Chương 120: Tuyệt đối không được ra ngoài sảnh lớn

“Bác tài, tới sân bay Lộc Khẩu.”

Lục Nguyên gọi một chiếc xe taxi ở trước cổng trường đại học Kim Lăng.

Sau khi lên xe, Lục Nguyên nhìn đồng hồ, giờ đã là năm giờ ba mươi phút chiều, có lẽ có thể tới sân bay vào lúc sáu giờ, khoảng một tiếng nữa sẽ tới Hàng Châu.

Sau đó lại gọi xe tiếp, chưa đến tám giờ chắc hẳn mình sẽ lên được du thuyền Elizabeth.

Vốn dĩ bốn ngày trước Lục Nguyên đã chuẩn bị đi rồi, thế nhưng Chu Doãn nói bọn cô phải bắt đầu kỳ tập luyện như ác mộng kia, không có thời gian đi cùng Lục Nguyên.

Vậy nên anh đã quyết định khởi hành vào hôm nay.

Thật ra đi vào hôm nay cũng rất tốt, tự mình đi tới đó, vừa hay có thể xem Chu Doãn biểu diễn một lúc.

“Được rồi, chàng trai, ngồi chắc vào nhé.”

Chiếc taxi chạy như bay về hướng sân bay.

Vào lúc đó, ở sông Tiền Đường, Hàng Châu.

Trong sảnh lớn của du thuyền Elizabeth, chiếc đèn trên trần nhà làm bằng thạch anh cực lớn giống như một ngọn núi nhỏ đang treo ngược trên mái vòm cao, những chiếc rèm mạ vàng to lớn được treo ở bốn bức tường.

Trong sảnh lớn này có thể chứa tới hơn hai nghìn người, lúc này khách khứa đã tụ tập đông đủ, rộn ràng.

Những người phục vụ nam mặc chiếc áo đuôi tôm màu trắng tuyết, tay bưng chiếc khay bạc đựng rượu vang đỏ, nhanh nhẹn đi qua đi lại trong đám người.

Ở giữa sảnh lớn còn có một hồ bơi.

Lúc này những cô gái đẹp dẻ trắng nõn nà, mặc áo tắm đang đùa giỡn trong đó, cặp mông trắng bóc khiến người khác không thể rời mắt được.

“Ông xã.”

Đột nhiên Lý Văn Bác cảm thấy cánh tay bị ai đó kéo một cái, nhìn lại hóa ra là Trịnh Huyền Nhã, trong tay còn xách theo đôi giày.

“Sao em lại tới đây?”

Lý Văn Bác giật mình kêu lên, sau đó vội vàng thắp giọng nói: “Chỗ này là khu vực của khách khứa, em không thể đi vào đây được, biết chưa hả? Em không có vé vào hội trường, nếu như bị phát hiện thì toi đấy.”

“Sợ gì chứ, không phải là anh có vé vào rồi hay sao?” – Trịnh Huyền Nhã nói: “Em là bạn gái của anh, nếu như bị phát hiện thì anh cứ nói là em đi cùng anh không phải là được rồi hay sao? Không phải là tất cả những người có vé đều có thể dẫn theo bạn gái à?”

“Được rồi, được rồi.” – Lý Văn Bác thấy cũng đúng: “À phải rồi, đây là giày biểu diễn của bọn em hả, em xách theo giày làm gì?”

Trịnh Huyền Nhã cười đắc ý, cô ta kiễng chân lên, áp sát vào tai Lý Văn Bác, nhỏ giọng nói mấy câu.

“Haha, em đúng là đủ ác đấy.” – Lý Văn Bác nghe xong cũng cười theo: “Em mà làm như vậy, chỉ sợ cô ta sẽ xong đời, em phải biết là chọn bừa một người trong này thôi, cũng đều là nhà giàu mà anh không trêu nổi rồi.”

“Hi hì, thì em muốn cô ta đi đời luôn mà.” – Trong ánh mắt của Trịnh Huyền Nhã hiện ra một sự tàn nhẫn,sau đó, cô ta nhìn bốn phía xung quanh, không biết là đang quan sát cái gì, giống như là đang tìm mục tiêu vậy.

Vào lúc này, trước mắt cô ta đột nhiên tối đen, tất cả đèn trong sảnh lớn đều đột nhiên tắt hết. Chỉ còn lại một màu đen kịt.

Mọi người đều sợ hãi hét lên khắp nơi.

Thế nhưng ngay lúc đó, có một ánh đèn chiếu từ trên không trung xuống, nó chiếu tới cả chỗ cửa vào sảnh lớn.

Đồng thời, một giai điệu rất lãng mạn cũng truyền đến tai mọi người.

Có máy nghệ sĩ áo đen tay cầm đàn violon, vừa kéo đàn vừa chậm rãi bước vào trong sảnh lớn từ ngoài cửa.

Tầm mắt của khách khứa trong sảnh lớn đều bị một màn này thu hút.

Khi tiến vào bên trong, những người nghệ sĩ áo đen kia lại vừa chơi đàn, vừa đi xuyên qua đám người.

Mà ánh đèn được chiếu xuống kia cũng luôn đi theo bước chân của bọn họ.

Mấy người này cứ như vậy mà đi đến trước mặt một người phụ nử.

Người phụ nữ này rất xinh đẹp, khoảng chừng hai tám, hai chín tuổi, mái tóc xoăn để lộ ra một sự phong tình thướt tha.

Cô ta mặc một bộ sườn xám, vóc người duyên dáng yêu kiểu.

Khi ánh đèn chiếu sáng người phụ nữ kia.

Trong đại sảnh đột nhiên vang lên những tiếng hô ngạc nhiên khe khẽ.

“Hả, cô ấy cũng tới ư?”

“Ôi, quả nhiên là người đẹp, rất có khí chát.”

“Nếu như có thể được chụp ảnh với cô ấy thì tuyệt quá.”

Phải biết rằng, tất cả những người trong sảnh lớn này đều là những người có máu mặt, ấy mà khi nhìn thấy người phụ nữ này, họ đều phát ra những lời cảm thán như thế, đủ để thấy được địa vị của người phụ nữ này rồi.

“Cô ấy là ai thế?” – Thế mà Trịnh Huyền Nhã lại không biết người phụ nữ này.

“Cô ta là Kim Đới San, con gái lớn của nhà họ Kim ở Thượng Hải, là người nỏi tiếng trong nước, cực kỳ có sức ảnh hưởng, buổi tiệc lần này có thể mời được cả cô ta cũng không đơn giản đâu.” – Lý Văn Bác nói.

Lúc này, mấy người nghệ sĩ áo đen kia đều đã dừng lại trước mặt Kim Đới San, sau đó họ đứng sang hai bên, nhưng bàn tay vẫn không ngừng kéo đàn, âm nhạc vẫn tiếp tục.

Mà vào khi ấy, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi từ từ đi ra từ phía sau mấy người nghệ sĩ áo đen.

Anh ta đi tới trước mặt Kim Đới San.

Người đàn ông này vuốt ngược tóc ra phía sau, trên người mặc một bộ âu phục màu đen, anh ta đứng dưới ánh đèn đang tỏa ra bốn phía như hoa nở, cả người đều tràn ngập sự tự tin và khí phách.

Khi người đàn ông này xuất hiện dưới ánh đèn.

Cả sảnh lớn lập tức xôn xao.

“Không phải chứ, Diệp công tử cũng tới luôn.”

“Mẹ nó, trâu bò vậy, Diệp công tử cũng tới luôn, đẳng cấp của bữa tiệc này còn cao hơn máy lần trước gấp nhiều lần.”

“Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên tôi đứng gần Diệp công tử như thế đấy, kích động chết mắt, ha ha ha.”

Bỗng chốc, những con người thường được sùng bái và hâm mộ trong xã hội giàu có và nổi tiếng, lập tức trở thành những fans nam, fans nữ nhỏ bé.

“Một trong bốn thiếu gia của Bắc Kinh, Diệp Vô Song, Diệp công tử. Ôi mẹ ơi.”

Trịnh Huyền Nhã cũng ngơ người ra, lúc này hai mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Song dưới ánh đèn.

Tuy không thể nói là Diệp Vô Song cực kì đẹp trai, nhưng anh ta lại có thân phận và bối cảnh thế kia, huống chỉ cả người đều toát ra một sự tự tin và kiêu ngạo của gia tộc.

Thử hỏi, trong những cô gái ở sảnh lớn này, có ai không phải con nhà giàu?

Mà đã là con nhà giàu, thì có ai lại không muốn bước chân vào những gia tộc quyền thế?

Đương nhiên nhà họ Diệp ở Bắc Kinh là gia tộc quyền thế nhất chỗ này rồi.

Cháu trai của nhà họ Diệp cũng sẽ là đối tượng hoàn mỹ nhất trong mắt tất cả mọi người.

Diệp Vô Song cầm một bó hoa hồng trong tay, là một bó hoa hồng rất bình thường, nếu như không phải ngày lễ, chỉ cần tốn ba tệ là có thể mua được rồi.

Anh ta chằm rãi đi tới chỗ Kim Đới San, đứng ở trước mặt Kim Đới San.

Lúc này ánh đèn chỉ chiếu lên hai người họ.

“Tặng em.”

Diệp Vô Song chìa đóa hoa hồng trong tay ra trước mặt Kim Đới San.

“Ôi, lãng mạn quá.”

“Đúng vậy đấy, tôi nhìn mà thầy rất cảm động.”

“Tôi cũng cảm động phát khóc rồi đây, thật ra tình yêu thật sự không liên quan tới tiền tài vật chất gì hết, phụ nữ chúng ta thật sự không thích những thứ như nhẫn kim cương, thứ chúng ta cần chỉ là một tình yêu bình thường nhưng âm áp như vậy thôi.

Cậu Diệp, anh vĩ đại quá đi mắt.”

Bỗng chốc, đám phụ nữ trong sảnh lớn đều bị một màn này làm cho cảm động đến nước mắt đầm đìa.

Trời, phụ nữ chính là như vậy.

Nếu là một người nghèo nàn tầm thường cầm hoa hồng, chắc chắn sẽ bị ghét bỏ giống như băng vệ sinh bị dùng một lần sau đó giặt đi lại dùng lần nữa vậy.

Cho nên mới nói, phải xem là ai đang cầm hoa hồng trong tay.

Kim Đới San cười, nhận lấy hoa hồng.

Ngay lập tức trong sảnh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Lúc này mọi người đều hiểu, trách không được đèn đột nhiên tắt hết, là do Diệp công tử muốn cầu hôn.

Đến đây cũng có thể nhìn ra được quyền lực và địa vị của Diệp Vô Song, đúng vậy, trên du thuyền Elizabeth này, thử hỏi còn ai có năng lực khiến tất cả ánh đèn đều tắt hết không?

Còn có ai dám bắt ngờ tắt hết đèn mà không thông báo cho bát kì một ai biết, sau đó làm nghỉ thức cầu hôn không?

Phải biết, tất cả mọi người trong sảnh lớn này đều là nhà giàu lái xe đua ngầu lòi, xưng bá một phương.

Đáp án chỉ có một, đó chính là Diệp Vô Song.

Chỉ có Diệp công tử – Diệp Vô Song ở Bắc Kinh, mới có thể làm như thế, cũng dám làm như thế.

“San San, em thử ngửi hoa hồng một chút đi, có thơm hay không?” – Diệp Vô Song nói.

Kim Đới San rất nghe lời, cầm hoa hồng lên, vừa đặt dưới mũi, đột nhiên ánh mắt cô hơi động, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn ra từ trong nhụy hoa hồng.

“Ôi.”

“Viên kim cương lớn quá.”

“Trời ơi, quá sáng chói.”

“Cái nhẫn kim cương này, ít nhất cũng phải mấy trăm triệu tệ đi.”

Bên trong hoa hồng có giấu một chiếc nhẫn kim cương, đây mới thực sự là nhẫn kim cương trứng bồ câu, viên kim cương quả thật to bằng trứng chim bồ câu vậy.

“San San, viên kim cương này là anh tự mình đi Nam Phi, tự mình xuống sông, tự mình đào cát đãi ra ở trong nước sông.

Có thể nói viên kim cương này không chỉ có giá trị vô giá, quan trọng nhất là do anh tự tay đào ra cho em, nó đại diện cho tình yêu thật sự của anh.”

Nói đến đây, Diệp Vô Song đột nhiên quỳ xuống: “San San, gả cho anh, được không?”

“Ôi, cảm động, cảm động quá.”

“Trong hoa hồng có giấu nhẫn kim cương, như thế có nghĩ ra ý tưởng như thế cũng chỉ có Diệp công tử thôi.”

“Diệp công tử thật sự là quá lãng mạn, tình yêu và kim cương rất hợp nhau.”

“Đúng vậy, thật ra thứ như tình yêu chỉ có mỗi bình thường cũng không được, dù sao tình yêu cũng phải xây dựng ở trên cơ sở vật chất, hoa hồng tình yêu, đó không gọi là tình yêu, kim cương tình yêu, đó mới là tình yêu. Cậu Diệp, anh quá vĩ đại.”

Vẫn là câu nói kia, đàn bà à đàn bà.

Đương nhiên, lấy thân phận của Diệp Vô Song, anh ta có đến Nam Phi, chắc chắn cũng là dưới sự bảo vệ tầng tầng lớp lớp của gia tộc, về phần đào ra viên kim cương lớn như thế, vậy cũng không có khả năng là Diệp Vô Song đào thật, chắc hẳn là mua một viên rồi ném xuống sông, để Diệp Vô Song xuống dưới nhặt cho ý nghĩa một chút, hình thức cả thôi.

Nhưng mà chẳng có ai lại vạch trần những điều này cả.

“Vâng, em đồng ý với anh.”

Hiển nhiên Kim Đới San cũng bị cảm động.

Đúng vậy, ai mà không cảm động chứ, lễ cầu hôn tốt như vậy, nhẫn kim cương vô giá mà lại có hẳn một câu chuyện như thế.

Kim Đới San vuốt ve nhẫn kim cương trong tay, ôm hôn một chỗ với Diệp Vô Song.

Rốt cuộc ánh đèn lại rực rỡ lần nữa trong sảnh lớn.

Đám người phát ra tiếng vỗ tay như sắm.

Mà chẳng biết từ lúc nào, Trịnh Huyền Nhã đã về tới phòng hóa trang phía sau.

Bên trong phòng hóa trang.

Chu Doãn đang ngơ ngác nhìn tủ đồ trống rỗng.

Nghe được tiếng bước chân, cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Trịnh Huyền Nhã sau lưng.

“Sao cô lại lấy giày của tôi?” – Chu Doãn nhíu mày, đi đến chỗ Trịnh Huyền Nhã, đưa tay muốn lấy lại giày.

Nhưng Trịnh Huyền Nhã lại rụt tay về sau.

Chu Doãn vô hụt.

“Ha ha, giày của cô, cô cũng xứng đi loại giày này?” – Trịnh Huyền Nhã cười lạnh một tiếng: “Cô đúng là không biết xấu hồ, nhóm thiếu nữ Tinh Quang chúng tôi thấy cô đáng thương, có ý tốt thu nhận cô, vì thu nhận cô mà Tiêu Tiêu phải rút lui, ai ngờ cô chẳng những không tháy biết ơn, bây giờ còn chiếm lấy vị trí múa đầu của tôi, loại người như cô đúng là hèn hạ. Nếu như là tôi là cô, tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào để đi đôi giày này đâu.”

“Trả tôi.”

Chu Doãn chỉ tiếp tục nói.

“Trả cô đấy.”

Trịnh Huyền Nhã trực tiếp ném giày trong tay qua, Chu Doãn không kịp đề phòng, cơ thể nhoáng một cái, suýt nữa ngã sắp xuống.

Nhưng cô vẫn không nói gì, vô số ức hiếp nhiều năm qua đã khiến cô nuôi được tính cách nhãn nhịn rồi.

Chu Doãn nhặt giày lên, xỏ vào chân, xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không dám để vào trong tủ đồ nữa.

“Đồ ti tiện, cô vẫn có thể chịu được sao.”

Trịnh Huyền Nhã thấy Chu Doãn không nỗi giận, ngược lại có chút sốt ruột: “Quả nhiên là đồ mạt rệp nhà quê, có vẻ như bị người ta đánh quen rồi, cho dù có đánh thế nào cũng không dám cắn trả nhỉ.”

Vẻ mặt Chu Doãn cũng không có biến hóa gì, dứt khoát không để ý tới cô ta, quay người chuẩn bị đi.

“Nhìn dáng vẻ tỉ tiện của cô, giống y như như mẹ cô vậy, mẹ cô cũng rất biết cam chịu, và cũng đủ hèn hạ, không chồng mà chửa, rồi tự chịu đựng đẻ ra cô, đúng là biết nhẫn nhịn cũng đủ ti tiện đấy, không trách có thể nuôi được cô, cũng giống y như thế.” – Trịnh Huyền Nhã tiếp tục chửi ầm lên.

Nhưng mà lần này, Chu Doãn lại quay đầu lại.

“Chát.”

Chu Doãn giáng một cái tát lên trên mặt Trịnh Huyền Nhã: “Cô mắng tôi không sao, nhưng cô dám mắng mẹ tôi xem.”

Lúc này đôi mắt của Chu Doãn đã trở nên đỏ rực.

“Đồ ti tiện này, cô dám đánh tôi?”

Nhìn thấy Chu Doãn như vậy, trong lòng Trịnh Huyền Nhã cũng thấy lạnh, nhưng rất nhanh cô ta liền túm lấy Chu Doãn, hai người xoay lại đánh nhau.

Bếp chát.

Phụ nữ đánh nhau sao.

Túm tóc, kéo miệng, bạt tai, cào mặt…

Dù sao đều là những chiêu này.

Chu Doãn cũng rất nóng nảy, cô không phải kiểu con gái mạnh mẽ, nhưng lần này Trịnh Huyền Nhã đã chạm đến vảy ngược của cô.

Mẹ ruột vì mình nhảy núi mà chết.

Mẹ nuôi coi cả đời coi mình là con gái, lại coi thành tiểu thư nhỏ, xương cốt của bà còn chưa kịp lạnh.

Sao tôi có thể dễ dàng để cho cô chà đạp nhục nhã các bà ấy như vậy.

Hai người cuốn lấy nhau, đấm đá.

Cuối cùng.

“Dùng tay.”

Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên.

Chu Doãn và Trịnh Huyền Nhã đều tách ra.

Sau đó, Chu Doãn nhìn xung quanh, cô ngây ngắn cả người.

Đây đã không phải là phòng hóa trang nữa, chẳng biết lúc nào, cô và Trịnh Huyền Nhã đã đánh nhau ra tận sảnh lớn bên ngoài rồi.

Lúc này, đám người nhà giàu và nỗi tiếng trong sảnh lớn đều mở to hai mắt nhìn, toàn bộ đang đứng xem mình.

Trong ánh mắt của họ đều có sự tức giận chất vần.

Đúng vậy, thử nghĩ mà xem, lúc đầu đám người giàu có này đang tham gia bữa tiệc vui vẻ trong sảnh lớn, đồng thời đắm chìm trong cảnh cầu hôn lãng mạn của Diệp Vô Song và Kim Đới San vừa rồi, nhưng mà đột nhiên có hai cô gái cuốn lấy nhau đắm đá từ phòng hóa trang vào trong đại sảnh.

Chuyện này khiến người đứng ra tổ chức tức giận biết bao.

Chu Doãn giật mình, đột nhiên nghĩ đến lời của chị Quyên, tuyệt đối không được ra ngoài sảnh lớn.

Cô vội vàng muốn rời đi.

Nhưng mấy người đàn ông vạm vỡ lập tức chắn ở phía trước Gà.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Vô Song xuất hiện, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Doãn và Trịnh Huyền Nhã: “Hai người các cô là khách chúng tôi mời đến sao. Đưa vé mời của máy cô ra cho tôi xem nào.”

“Không phải là tự tiện xông vào chứ, vậy thì toi, Diệp công tử ghét nhất là người tự tiện đi vào.”

“Hay là người biểu diễn ở hậu trường? Đám con hát rác rưởi kia, ở trong mắt chúng ta cũng chỉ là đồ chơi cao cấp thôi, chờ ở trong phòng hóa trang là được rồi, thế mà còn dám xông vào trong sảnh lớn.”

“Hừ, lần này có trò hay để xem rồi.”

“Hai người này sắp xong đời rồi.”

Đám người thi nhau bàn luận.

“A, Diệp công tử, xin lỗi xin lỗi. Đây là bạn gái tôi dẫn đến, bạn gái của tôi – Trịnh Huyền Nhã, cô ấy đến cùng với tôi.”

Đột nhiên một thanh niên vội vàng đi tới, đỡ Trịnh Huyền Nhã dậy, đồng thời vội vàng cúi người xin lỗi Diệp Vô Song, cũng lấy vé của mình ra.

Đó chính là bạn trai của Trịnh Huyền Nhã, Lý Văn Bác.

“Nếu là bạn gái anh dẫn tới thì thôi, dẫn sang một bên đi.” – Diệp Vô Song phát tay.

“Cảm ơn Diệp công tử.”

Lý Văn Bác vội vàng kéo Trịnh Huyền Nhã sang một bên.

Trịnh Huyền Nhã đứng trong đám người, nhìn Chu Doãn, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý và âm hiểm.

Hừ, đồ kỹ nữ, đấu với tôi à?

Hôm nay cô xong rồi.

“Cô từ đâu đến đây? Có vé không?”

Lúc này, ánh mắt của mọi người lập tức đều tập trung vào trên người Chu Doãn.

Chu Doãn mờ mịt lắc đầu.

“Không có vé mà còn dám ra sảnh lớn?”

“Còn dám đánh người nữa, cô ta đúng là giỏi thật.”

“Mẹ nó, mọi người tới tham gia tiệc tùng, lại bị đồ ti tiện này phá hỏng, nên trừng phạt nghiêm khắc.”

“Đúng, phải trừng trị. Mẹ nó, lá gan cũng quá lớn, loại này tiệc tùng cấp bậc này mà cũng dám xông vào, không trừng trị nghiêm khắc, chẳng phải chúng ta sẽ bị người khác cười chết sao.

Đám người cùng nhau quát lên.

Trịnh Huyền Nhã càng cười tươi hơn.

Tất cả đều ở trong tính toán của cô ta.

Ha ha, Chu Doãn, đấu với tôi sao, tôi cố ý để cô đánh nhau với tôi, sau đó dẫn cô ra ngoài sảnh lớn đấy.

Ha ha, tôi có bạn trai bảo vệ, còn cô thì sao, cô gọi bạn trai đến bảo vệ mình đi chứ.

“Đánh gãy chân tay, ném vào trong nước đi.”

Diệp Vô Song lạnh lùng nói với mấy người đàn ông vạm vỡ sau lưng: “Nhưng giữ lại mạng sống cho cô ta, ngâm nước cho hôn mê, rồi vớt lên ném ra bờ sông.”