Sau khi nghi thức hẹn thề
chấm dứt, còn có một bữa tiệc tây, chú rể và cô dâu sẽ đến từng bàn để cảm ơn
sự có mặt của thân bằng hảo hữu.
Người đến người đi, Lương
Ưu Tuyền ngồi trong góc, chỉ còn chờ giao lì xì xong là sẽ bỏ đi. Nhưng mà một
loạt tiếng ồn ào khiến cô phải nhíu mày, không cần nhìn cũng biết là Tả Húc lại
bị đám phụ nữ bao vây. Có thể thấy Tả Húc rất muốn chạy trốn, nhưng giờ hắn đi
được nửa bước cũng là khó.
Lương Ưu Tuyền đã bị hiện
thực tàn khốc đánh bại nhiều lần. Trai đẹp chỉ có thể nhìn chứ không thể độc
chiếm, huống chi hắn căn bản không có thời gian cùng bạn ở một chỗ đâu.
“Sao lại ngồi ngẩn người một mình ở đây?” Cổ Ngọc cầm hai ly rượu rum ngồi xuống, đưa một ly cho
Lương Ưu Tuyền.
“Không có ai chịu quan tâm tôi chứ sao.” Lương Ưu Tuyền tự giễu mình.
“Mỗi người xa lạ nguyện ý mỉm cười với cô
chỉ sau một giây cũng có thể trở thành bạn bè. Trái lại, những người tự cho
mình thanh cao hoặc những người quá thiếu tự tin rất khó có bạn bè tri kỉ.” Cổ Ngọc nâng ly lên với cô: “Tôi chính
là một trong số những người nguyện ý mỉm cười với cô.”
Lương Ưu Tuyền nghiêng
đầu nhìn hắn, thăm dò: “Có
một người bạn nói với tôi, trên đời này không có quan hệ bạn bè nam nữ đơn
thuần, nếu có người đàn ông nào chủ động tiếp cận thì nhất định anh ta có mưu
đồ riêng. Anh có cho rằng quan điểm này chính xác không?”
Cổ Ngọc cười đầy ẩn ý: “Đáp án ở ngay
trong lòng cô, tin tưởng trực giác của mình.”
“…” Lương
Ưu Tuyền chăm chú nhìn thần thái ung dung của hắn, không biết nên nói gì nữa,
liền dứt khoát đứng lên, nói với người bên cạnh là đi tìm anh hai.
“Đừng Tiểu Tuyền, anh của cô đang uống
rượu với một mĩ nữ trong kia.”
“A?… Cùng ai?”
Cổ Ngọc chỉ chú rể Lâm
Trí Bác: “Cô
không thấy là không có cô dâu ở đó sao?”
“…” Lương
Ưu Tuyền nghi hoặc, anh hai thân với Tiếu Hồng lắm sao?
.
.
Trong chòi nghỉ yên tĩnh,
Tiếu Hồng cùng Lương Ưu Hoa ngồi một góc. Cô liên tục uống, dường như muốn
chuốc say bản thân. Lương Ưu Hoa mịt mờ nhìn cô, lại chuyển ánh mắt đến Dương
Phỉ Nhi. Dương Phỉ Nhi cũng uống rất nhiều, một đống đàn ông đang vây quanh cô,
cô giống như một “nữ vương” đang tiếp đãi khách mời.
Tiếu Hồng nhìn theo ánh
mắt hắn, mượn sức rượu, cô lớn mật nói: “Em vẫn anh cho rằng anh Tiểu Hoa
không giống đàn ông bình thường, hóa ra cũng không chạy thoát được những mĩ
nhân gợi cảm.”
Lương Ưu Hoa giật mình,
khó hiểu: “Em
nói thế là có ý gì?”
Tiếu Hồng quơ quơ chén
rượu, một hơi uống cạn, lại lắc đầu: “Cuối cùng em đã hiểu đợi chờ
trong yên lặng là hành vi ngu xuẩn cỡ nào…” Cô chậm chạp đứng lên, đi về phía chồng mình, trong nụ cười mang theo
nước mắt, khoa trương tự nói: “Càng ngu xuẩn hơn là cho dù làm
bất kì điều gì cũng vẫn không thu hút được sự chú ý của người đàn ông đó.”
… Cay đắng nhất trên thế
giới này là khi đứng trước mặt anh, anh lại không biết em yêu anh, thậm chí đã
quên đi sự tồn tại của em.
Một buổi tối sáu năm
trước, năm đó Tiếu Hồng mới 17 tuổi, trên đường về nhà, cô nhìn thấy Lương Ưu
Hoa ngã ở ven đường, uống đến say mèm.
Tiếu Hồng vốn muốn đưa
Lương Ưu Hoa về nhà, nhưng cô không thể nâng Lương Ưu Hoa to cao như thế dậy
được, đành ngồi bên cạnh Lương Ưu Hoa chờ hắn thanh tỉnh. Lương Ưu Hoa ngồi
dưới gốc cây, đầu tựa vào vai Tiếu Hồng, nói ra bí mật trong lòng mình, hắn gặp
được nữ sinh mình thầm mến nhiều năm ở sinh nhật người bạn. Nhưng mà, trong một
năm nghĩa vụ quân sự của Lương Ưu Hoa, nữ sinh đó đã hẹn hò với nam sinh khác,
đến hôm nay vẫn hạnh phúc. Trong lúc vô tình, nữ sinh nửa đùa nửa thật hỏi
Lương Ưu Hoa, năm đó tớ còn tưởng cậu thích mình đấy, nhưng đợi mãi vẫn không
thấy cậu tỏ tình. Lương Ưu Hoa hỏi cô ấy, nếu hắn tỏ tinh, cô có đồng ý không.
Nữ sinh cười cười, lặng lẽ nói, cô ấy không muốn chờ đợi.
Ở giây phút đó, Tiếu Hồng
nhìn thấy bộ mặt Lương Ưu Hoa không muốn ai hay biết, sự si tình của hắn, khóe
mắt ướt át của hắn, tựa như một dòng nước lũ chảy thẳng vào bờ ruộng của cô. Cô
biết, mình đã yêu người đàn ông luôn kìm nén cảm xúc này rồi.
Nhưng Lương Ưu Hoa chỉ
coi cô như một người em gái. Cô để thu hút sự chú ý của Lương Ưu Hoa, mỗi ngày
đều đến Lương gia, nhưng Lương Ưu Hoa vẫn không nhìn đến sự tồn tại của cô. Vì
thế, cô mới nổi điên đi cướp đoạt bạn trai Lương Ưu Tuyền, nhưng Lương Ưu Tuyền
lại như một con đà điểu, không hề chạy đến khóc trước mặt anh hai cáo trạng.
…
Bên kia, Lương Ưu Hoa đợi
đến khi Tiếu Hồng đã được chồng ôm vào trong lòng mới đi đến phía Dương Phỉ
Nhi, cướp lấy chai rượu trên tay cô.
Dương Phỉ Nhi thấy tay
trống vắng liền mở to đôi mắt xinh đẹp đã ngà ngà say lên, lảo đảo đứng dậy,
nâng cằm Lương Ưu Hoa lên, chất vấn: “Tôi nói anh này Lương Ưu Hoa,
anh không cho tôi hút thuốc cũng không cho tôi uống rượu, anh cho mình là sứ
giả chính nghĩa đấy à?…”
Lương Ưu Hoa thấy cô đứng
cũng không vững bèn kéo tay cô, đẩy tất cả những gã đàn ông đang túm tụm quanh
Dương Phỉ Nhi ra, kéo cô đi thẳng đến bãi đỗ xe. Dương Phỉ Nhi đang muốn dzô,
lại bị Lương Ưu Hoa phá rối, cô giơ túi xách lên đập vào vai Lương Ưu Hoa, chửi
ầm lên: “Đồ
tâm thần! Sao anh không chết đi cho rồi!”
Lương Ưu Hoa dừng bước,
quay lại, vẻ mặt tức giận: “Cô đúng là đồ phụ nữ không biết tốt xấu. Tay
mấy tên đó đã sắp chạm vào cổ áo cô rồi, cô còn cười đùa được à?!”
“Không phải chỉ là lớp da hay sao? Lại
nói, là da anh hay da tôi chứ?!” Dương
Phỉ Nhi ra sức ra đòn, lại thấy hai chân đang lơ lửng trong không trung, Dương
Phỉ Nhi càng ra sức đánh hơn. Sau, do xúc động, Dương Phỉ Nhi trào nước mắt: “Anh
chẳng biết gì hết! Đồ cảnh sát chết tiệt! Anh làm sao hiểu được tâm trạng của
tôi chứ?! Tôi không muốn làm chủ tịch gì đó, không muốn quản lý công ty khổng
lồ, càng không muốn ngày nào đó, vừa mở mắt ra đã nghe được tin dữ là cha qua
đời. Tôi chỉ muốn uống rượu thôi, anh tốt nhất là cút ra xa cho tôi!…”
Sau khi nghe xong, bước
chân Lương Ưu Hoa chậm dần. Hắn quan sát cô gái đang nằm gọn trong lòng mình,
thân thể cô gái này có chút run rẩy. Lương Ưu Hoa hít một hơi thật sâu, bình
tĩnh nói: “Em
muốn uống rượu chứ gì? Muốn uống, anh uống cùng em.”
“Đi chết đi! Đừng có giả bộ chính nhân
quân tử trước mặt tôi. Tôi khẳng định anh đang muốn lợi dụng tôi say xỉn mà giở
trò!” Dương Phỉ Nhi xì mũi khinh thường.
Lương Ưu Hoa giật mình,
thẳng thắn cười: “Được
a, ánh mắt em tốt đấy chứ. Anh nói thật, nếu không phải anh đối với em như vậy,
anh cũng chẳng cần quản em.”
Dương Phỉ Nhi nheo mắt
lại: “Coi
như số anh gặp may, hôm nay tâm tình bổn tiểu thư không tốt, đi khách sạn!”
“…” Lương
Ưu Hoa xác định cô nhất định là uống quá nhiều, chỉ biết lắc đầu.
.
.
Trong lúc đó
Lương Ưu Tuyền nhận được
tin nhắn của Lương Ưu Hoa, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô còn ngốc
nghếch đợi ở đây, anh hai đã không nói gì mà bỏ đi!
Lúc nào, một tiếng cười
mỉa mai nho nhỏ vang lên sau lưng cô.
“Hóa ra bạn trai cô là vật phẩm công
cộng.”
Lương Ưu Tuyền tức giận
ngoái lại: “Hôm
nay là ngày tốt đẹp mà cô kết hôn, cô có thể ăn nói phúc hậu chút được không?”
Tiếu Hồng cười lạnh: “Hôm nay cô và
Tả Húc đồng thời xuất hiện trong hôn lễ của tôi, không phải là đến khoe khoang
hay sao?”
Lương Ưu Tuyền nhíu mày: “Không hiểu vì
sao cô phải chanh chua như thế, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, dễ dàng tha thứ
cho hành vi của cô không phải vì tôi bao dung, mà vì cô không đáng để tôi phải
tức giận.” Nói xong, cô đặt tiền lì xì
lên bàn: “Đối xử tốt với chồng mình, hắn mới là người đàn ông cô
nên toàn tâm chú ý đến. Dù sao, nếu như trả thù tôi mới là điều quan trọng nhất
trong cuộc sống của cô, tôi đây chấp nhận lời khiêu chiến.”
Tiếu Hồng nhìn Lương Ưu
Tuyền bỏ đi, cười tự giễu, cô đã sớm thua rồi.
…
Lương Ưu Tuyền bước nhanh
ra khỏi lễ đường. Vừa mở cửa xe chân trước, chân sau đã có người leo lên cùng
cô.
Không đợi Lương Ưu Tuyền
mở miệng, Tả Húc đã ngã xuống phía sau, hồ đồ nói: “Anh uống nhiều
quá… Phiền em đưa anh về…”
“…” Nếu
cô nhớ không lầm, hắn đến một giọt rượu cũng chưa thấm. Nhưng nhìn ánh mắt mơ
màng của hắn, có lẽ là hắn có uống, do cô không phát hiện ra?
“Đưa anh về đâu? Trường quay hay là chung cư?” Lương Ưu Tuyền khởi động xe, nhưng đợi một lúc vẫn
không thấy Tả Húc trả lời. Cô quay lại nhìn, Tả Húc đang thở đều đều khiến tà
áo khẽ rung động, hắn rõ ràng là đang ngủ.
Lương Ưu Tuyền thở hắt
ra, bộ dạng say ngủ của hắn khiến cô không nỡ làm phiền. Cô cởi áo khoác ra đắp
lên người hắn, sau đó từ từ nhấn ga, bánh xe lăn trên đường không mục đích. Cô
không biết nên đưa hắn về đâu, chỉ có thể tạm thời chạy đến một chỗ yên tĩnh
cho hắn ngủ một lát.
Lương Ưu Tuyền đỗ xe trên
một con đường dân cư thưa thớt, rón rén xuống xe, ngồi ở một hòn đá ven đường
nghịch cỏ lau.
Nhưng cô không ngờ, cái
một lát này lại kéo dài từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn…
Lương Ưu Tuyền dụi dụi
khóe mắt đang muốn díp lại, ghé vào cửa xe nhìn Tả Húc, chưa tỉnh chưa tỉnh. Vì
thế, cô lại nhẹ nhàng lên xe, khóa cửa lại, sau đó, trong phạm vị đủ để không
động chạm với Tả Húc, cô hạ thấp ghế ngồi, nằm trên ghế dựa, xuyên qua cửa kính
ngằm sao trên trời.
Thời gian trôi qua, cô
nhắm mắt lại, vô thức chìm vào giấc ngủ.
…
Liền một mạch đến 2h sáng
Tả Húc lúc này mới mơ mơ
màng màng mở mắt ra. Chuyện uống rất nhiều rượu là giải, nhưng thật sự hắn đã
quay liên tục trong hai ngày hai đêm nên rất mệt. Về việc lịch quay căng thẳng
như vậy cũng không phải vì đạo diễn tàn nhẫn, mà là hắn phải hoàn thành bốn
ngày quay phim chỉ trong ba ngày, nếu không hắn cũng không thể xin phép rời
đoàn làm phim, càng không thể cùng Lương Ưu Tuyền xuất hiện trong hôn lễ này.
Bất luận bọn họ có chia
tay hay không, hắn muốn nhìn thấy cô một lần nữa, thật sự rất khó.
Tả Húc ngồi dậy, nhìn
thấy cái áo khoác đang đắp trên vai, không tự chủ được mỉm cười. Chỗ ngồi phía
trước vừa vặn đã hạ xuống, chạm đến ghế sau, Tả Húc không cần đổi vị trí lên
ghế trước cũng có thể chạm vào bờ môi Lương Ưu Tuyền…
Nụ hôn kia đánh thức giác
quan của Lương Ưu Tuyền, cô giật giật lông mi, tuy đã tỉnh rồi nhưng vẫn chưa
muốn tỉnh.
Nhưng là Tả Húc không có
ý định chỉ kết thúc bằng nụ hôn, bờ môi băng mỏng của hắn chạm vào tai cô, vuốt
ve vành tai mẫn cảm của cô.
Khi hắn cởi bỏ cúc áo cô
ra, Lương Ưu Tuyền không thể tiếp tục phối hợp giả ngây được nữa, cô đột nhiên
mở mắt ra: “Không
được! A…”
Lời còn chưa dứt, Tả Húc
đã nhấc người cô lên ôm xuống ghế sau. Tả Húc ngăn tay hắn lại, lên án: “Chúng ta chia
tay rồi Tả Húc! Không thể làm chuyện này được, hơn nữa còn đang trong xe!”
Tả Húc cắn nhẹ cổ cô,
cười nói: “Đừng
giả rụt rè được không? Nếu em thực sự phản cảm, vì sao ban nãy khi anh hôn em,
em lại không đẩy anh ra?”
“Em!…”
“Không trả lời được phải không? Giờ hoặc
em bỏ tay anh ra, hoặc em giúp anh cởi thắt lưng.” Tả Húc nhíu mày.
.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau, khục khục khục khục…