*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 129: Nhớ nhau nhưng không gặp được nhau.

“Ôi. Chị Doãn đẹp quá.”

“Đúng là đẹp thật.”

“Giống như công chúa vậy.”

Lúc Chu Doãn mặc một bộ quần trắng từ trong phòng thử đồ bước ra, ba người Trịnh Huyền Nhã, Lý Lộ Lộ và Trầm Thiến vây quanh cô, khen ngợi không ngưng miệng.

Có lẽ các cô cố ý pha lẫn lòng riêng là lấy lòng, nhưng trái lại cũng không quá giả, bởi vì bộ quần trắng này, tươi mát thanh lịch, như dòng nước duyên dáng, hoàn hảo phô bày khí chất tựa hoa sen tươi tắn không dính chút bùn nhơ, không giống người phàm của Chu Doãn.

Thậm chí ngay cả nhân viên cửa hàng cũng kéo nhau qua đây và vây xem cô, khen ngợi không ngừng.

“Chị Doãn, chờ tới khi cậu Lục tới đây nhìn thấy chị thế này, nhất định sẽ bị chị làm say mê tới chóng mặt luôn đó.”

Vẻ mặt Trịnh Huyền Nhã vui vẻ, hào phóng nói với nhân viên cửa hàng: “Bộ quần áo này tôi mua, giá bao nhiêu?”

Nhân viên cửa hàng nói giá là bốn con số.

Trịnh Huyền Nhã rất hào phóng quẹt thẻ.

Chu Doãn cảm thấy biết ơn nói: “Huyền Nhã, em đã tặng chị điện thoại Apple xa xỉ rồi, cái váy này cho dù như thế nào cũng không thể để em lại tốn kém nữa, chờ Lục Nguyên đến chị sẽ bảo anh ấy trả tiền cho em, em nhất định không được từ chối nhé.”

“Đi. Dù sao cậu Lục là người có tiền.”

Trịnh Huyền Nhã nói.

Từ lúc ở cửa hàng Elizabeth, cô ta đã biết quan hệ giữa Lục Thiên Tứ và Lục Nguyên, cách nhìn Lục Nguyên trong lòng Trịnh Huyền Nhã đương nhiên là đã thay đổi rất nhiều.

“Đúng rồi, Huyền Nhã, trong lúc chị vào phòng thử đồ, Lục Nguyên có gọi điện thoại tới không?” – Chu Doãn nhìn bản thân trong gương, trong lòng không thể không kinh ngạc vui mừng, nếu Lục Nguyên nhìn thấy cô thế này, nhìn thấy hình dáng cô thế này, không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ, Chu Doãn cũng rất chờ mong.

“Không có chị.”

Trịnh Huyền Nhã nói xong, cô ta rất tự nhiên mà thuận tay đưa di động trả lại cho Chu Doãn.

Trong mắt Chu Doãn hiện lên một tia lạnh nhạt, u ám rất nhẹ.

Mọi người ra cửa hàng quần áo nữ, bước vào sân bay trước mặt.

“Chị Doãn, chị đứng đây chờ cậu Lục, chúng em đi trước đây.”

Ba người Trịnh Huyền Nhã chặn một chiếc taxi.

“Ừ, chị ở đây chờ Lục Nguyên, tụi chị đã hẹn nhau ở đây từ trước, anh ấy sẽ tới đón chị.” – Chu Doãn nhìn về phía ba người Trịnh Huyền Nhã vẫy vẫy tay: “Đi trên đường nhớ cẩn thận một chút.”

Sau khi nhìn xe taxi rời đi, Chu Doãn mặc quần trắng, ở cửa ra vào sân bay, nhìn phía xa trông mong.

Suy nghĩ một chút, cô lại lấy điện thoại di động ra, điện thoại mới nên cô chưa quen thuộc lắm, cô tìm danh bạ tên Lục Nguyên, sau đó bắm gọi.

“Tút tút…Tút tút… Thật lòng xin lỗi, chủ máy đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.”

Chu Doãn ngơ ngác hạ điện thoại di dộng xuống, chuyện gì xảy ra, sao Lục Nguyên lại cúp điện thoại.

Chẳng lẽ là bây giờ anh đang bận rộn việc gia tộc sao?

Hay là có chuyện gì khác?

Ừ, nhất định là anh tạm đang có việc bận, mình chờ thêm một lát vậy.

Lục Nguyên nói tới đón mình, vậy anh nhất định sẽ đến đón.

Một mình Chu Doãn lẻ loi ngồi trên ghế dài của sân bay, tự mình nói với mình phải kiên nhẫn.

Trước mặt, một cô gái đang lôi kéo vali đăng ký từ cửa đi ra, nhìn xung quanh, đột nhiên chạy tới một nam sinh đứng cách đó không xa.

Nam sinh kia cũng có vẻ mặt kích động nghênh đón, trong tích tắc tiệp xúc đó, vali hành lý trong tay cô gái cũng buông ra, hai người ôm siết nhau.

Vali đăng kí theo quán tính xoay tròn trên mặt đắt.

Nhìn như vì đôi tình nhân này gặp lại, mà biểu diễn múa xoay tròn điệu ranh mãnh Waltz.

Nhìn bọn họ ôm chặt lầy nhau, cầm mặt của đối phương nói lời âu yếm thương nhớ nhau, vẻ tươi cười và nước mắt xen lẫn nhìn chằm chằm vào nhau.

Ánh mắt Chu Doãn hâm mộ, mất một lát mới bình tĩnh lại, cuối cùng lại từ từ thu lại cuốn sổ giấy đến trước mặt mình.

Rời xa Kim Lăng bảy ngày, mỗi ngày cô đều ghi lại một đoạn nhật ký, ghi chép cảm giác nhớ nhung Lục Nguyên, đây là lần đầu tiên cô chân chính hiểu nghĩa của việc xa nhau, loại nhớ nhung này kỳ diệu tới thế, Chu Doãn không nhịn được còn nghĩ đến muốn ghi chép lại.

Đột nhiên, điện thoại phát ra âm thanh vù vù.

Chu Doãn gần như là cầm điện thoại di động lên trong nháy mắt.

Nhưng không phải điện thoại gọi đến, mà là một tin nhắn gửi tới.

“Doãn Doãn, em đã tới chưa, bây giờ anh có việc thật sự không thể tới được, thật sự rất xin lỗi em. Anh đã bảo một người bạn đi đón em rồi, người đó lái một chiếc xe có biển hiệu là Tô axxxxxx là BMW màu trắng, đợi lát nữa em để cho người đó chở em là được rồi, người đó sẽ chở em tới bên cạnh anh.

Thật lòng xin lỗi em Doãn Doãn, anh nuốt lời rồi, không thể tự mình đến đón em, xin em tha thứ cho anh, yêu em, bảo bối.”

Nhìn thấy nội dung tin nhắn này.

Trong lòng Chu Doãn đột nhiên có cảm giác mất mát không nói nên lời.

Cô lướt lên lướt xuống đoạn tin nhắn này, trong lòng nổi lên một loại thích thú nhỏ bé không giải thích được. Lục Nguyên, anh ấy gọi mình là Doãn Doãn rồi, đây là lần đầu tiên đó, trước kia anh đều gọi mình là Chu Doãn thôi.

Hơn nữa, anh còn gọi mình là bảo bối.

Cho dù rất buồn nôn, nhưng mà trong lòng Chu Doãn thật sự đã dâng lên cảm giác hạnh phúc tự nhiên của phụ nữ vì được yêu thương.

Ừ, Lục Nguyên, anh ấy chắc chắn có chuyện rất quan trọng, nếu không thì đã đến đón mình rồi.

Mình không thẻ trách anh được.”Các bạn vào trang trên hình đọc để chúng mình ra nhiều chương mỗi ngày nhé!, các trang khác lấy nhiều quá!”

Chu Doãn tự nói với mình ở trong lòng như vậy liên tục.

Chỉ là, sâu trong ánh mắt của cô cuối cùng vẫn có một loại u buồn không giải thích được. Có lẽ u buồn không thể hiểu được kia mới là những điều miêu tả chân thật nhát trong lòng của cô.

Lúc này, trên xe taxi.

Trong tay Trịnh Huyền Nhã đang cầm một chiếc điện thoại, tin nhắn hiện trên màn hình trong điện thoại, đúng là tin nhắn mà Chu Doãn gởi tới.

Đúng vậy, cô ta thay đổi thẻ điện thoại của Chu Doãn, còn sửa lại số điện thoại di động của Lục Nguyên bên trong danh bạ, như vậy điện thoại của Chu Doãn gửi đến tin nhắn, cũng gửi đến điện thoại di động hiện tại của cô ta.

“Xong rồi, bên phía Chu Doãn đã làm xong.”

Trịnh Huyền Nhã vừa soạn xong một tin nhắn và nhắn gửi đi.

Sau đó lại gọi một số điện thoại khác: “Alo, cậu Mã?”

*Ơ, nhìn cô nói đơn giản chưa kìa, có chuyện tốt thế này sao?

Cứ dễ dàng như vậy là có một cô em xinh đẹp lên xe của tôi à?

“Anh cứ việc yên tâm làm theo là được, anh có đi không, không đi thì tôi đi tìm người khác.”

“Đi, đương nhiên là tôi đi rồi, ha ha.” – Cậu Mã cười khà khà: “Chỉ là, sau khi cô em xinh tươi đó lên xe của tôi rồi, thì làm cái gì tiếp? Chở cô ấy đi tìm bạn trai của cô ấy ư?”

* Ha ha, anh là người trong nghề mà còn phải hỏi tôi ư? Anh muốn làm sao thì làm như vậy chứ sao.” – Trịnh Huyền Nhã khẽ cười một tiếng.

“ Khà khà khà khà…”

Mã Thiếu cười một nụ cười đầy gian xảo, điệu bộ hèn mọn bỉ ồi vô cùng: “Đúng rồi, Huyền Nhã, cô nói cô em xinh tươi đó lớn lên rốt cuộc xinh tới cỡ nào đây?”

“Ha ha, anh nhìn thấy cô ấy rồi sẽ vui mừng tới điên đấy, anh sẽ kích thích tới quần không lên không được.”

Bíp, Trịnh Huyền Nhã đã cúp điện thoại.

Trong phút chốc tắt điện thoại, đầu bên kia cũng phát ra âm thanh tiếng động cơ phát ra.

Trịnh Huyền Nhã vừa cúp điện thoại.

Một chiếc điện thoại khác, lại vang lên.

“Đây là thẻ điện thoại của Chu Doãn nhỉ, có phải là cậu Lục gọi tới không?” – Lý Lộ Lộ nhìn một chuỗi số xa lạ trên điện thoại di động nói.

“Alo, Lục Nguyên ạ?”

Trịnh Huyền Nhã hít sâu một hơi, sau đó nhận điện thoại, giọng nói cực kỳ ngọt.

“Rốt cuộc Chu Doãn đã bị ai đón rồi hả? Còn nữa, sao điện thoại di động của em ấy lại trong tay của em, chừng nào thì em mới tới trường học?”

Lục Nguyên ở đầu bên kia điện thoại, thật sự đã gấp gáp.

“Việc này em cũng không rõ lắm, chỉ biết là bị một chiếc BMW đón thôi. Chị ấy nói cầm điện thoại bát tiện nên bảo em giúp chị ấy giữ, em sắp tới rồi, anh ở trước cửa trường học chờ em đi.”

– Trịnh Huyền Nhã nói.

“Được rồi được rồi.”

Lục Nguyên cúp điện thoại.

“Thằng nhóc, có đi hay không hả? Có tới sân bay không?” – Tài xế taxi nói, một giờ trước Lục Nguyên đã gọi một chiếc taxi, kéo dài thời gian, chờ Chu Doãn gọi điện thoại xong là mình sẽ qua đón.

“Không đi, đây là hai trăm tệ làm phí tổn thất cho anh, tài xế.”

Lục Nguyên đặt hai trăm tệ xuống, quay người lập tức chạy tới cửa trường học.

Trong lòng thì nôn nóng bắt an, tại sao Chu Doãn phải lên xe của người khác? Tại sao lại có chiếc xe khác tới đón cô?

Vì sao cô không cầm theo điện thoại? Có phải là vì không muốn để cho mình liên lạc với cô không?

Vì sao?

Tại sao cô phải làm như vậy?

Lục Nguyên không nghĩ ra, bảy ngày ở Hàng Châu, có phải cô đã gặp được người nào không?

Lục Nguyên đứng ở trước cửa trường học, lòng dạ rối bời, thật sự sắp điên rồi.