hữu Sinh thấy Vương Phong thanh tỉnh nhanh như vậy, có hơi tiếc nuối liền hỏi.

- Ngươi... nhanh như vậy.

- Ta... Aaaaa.

Cứ tưởng cơn đau đã dừng lại thì đột ngột lúc này một thứ gì đó khủng khiếp ập tới như thiên lôi giáng búa, một bên mắt trái đau đớn đến không cách nào mở ra nổi, chính giữa lồng ngực như bị thần hỏa thiêu đốt tận cùng, máu huyết sôi sục, não hải như bị ai đó nghiền ép, gân cốt nhức nhói đến sắp đứt đoạn.

- Chịu, phải chịu được, thử thách cũng là cơ duyên.

Hữu sinh lo lắng nhìn Vương Phong thầm cầu nguyện bởi vì hắn đã ngất xỉu nằm ra đất, hai mắt mắt nhắm tịt, gân cốt nổi lên cuồn cuộn đáng sợ, thất khiếu chảy ra không ít máu đen lại còn chẳng biết đang phải đối mặt với chuyện gì mà gương mặt lại tái nhợt, mất đi hẳn sức sống.

- Hừ... hắn không sao, chúng ta còn tồn tại nghĩa là hắn chưa chết được.

Zamato cất tiếng khiến mọi người yên tâm hơn, thật sự nếu như tu sĩ chết thì Hộ mệnh giả cũng sẽ biến mất trong vài phút, như thể thiên đạo muốn trao cho họ cơ hội để làm nốt những việc cuối cùng vậy, ngược lại thì không.

Qua hơn 3 giờ thì tình trạng Vương Phong đỡ hơn hẳn, mọi thứ đã trở lại bình thường nhưng theo Hữu Sinh thì đây là tình trạng thức tỉnh Linh Thể lâu nhất nó từng chứng kiến, người ta hơn 1 giờ đã là rất trâu bò, đằng này lại gấp 3 lần, vậy mà hắn vẫn vượt qua được.

Vương Phong chẳng biết bên ngoài bọn họ lo lắng thế nào vì hắn đang tồn tại ở một cõi hư vô chỉ toàn bóng tối hư ảo.

Đột nhiên một âm thanh chẳng biết cất lên từ đâu, âm vực tĩnh lặng, không ra hỉ nộ, chẳng có nhanh chậm, chỉ toàn một màu huyền bí khó đoán.

- Người trẻ, ta không cần ngươi phải nói cho toàn thể đại thế giới biết ngươi đến từ đâu nhưng hãy chứng minh ngươi không thuộc về thế giới của bọn họ. Có thể gặp lại không thì tùy ở ngươi rồi.

Giọng nói này đối với hắn quen thuộc lắm vì chính trong khoảng khắc chìm đắm trong hư vô sinh tử hắn đã nghe giọng nói này một lần và ngộ được... à nhớ rồi, là năng lượng Ám của cõi U minh Địa ngục, lần này lại là giọng nói đó.

Nhưng không hiểu tại sao bản thân hắn không thể làm được bất cứ hành động gì, chỉ có thể thấy, nghe và cảm nhận.

- Năng lượng Ám của ngươi là do chính ngươi vô tình ngộ ra trong lúc sinh tử cận kề nhưng cũng phải nói thiên phú của ngươi trác tuyệt, nó tên Địa Ngục U Minh Ám, tối thượng trong vũ trụ.

- Linh thể xem như quà của quê hương nhưng cũng một phần rất phù hợp với ngươi, gọi là U Minh Chí Tôn Thể. Người bình thường có 14 kinh mạch nhưng ngươi có tất cả 21 kinh mạch, công dụng phụ trợ các kinh mạch cơ bản đạt đến tối hậu, vượt qua giới hạn nhân sinh.

- Giữa ngực là họa đồ Cửu U Minh Hỏa, có thể kích hoạt nó để rèn luyện da, gân, cốt của ngươi.

- Ngươi đã trải qua một lần sinh tử luân hồi nên não hải của ngươi vốn dĩ không thuộc về khái niệm bình thường, sinh tử luân hồi, tham sân si, hỷ nộ ái ố, si mị võng lượng, đại từ đại bi... chỉ cần ngươi có tâm đều có thể lĩnh ngộ.

- Máu huyết của ngươi chứa đựng Địa Ngục U Minh Ám nên không cần phải lo con đường về sau, nhưng có một việc mà chắc chắn ngươi không biết. Đó là Địa Ngục U Minh Ám có thể hấp thu năng lượng ám khác nhưng chỉ gia tăng về mặt cảnh giới cho ngươi, còn riêng phẩm chất thì không thể tăng lên vì nó là tối thượng.

- Tuy nhiên nhân sinh thế thái chuyển động không ngừng, vạn vật đều có đường mà phát triển, Địa Ngục U Minh Ám cũng vậy, nhưng cách thức của nó rất đặc biệt nhưng cũng rất hiệu quả, chính là hấp thu tham sân, si, hận, sát tâm, ma khí... tất cả ác niệm tiêu cực đều giúp nó cường đại hơn, lý do duy nhất chính là nó đến từ địa ngục mà địa ngục là nơi phải trả giá, càng nhiều ác niệm thì càng phạt nặng, càng mạnh.

Thì ra là vậy, cuối cùng Vương Phong cũng hiểu được tại sao mỗi khi đối thủ của mình giận dữ hay động sát tâm đều như thể sức mạnh bên trong hắn lại tinh tiến thêm một ít, Địa Ngục U Minh Ám quả thực quá cường đại.

- Cuối cùng là quà của riêng ta gửi cho ngươi, Âm Dương đồng nhãn, thấu triệt nhân sinh thế thái, mỗi lần mở nó ra ngươi sẽ thấy được mặt tối của vạn vật, đặc biệt có thể làm đường dẫn những ác niệm, ma khí... vào trong cơ thể, giúp ngươi dễ dàng hấp thu.

- Ngươi có thiên phú, có hằng tâm, có ý chí, có cơ duyên và ngươi có chúng ta. Chẳng việc gì phải sợ cả, hãy chứng minh cho cả vũ trụ biết chúng ta không tầm thường.

Từng câu từng chữ như khảm vào tâm trí Vương Phong, đến một lúc cuối cùng hình ảnh Trái Đất còn hiện ra một cách tươi đẹp nhất khiến hắn xúc động đến vô cùng, trước kia nghĩ rằng mình không có quá nhiều tình cảm với Trái Đất nhưng lúc này lại đặc biệt thương nhớ, cái gọi là không khí quê hương, thật tốt.

Có điều trước hết phải đối mặt với hiện thực, yêu nơi sinh ra mình là một chuyện nhưng thế giới này cực kỳ hấp dẫn hắn lại là một chuyện khác, lần này quyết tâm bước lên đỉnh phong không phải tất cả vì lời nói của người bí ẩn kia mà là vì chính bản thân hắn, muốn xông pha thiên hạ, đứng trên vạn vật một phen.

Tại sao hắn lại yêu thích khảo cổ, là vì lịch sử và những điều kỳ bí, thế nên Khởi Nguyên đại lục là nơi thích hợp nhất.

...

Bên ngoài, bầu trời một mảng đối đen, cả thiên địa như bị một luồng khí hắc ám lạnh lẽo bao trùm, ngay cả có bật đèn thì ánh sáng cũng không lan tỏa được xa khiến mọi người lo lắng tột cùng, chẳng lẽ sắp xảy ra một chuyện kinh thiên địa nghĩa mà đây chính là điềm báo.

- Thiên Lang Phá Nhật, là Thiên Lang Phá Nhật

Trong một căn phòng sang trọng, những kỳ nhân dị sĩ bình thường luôn có thái độ bình tĩnh hoặc cao ngạo thì lúc này rầu rĩ, không biết dị tượng là phúc hay họa.

- Thiên Lang Phá Nhật, Thái Dương lu mờ, vạn vật bị bao phủ bởi hắc ám, nói không chừng...

- Chẳng lẽ lại có liên quan đến người hôm nọ?

- Khí tức này rất giống, chắc chắn là thế.

- Không thể để người này sống được, nếu không khó mà khẳng định sẽ theo phe chúng ta, thà rằng.

Người ngồi ghế chủ tọa lắc đầu một hồi, tay cầm pháp trượng nện mạnh xuống sàn như biểu thị quyền uy.

- Truyền lệnh xuống, toàn thể các thế lực trong tòa thành truy nã người này, sống chết đều được thưởng hậu hĩnh.

- Vâng thưa thành chủ.

Thì ra người đàn ông này chính là thành chủ của Đại Lâm, người được xem có quyền uy tối thượng trong toàn bộ tòa thành, chi phối mọi hoạt động trong ngoài, tất cả công việc quan trọng đều phải được ngài ấy phê duyệt.

Một người đàn ông vẫn luôn đứng gần cửa sổ quan sát dị tượng liền đột nhiên hốt hoảng kêu lên.

- Chết rồi... thứ này là... là..

- Thiên sư, là có chuyện gì.

- Thưa thành chủ, là nhãn đồng, mặt trời vốn bị Thiên Lang ăn mất giờ lại mở ra như một con mắt.

Mọi người lật đật chạy ra ngoài, không chỉ nơi này mà toàn thể người dân đại lục đều đang chứng kiến dị tượng kinh động thiên địa này.

Trên trời, sau một khoảng tối tăm, đột nhiên mặt trời vốn dĩ bị bóng đen nuốt mất lại như một con mắt mở ra, bên trong chứa một đồ án Âm Dương bát quái xoay vòng phi thường tinh diệu, huyền ảo.

- Đây là thứ gì

- Là một con mắt.

- Làm gì có huyết mạch nhãn đồng nào trên đời lạ như vậy.

- Thứ này theo sách cổ ghi lại là Âm Dương Bát Quái, hiện tại thế gian có rất ít người hiểu được, ngộ ra lại càng không.

- Âm Dương Nhãn Đồng, có phải một vị đại năng nào đang nhìn chúng ta thông qua mặt trời không?

- Chắc không phải đâu, chỉ là dị tượng thiên địa thôi, có thể ai đó đã đại thành một đạo về Âm Dương cũng nên.

- Dị tượng thế này cũng quá kinh rồi.

Trở lại bên trong căn phòng, kể cả vị thành chủ lúc này cũng cực kỳ bối rối, nếu là cùng một người hay hai người đều không quan trọng, huyết mạch có thể làm ra dị tượng bực này, thế gian là lần đầu tiên.

Nếu được người này trợ lực, cao nhất cũng chỉ giúp Lam Vũ tiến thêm một bước, dù có mạnh cỡ nào thì cũng một hai người mà thôi, không thể làm nên điều gì quá vĩ đại. Nhưng đó là trường hợp người nọ là bạn, còn là thù thì...

Trong lòng vị thành chủ và vài người ở đây vẫn không đánh giá quá cao người làm nên dị tượng này do từ cổ chí kim không ít người có nội tình, thiên phú rất khủng bố nhưng cũng chẳng làm nên được điều gì quá kinh ngạc, sức một người làm sao thay đổi được vạn năm nội tình, cho nên vẫn phải giữ quan điểm.

- Y theo lời lúc nãy mà làm, giết.

...

- Tỉnh, tỉnh rồi kìa, 5 giờ đồng hồ rồi, còn 1 giờ nữa người ta đuổi ra đó, may thật

Hữu Sinh mừng quá nên không kiềm chế được lải nhải một phen. Ba hộ mệnh giả cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Mộc Youko nhẹ giọng vui mừng.

- May quá chủ nhân không sao

- Cái... cái gì thế

Hữu Sinh chợt la lớn khiến ba hộ mệnh giả cũng để tâm quan sát, tất cả cùng hốt hoảng khi Vương Phong ngồi dậy mở ra đôi mắt, một bên rất bình thường nhưng bên còn lại rất đáng sợ, lòng đen đã đổi thành một đồ án Âm Dương cổ xưa, xung quanh bát quái hiện lên mờ ảo, hơn nữa tất cả đồ án đều tự chậm rãi xoay vòng khiến người ta nhìn vào có cảm giác tinh diệu phi thường nhưng đồng thời lại rất tự nhiên, cứ như từ khi sinh ra đã thuộc về hắn.

Tiểu Mộc Youko thích thú kêu lên.

- Wow mắt đẹp quá?

- Ngươi là thức tỉnh huyết mạch nhãn đồng sao?

- Chắc, chắc là vậy?

Còn hơi lúng túng nhưng cũng may Hữu Sinh bắc cho hắn một cây cầu liền thuận tiện đi qua, không phải Hữu Sinh không đáng để hắn tin tưởng mà là rất tin tưởng, có điều giữ lại chút bí mật làm nó ngạc nhiên thêm vài lần cũng vui a.

Thiếu niên mặc đồng phục cầm trường kiếm thở dài một tiếng rồi làm bộ dạng ngáp ngáp hóa thành luồng khí biến mất.

- Hừ... nhàm chán, lão tử đi ngủ.

Vương Phong biết Ma Kiếm Zamato đã đợi mình từ lúc bắt đầu đến giờ, việc cần kiên nhẫn nhiều như vậy cũng là lần đầu tiên tên đó làm.

- Được rồi, ngươi mau lấy giấy rồi trở ra.

Cầm tờ giấy xác nhận trên tay mà Vương Phong không khỏi ngạc nhiên, tất cả năm loại linh thể đều chỉ ghi “Cấp bậc:???”, hoàn toàn không xác định được.

- Ngươi là yêu nghiệt, ngay cả cái máy này cũng không xác định được, cái gì tốt trên đời ngươi hốt hết rồi.

- Hi, may mắn thôi.

- Ừ may, cả đời ngươi đều may.

- Ha ha, đi ra nào.

Lúc cả nhóm trở ra thì dị tượng đã sớm kết thúc, nghe một số người kể lại thì Vương Phong liền xác định chắc chắn do bản thân mình thức tỉnh linh thể gây ra. Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn quyết định nội liễm.

- Tốt nhất phải ẩn mình, nếu không chắc chắn là đại họa.

- Đúng, trước mắt ngươi cứ âm thầm tăng trưởng thực lực đã, bọn họ muốn biết cũng phải một khoảng thời gian mới điều tra ra được.

- Ừ, đi thôi.