Tả Húc quả nhiên nói được
làm được. Chưa đến một tuần, toàn bộ phóng viên đã thôi đuổi theo Lương Ưu
Tuyền, mà là một lần nữa đặt tiêu điểm trên vấn đề giới tính của Tả Húc.
Lương Ưu Tuyền ngồi trong
phòng làm việc, đọc tin mới nhất. Khi Lương Ưu Tuyền nhìn thấy cái danh sách
những đối tượng mập mờ của Tả Húc được phóng viên liệt kê, cô không khỏi phun
trà ra khỏi miệng. Bởi trong đó có một người cô cũng biết, nhân vật kịch tính
đó chính là Ngô Thiên Khải, ảnh hắn kề vai sát cánh cùng Tả Húc rõ rành rành
trên báo chí. Tuy thái độ Ngô Thiên Khải rất kịch liệt nhưng bên phía Tả Húc
chỉ đưa ra những câu trả lời mập mờ không rõ, khiến Ngô Thiên Khải khó lòng
giải thích.
“Lương Ưu Tuyền, có bưu kiện.” Đồng nghiệp đặt một túi bưu kiện trên bàn, Lương Ưu
Tuyền tiện tay mở ra, sau đó lập tức bị chữ đại hỷ đập vào làm ngứa mắt. Trên
đó ghi, chú rể: Lâm Trí Bác, cô dâu: Tiếu Hồng. Lương Ưu Tuyền lập tức ném tấm
thiệp ra xa tám thước. Tôi nói Tiếu Hồng ơi là Tiếu Hồng, nước trong không có cá,
người ti tiện là khó đỡ, những lời này hẳn là dành cho cô phải không?
Tấm thiệp cưới bay ra
đúng lúc đập vào ngực một người cạnh cửa. Lương Ưu Hoa nhanh nhẹn bắt lấy, lật
qua xem xem, sau đó kinh dị mở to mắt: “Tiếu Hồng sắp kết hôn? Là Tiếu
Hồng nào đấy?”
Lương Ưu Hoa cầm thiệp
ngồi xuống cạnh em gái: “Anh
cứ tưởng hai người là bận quá mà không liên lạc với nhau, hóa ra là do cô ấy
bận bịu với đối tượng mà không rảnh đến nhà chúng ta chơi à.” Hắn chép miệng, tặc lưỡi: “Tên chú rể
nhìn quen quá, không phải là bạn trai cũ của em…”
“Chơi cái gì mà chơi?! Anh cứ chơi một
mình đi.” Lương Ưu Tuyền ngắt lời Lương Ưu Hoa. Người trong nhà
cũng không biết nguyên nhân thực sự khiến cô chia tay Lâm Trí Bác, huống chi
loại chuyện này càng không thể nói nên lời.
“…” Mấy
ngày nay Lương Ưu Hoa phát hiện ra tính tình em gái còn dữ dội hơn lúc trước
nữa. Đừng chọc con bé, nếu chọc, con bé hoặc sẽ tức giận, hoặc sẽ ngẩn người
ngồi bên cửa sổ. Chẳng lẽ lại đến tháng rồi sao?
Nhưng mà làm cho Lương Ưu
Hoa bất ngờ là trên bàn hắn cũng có một cái thiệp cưới. Lương Ưu Hoa nghi hoặc
chớp mắt mấy cái. Bốn năm trước, quả thực Tiếu Hồng thường xuyên đến Lương gia,
nhưng hai đứa con gái đều ở trong phòng ngủ nói chuyện. Nói thật, ấn tượng của
Lương Ưu Hoa về Tiếu Hồng không nhiều, chỉ nhớ cô bé này giống như một đứa bé
dễ thẹn thùng, nếu vô tình gặp phải, Tiếu Hồng chỉ chào hỏi đơn giản, sau đó
chạy thẳng vào phòng ngủ Lương Ưu Tuyền.
Nghĩ vậy, Lương Ưu Hoa
dựa theo dãy số trên thiệp cưới bấm số Tiếu Hồng.
“Ai vậy?” Tiếu Hồng nhận điện thoại rất nhanh.
“Tiếu Hồng đó sao? Anh là Lương Ưu Hoa.”
“…”
“Ah? Anh là anh trai Lương Ưu Tuyền, Lương
Ưu Hoa.”
“…”
“Nói gì đi chứ, em có đó không vậy? Nếu
không nói gì thì anh cúp máy vậy.” Rõ
ràng là trạng thái đang nghe, đối phương lại không lên tiếng.
“Em đây em đây, anh Tiểu Hoa… Đã lâu không
gặp.” Giọng Tiếu Hồng rất nhỏ, không một chút khí thế.
“Anh nhận được thiệp cưới rồi. Trong đầu
anh em vẫn chỉ là một cô bé, ha ha, chúc mừng em nha.” Lương Ưu Hoa cười cởi mở.
Mất khoảng mười giây,
Tiếu Hồng hỏi mập mờ: “Anh
Tiểu Hoa… Anh sẽ đến sao?”
“Nếu có công chuyện thì không đi được,
không có cách nào phân thân mà. Nhưng người không đến quà sẽ đến, anh sẽ giao
cho Tiểu Tuyền mang qua.”
Tiếu Hồng trầm mặc một
lát, nhẹ nhàng trả lời: “…
Nếu có thể, em hi vọng ngày kết hôn sẽ được nhìn thấy anh Tiểu Hoa. Anh chỉ cần
đến là được rồi, không cần mang theo quà mừng gì hết.”
Lương Ưu Hoa giật mình,
lúc này đột nhiên có đồng nghiệp gõ cửa thông báo đã đến giờ xuất phát, vì vậy
hắn gấp gáp trả lời: “Còn
tùy đã, nếu có thể anh nhất định sẽ đến, nếu không đến sẽ mời hai vợ chồng các
em ăn cơm. Cứ thế đã, anh còn có việc.”
Tiếu Hồng không nói gì
thêm, yên lặng đợi Lương Ưu Hoa cúp máy trước.
…
“Lương Ưu Tuyền, đi làm nhiệm vụ.” Lương Ưu Hoa rống lên trên hành lang.
Lương Ưu Tuyền cầm cảnh
huy lên, ủ rũ đi theo đội ngũ. Ban đầu cô không muốn ngồi chung xe với Lương Ưu
Hoa, nhưng anh hai hôm nay khác thường, kêu cô ngồi chung.
Khi xe khởi động, Lương
Ưu Hoa bỗng nhiên hỏi, không đầu không đuôi:“Tiếu Hồng từng đề cập đến anh với em
không?”
Lương Ưu Hoa suy tư không
nói. Bỗng nhiên hắn dừng xe thật mạnh, trong đầu xoay quanh một cảnh gì đó: “Em còn nhớ có một
mùa hè, hôm ấy là sinh nhật bạn thân của anh, sáng hôm sau anh mới về, nhớ
không?!”
Lương Ưu Tuyền chỉ biết
anh hai đang nói lung tung: “Phát điên rồi à, lái đi đã!”
“…” Lương
Ưu Hoa lại đạp chân ga. Thật ra trong lòng Lương Ưu Hoa có một bí mật, nhưng
mà, không thể nào?! Không đúng, nếu cô gái đêm đó cùng mình thật sự là Tiếu
Hồng, vì sao Tiếu Hồng lại không nhắc tới?
Lương Ưu Tuyền không còn
tâm tình quan tâm ông anh đang điên vì cái gì, càng không tham gia hôn lễ của
Tiếu Hồng và Lâm Trí Bác. Cô thà dùng điện thoại xem một chút tin tức của làng
giải trí, tìm tất cả tin có liên quan đến Tả Húc. Nếu gặp chuyện tốt thì không
sao, nhưng nếu là chuyện xấu liền không kìm được nhíu mày. Nhìn xem nhìn xem,
ngón tay cô dừng lại, bị hành động của mình dọa đến đổ mồ hôi lạnh. Chuyện
thông qua mạng internet theo dõi nhất cử nhất động của Tả Húc rồi buồn rồi vui
như thế này có khác gì Đỗ Mai Mai, cứ canh gác người đàn ông mình thích như một
oán phụ.
“Ah~!” Lương
Ưu Tuyền đột nhiên hét lên, khiến Lương Ưu Hoa nghiêng tay lái đi.
“Gào cái gì mà gào, yên tĩnh chút đi!” Lương Ưu Hoa trừng mắt lườm Lương Ưu Tuyền. Mà Lương
Ưu Tuyền thì vẫn nhìn thẳng, nhưng cho anh hai của mình một quyền vào cằm rất
chuẩn.
Lương Ưu Hoa bình tĩnh
xoa xoa cằm, không nói gì, tiếp tục lái xe, tự rơi vào những gút mắc bên trong
bản thân.
.
.
Trên đường, Lương Ưu Hoa
nhận được điện thoại của cục trưởng. Cục trưởng sai đội trưởng là hắn tiến đến
một chỗ khác xử lý vụ án. Bởi thế Lương Ưu Hoa liền chuyển hướng xe đi đến địa
điểm khác. Khi xe đến hiện trường vụ án, Lương Ưu Tuyền xuống xe trước mới
biết, đây là một vụ đánh người bị thương tại một nhà hàng tây.
… Một khách dùng cơm là
nữ đã dùng chiếc dĩa cơm làm bị thương một người đàn ông khác cũng là khách ở
đây. Người khách nam đó bị thương ở chân, hiện tại đang được đưa đến bệnh viện
để cứu chữa. Nhưng mà gọi cảnh sát cũng không phải người bị thương mà là người
gây họa. Lại bởi vì người gây họa đã mời một luật sư nổi tiếng đến để lên án
người bị thương đã phi lễ, cho nên cục trưởng phái đội trưởng Lương Ưu Hoa ra
xử lý vụ án sao cho thích đáng.
…
Lương Ưu Hoa thấy bản án
không lớn, cũng không cần dài dòng, trực tiếp bảo người quản lý nhà hàng đưa
đến phòng nghỉ để gặp người gây họa.
Trong phòng nghỉ sương mù
lượn lờ, một cô gái trẻ tuổi quần áo gọn gàng ngồi trên ghế salon, bên cạnh cô
gái này là hai gã vệ sĩ cùng một luật sư.
Lương Ưu Hoa móc cảnh huy
ra để chứng minh thân phận, nói: “Dương Phỉ Nhi sao? Mời theo tôi đến
cảnh cục lấy khẩu cung.”
Dương Phỉ Nhi lười biếng
mở mắt ra: “Lấy
khẩu cung gì? Có lầm không đấy, tôi là người bị hại.”
“Cô dùng dĩa đâm vào tĩnh mạch chủ bên
trên của đối phương, đã cấu thành phải điều 234 là tội cố ý gây tổn thương cho
người khác.”
Dương Phỉ Nhi hung hăng
dập thuốc, đứng dậy đi đến trước mặt Lương Ưu Hoa, chọc ngón tay vào ngực hắn,
nói chầm chậm: “Gã
đó ăn đậu hủ của tôi, tôi chưa thiến hắn đã là hiền lành lắm rồi. Còn anh*, nói
chuyện cẩn thận cho tôi, đừng dùng pháp luật ép tôi, coi chừng tôi kiện luôn cả
anh.”
(* nguyên văn là Lương Ưu
Tuyền, vô lý vì Lương Ưu Tuyền làm gì ở đây, mà rõ ràng là đang nói chuyện với
Lương Ưu Hoa, mà lúc này Dương Phỉ Nhi vẫn chưa biết tên Lương Ưu Hoa đâu, tốt
nhất là bỏ đi cho dễ)
Lương Ưu Hoa cười nhạt,
gạt ngón tay cô ra, nói: “Cho
nên tôi mới mời Dương tiểu thư quay về cảnh cục nói rõ sự tình.”
“Bổn tiểu thư không có thời gian phí phạm
với anh, cần gì thì nói luôn.” Nói
xong Dương Phỉ Nhi ngoắc ngoắc ngón tay, luật sư lập tức thay cô ra mặt.
Vì thế, luật sư nói bô
bô, Lương Ưu Hoa lại làm như không tập trung, tiện tay cầm tạp chí đọc qua,
uống trà, bỏ qua cái đội hình quá sức ‘hoa lệ’ của của đối phương.
Dương Phỉ Nhi thấy thế
giơ một ngón tay lên, ra lệnh cho luật sư dừng lại, khó chịu hỏi: “Anh tên gì,
ngành nào?” Lại nói, cô chưa từng thấy
ai dám ngạo mạn như thế đối với mình, ah, có một người không biết sống chết như
thế, là bạn gái cũ của Tả Húc, Lương Ưu Tuyền.
“Đội trưởng đội hình sự số ba, Lương Ưu
Hoa.” Lương Ưu Hoa thờ ơ trả lời.
“?!”… Dương Phỉ Nhi sửng sốt.
Kiếp trước cô nhất định đã kết oán với họ Lương rồi.
Lúc này sau khi Lương Ưu
Tuyền ghi chép xong mới chạy đến. Dương Phỉ Nhi nghe tiếng liền nhìn đến cửa ra
vào, không khỏi cười khinh bỉ: “Ơ, không ngờ lại gặp lại nhanh vậy…”
Lương Ưu Tuyền không thèm
đáp lại, theo như chu trình lôi sổ ra, nghiêm mặt nói: “Tôi vừa liên
lạc với người nhà của người bị thương, bọn họ cự tuyệt chuyện hòa giải. Cô nên
cố gắng cung cấp cho bản thân một chút bằng chứng có lợi.”
Dương Phỉ Nhi khịt mũi
khinh thường, kỳ quái nói: “Tục ngữ nói rất hay, không phải người một
nhà thì không cùng vào một cửa. Phương thức giáo dục của Lương gia các người
rất có vấn đề.”
Lời này vừa nói ra, không
đợi Lương Ưu Tuyền đáp lại, Lương Ưu Hoa đã lấy còng ra còng Dương Phỉ Nhi lại.
Vệ sĩ của Dương Phỉ Nhi lập tức xông lên ngăn cản, nhưng Lương Ưu Hoa không
muốn động thủ với bọn họ, chậm rãi lôi súng ra, tay còn lại lôi Dương Phỉ Nhi
đang ngồi trên ghế lên, ra lệnh: “Lương đội viên, cũng ‘mời’ luôn
hai vị tiên sinh thích công kích này về cảnh cục ngồi một chút.”
“Vâng.” Lương
Ưu Tuyền làm động tác mời, ý muốn nói hai tên vệ sĩ hãy đi cùng mình.
“Lương Ưu Hoa! Anh có biết tôi là ai
không? Cái cảnh sát nhỏ như anh đã ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đối với
tôi như vậy?!” Dương Phỉ Nhi hai tay bị còng lại. Cô giơ giày cao gót
lên đạp Lương Ưu Hoa. Lương Ưu Hoa không lên tiếng, thuận thế nắm lấy bắp chân
cô, nâng cô lên khiêng trên vai, trực tiếp đi ra khỏi nhà hàng.
“Đợi một chút! Xin vị tiên sinh này buông
Dương tiểu thư ra đã được không? Chuyện này đối với ai cũng không tốt.” Luật sư vừa đuổi theo vừa khuyên can, tình trạng thế
này hiển nhiên đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Lương Ưu Hoa không rảnh
mà để ý, nhét Dương Phỉ Nhi vào xe, quay người chỉ mũi luật sư mà nói: “Cảnh sát phá
án theo luật, đối với tất cả những phần tử nhiễu loạn trị an xã hội từ trước
đến nay đều đối xử như nhau. Thật có lỗi với tiên sinh luật sư, xe không đủ
chỗ, hẹn gặp lại ở cảnh cục.”
Liền đó, Lương Ưu Tuyền
cùng hai gã vệ sĩ cũng leo lên xe, sau đó lại quay lại nói với người quản lý
nhà hàng trước đến cảnh cục để đối chiếu lời khai.
Lương Ưu Hoa ngồi trong
xe đợi Lương Ưu Tuyền làm xong. Dương Phỉ Nhi ngồi ở ghế sau, cô bị kẹp giữa
hai gã vệ sĩ. Tức giận cởi giày cao gót ra, cô ném về phía Lương Ưu Hoa, tức
giận hét lên: “Anh
chờ đấy Lương Ưu Hoa, tôi không cho anh thất nghiệp nhất định sẽ không xong!”
Lương Ưu Hoa xoa xoa đầu,
cúi đầu nhặt đôi giày cao bảy tấc bỏ vào túi vật chứng, sau đó cười với Dương
Phỉ Nhi: “Cho
cô thêm một tội, sử dụng hung khí tấn công người thi hành công vụ.”
Dương Phỉ Nhi nghe xong
lời này, không thèm để ý hình tường, dùng còng tay vòng qua cổ Lương Ưu Hoa.
Hai gã vệ sĩ cũng giúp Dương Phỉ Nhi xiết mạnh hơn, ăn ý đè hai tay Lương Ưu
Hoa. Thừa cơ, Dương Phỉ Nhi nhào lên cắn cổ Lương Ưu Hoa, để lại một vết son đỏ
thẫm cùng dấu răng.
…
Một lát sau, Lương Ưu
Tuyền ra khỏi nhà hàng, mở cửa ra ngồi lên ghế phụ. Trong lúc vô tình, cô để ý
đến cổ Lương Ưu Hoa đang sưng đỏ. Nhưng vừa muốn quay lại chất vấn Dương Phỉ
Nhi, thái độ Lương Ưu Hoa lại rất khác thường, ngăn Lương Ưu Tuyền lại, khởi
động động cơ quay về cảnh cục.
Lương Ưu Tuyền không hiểu
lắm, chỉ biết trong xe yên lặng dị thường. Dương Phỉ Nhi cắn cắn môi, lôi khăn
ra dùng sức lau miệng. Ban nãy khi cô đánh lộn với Lương Ưu Hoa, rất xui xẻo,
môi với môi đụng nhau.
Mà cùng lúc đó, luật sư
gặp song phương náo loạn, vì để Dương Phỉ Nhi bình an vô sự mà phải gọi cho Tả
Húc một cú điện thoại, bởi Dương Phỉ Nhi ngang ngược chỉ nghe lời Tả Húc mà
thôi.