“Tên?”
“Vạn Người Mê.”
Có tiếng các đốt ngón tay
khục khục.
“Đinh Đới Vĩ.”
Lương Ưu Tuyền giật mình.
Lẽ nào cái số điện thoại có chữ “D” mở đầu kia là số của tên này à? (Cô có lén
lút tra, số điện thoại kia người đăng kí là Tả Húc) Cái người mà Tả Húc ôn nhu
cười nói với lại là người đàn ông này á?… Buồn nôn, buồn nôn quá.
“Tuổi?”
“Cô đúng là không biết phép tắc. Chưa nghe
câu ‘tuổi tác của người đẹp trai là bí mật’ à?”
Răng rắc, chiếc bút trong
tay Lương Ưu Tuyền gãy làm đôi.
“…” Đinh
Đới Vĩ lén lút lườm cô “26.”
“Nghề nghiệp?”
“Cô đến tôi cũng không biết á? Nhà
quê lên tỉnh à? Mở to mắt ra mà nhìn kĩ lại bổn đại gia đi.”
Lương Ưu Tuyền nhìn thẳng
vào khuôn mặt xinh đẹp của hắn: “Nghề nghiệp?”
Đinh Đới Vĩ suy sụp hạ bả
vai: “Ca
sĩ. Tôi với Nại Đường là…”
“Chuyện ấy không quan trọng. Đưa chứng
minh thư đây, tôi cần kiểm tra hồ sơ của anh.”
Đinh Đới Vĩ không nhịn
thêm được nữa, đập bàn cái rầm!
“Cái đồ đàn bà chua ngoa, cô có quyền gì
mà kiểm tra hồ sơ của tôi? Cô tưởng mình là cảnh sát chắc?!”
Cạch! Cảnh huy ngoan
ngoãn nằm trên bàn.
“…” Đinh
Đới Vĩ giơ ngón tay cái lên, ngoan ngoãn lấy từ trong ví chứng minh thư.
Lương Ưu Tuyền sao chép
chứng minh thư của Đinh Đới Vĩ, gọi về đồn yêu cầu kiểm tra. Rất nhanh nhận
được tin báo: Người dân lương thiện, không có tiền án, từ khi gia đình Tả Húc
mua lại khu biệt thự ở phía tây đã thành hàng xóm của Tả Húc. Cũng có thể nói Tả
Húc và Đinh Đới Vĩ chính là bạn từ nhỏ.
Cô trao trả lại chứng
minh thư cho Đinh Đới Vĩ, nghiêm nghị nói “Đinh tiên sinh, xin hãy giữ bí
mật thân phận của tôi. Nếu anh tiết lộ ra ngoài, tôi sẽ kiện anh tội cản trở
người thi hành nhiệm vụ.”
Đinh Đới Vĩ khóe miệng
run rẩy, cà lơ phất phơ nói: “Dạ… Madam…”
Lương Ưu Tuyền thật ra
đang rất tò mò vì sao đang là bạn từ nhỏ lại chuyển thành tình yêu được, nhưng
với thân phận cảnh sát của mình cô không tiện dò hỏi. Vì thế Lương Ưu Tuyền đã
quyết định… sẽ hóng hớt xem mọi chuyện ra sao.
Đinh Đới Vĩ hướng cô nháy
mắt mấy cái: “Lương
cảnh sát à… cô sao còn chưa về nhà?”
“…” Chậc,
xem ra đã chướng mắt với cô rồi đây. Lương Ưu Tuyền ho nhẹ một tiếng, phân tích “Tả
Húc gần đây nhận được mấy thư nặc danh uy hiếp, cảnh sát chúng tôi đương nhiên
phải bảo vệ an toàn cho anh ta. Anh đừng lo, cứ làm việc của mình đi, coi như
tôi không tồn tại là được rồi.”
Đinh Đới Vĩ tuy không
hiểu nhưng vẫn nghe theo. Bọn họ làm nghề này bao nhiêu năm, đương nhiên có
không ít fan cuồng, thi thoảng cũng nhận được những bức thư kiểu “Cấm không
được yêu” gửi đến. Tất nhiên bọn họ không coi là chuyện lớn, ngược lại còn cảm
thấy cảnh sát cứ chuyện bé xé ra to.
“Làm sao xem cô như không tồn tại được bây
giờ?! Tôi lúc ở nhà có thói quen khỏa thân.” Đinh
Đới Vĩ mở đồ uống, có vẻ thoải mái như đang ở nhà mình.
“Oh? Tôi cũng khá giỏi võ đấy nhé.” Lương Ưu Tuyền từ từ chuyển ánh mắt sang giữa hai chân
Đinh Đới Vĩ.
“…” Đinh
Đới Vĩ theo bản năng kẹp hai chặt hai chân. Nhà Nãi Đường sao lại xuất hiện
quái vật thế này?
Lương Ưu Tuyền duỗi lưng
một cái. Thấy Đinh Đới Vĩ đang có ý định ngồi xuống sô pha bèn nằm luôn xuống,
nói “Đây
là địa bàn của tôi. Anh vào phòng ngủ mà ngủ.”
Đinh Đới Vĩ quay đi. Hắn
là người bình thường, căn bản chưa muốn chết!
Trong phòng ngủ.
Tả Húc lau lau tóc đi ra,
thấy Đinh Đới Vĩ đang nằm trên giường mơ màng, nhìn hắn bằng một ánh mắt như
một người vợ hiền lành, tần tảo.
Tả Húc quăng khăn mặt vào
mặt hắn: “Lấy
khẩu cung xong rồi?”
“Ừ… Mà cái cô nàng kia… đáng sợ quá. Tội
nghiệp cậu!?” Đinh Đới Vĩ nhìn Tả Húc thương hại.
Tả Húc lắc lắc mái tóc
ngắn, ngồi ở đầu giường xem kế hoạch ngày mai. Đinh Đới Vĩ tựa vào vai hắn như
con chim nhỏ, miệng thổi thổi lớp sơn bóng vừa mới sơn.
“Lại thất tình?” Tả Húc không ngẩng đầu lên hỏi.
“Tôi buồn quá!”
“Mấy câu này tôi nghe không dưới năm mươi
lần đâu. Đồ đa tình.”
Đinh Đới Vĩ than thở một
tiếng: “Cô
ấy rõ ràng là đã yêu tôi, mà tôi cũng vừa mới tỏ tình thôi nhá! Vừa mới đó! Đến
tay còn chưa nắm nhá! Tự nhiên lại bị bọn chó phóng viên kia chụp hình. Sau đó
tôi thấy quản lý có vẻ không vui khi nghe tin nên mới đứng ra trước giới truyền
thông phủ nhận, thế mà tự nhiên cô ấy lại đòi chia tay là sao?!!”
Tả Húc cười khẽ: “Đúng là nỗi
khổ của thần tượng nhỉ? Chẳng ai lại muốn bị người khác dòm ngó việc riêng tư
cả, nhưng nói đi cũng phải nói lại, không có mấy cái scadal ấy thì cậu làm sao
nổi tiếng hơn được?”
“Mấy cái đó tôi đương nhiên biết. Nhưng mà
bọn này còn chưa có lên giường mà. Làm sao cam lòng được?” Đinh Đới Vĩ cầm tay Tả Húc lên cọ cọ, kết quả bị Tả Húc
một quyền ngăn cản.
“Đúng rồi, Lương Ưu Tuyền có hỏi quan hệ
chúng ta không?”
“Tôi cũng định nói, nhưng cô ấy bảo là
không cần biết.”
Tả Húc gật đầu: “Ừ. Cô ta nghĩ
cậu là người yêu của tôi. Cứ cho cô ta hiểu lầm tiếp đi.”
Đinh Đới Vĩ giật mình.
Ngay lập tức đem mặt mình đặt trước mặt Tả Húc:“Cái gì cơ?! Tôi một
trăm phần trăm là đàn ông nam tính đấy nhá! Tuy rằng người phụ nữ kia có vẻ
hung dữ, nhưng trông cũng khá xinh xắn. Tôi còn tưởng cô ta nội tiết mất cân
đối khiến tâm lý vặn vẹo . Tôi đang định giúp cô ấy cải tà quy
chính nữa mà… Á…” Đinh Đới Vĩ còn chưa dứt lời đã bị Tả Húc một cước đá
xuống giường.
(QLCC: nội tiết mất cân đối khiến
tâm lý vặn vẹo có thể hiểu là les do không có đàn ông yêu)
Tả Húc tóm lấy cổ áo bạn
hiền của mình, liếc mắt đưa tình nói: “Honey à, em là của tôi.”
“…” Đinh
Đới Vĩ mặt méo xệch, như một con khỉ nhảy về phía Tả Húc:“Đúng vậy.
Tôi yêu cậu chết mất. Yêu đến mức chỉ muốn đưa cậu lên nóc tủ ngồi ngắm gà khỏa
thân thôi!”
Tả Húc cười ha ha. Hai
người cứ như vậy đánh nhau trên giường, lộn từ bên này qua bên kia, quay cuồng
quay cuồng.
Loảng xoảng một tiếng,
Lương Ưu Tuyền đứng ở cửa, hộp xà phòng trong tay rơi xuống. Cô nghe thấy trong
phòng ngủ ồn ào, tưởng là có chuyện gì, ai dè… Quả thực sự tình không hề nhỏ!
Đinh Đới Vĩ quay đầu nhìn
ra cửa, nhìn lại mình đang nằm bên dưới Tả Húc, mà áo ngủ của Tả Húc trong lúc
vật lộn đang lệch xuống bả vai… Ôi má ơi!
“Xin lỗi xin lỗi, đã quấy rầy rồi. Xin
lỗi, lần sau nhất định tôi sẽ nhớ gõ cửa…” Lương
Ưu Tuyền rút lui khỏi phòng ngủ, toàn thân nổi da gà. Thì ra con trai trong
“lúc đó” rất hung hăng, đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Tả Húc bò lên trên
giường, ôm chặt gối. Ngủ thôi.
Đinh Đới Vĩ thấy Lương Ưu
Tuyền kinh ngạc thì không cho là đúng. Hắn bò bò lên giường, kéo khuỷu tay Tả
Húc, nghiêm túc nói: “Nè,
mấy ngày này tôi phải đi chụp hình với quay MV. Từ giờ cho tới lúc đó chúng ta
cứ đi cùng nhau đi, cho đám phóng viên có tin tức để viết.”
“Hừm. Nói cách khác cậu muốn ở nhà tôi mấy
ngày này chứ gì?”
“Không chào đón tôi sao?” Đinh Đới Vĩ bày ra bộ dạng bị bỏ rơi cực đáng thương.
“Vì sao tôi phải chào mừng một người ăn
không trả tiền, còn tự kỉ chiếm lĩnh giường của mình?” Tả Húc nhíu mày.
Đinh Đới Vĩ nhún nhún
vai, vứt cho Tả Húc một ánh mắt ‘chấp nhận đi’, nghiêng người, ngủ.
Phòng bên ngoài.
Lương Ưu Tuyền đi từ
toilet ra. Các phòng ở đây thiết kế không tệ, cách âm khá tốt. Cô vừa ngáp vừa
trải đệm, nằm xuống còn chưa quên nhìn lại phòng ngủ một cái rồi mới tắt đèn.
※ ※
Sáng sớm hôm sau
Lương Ưu Tuyền là người
rời giường đầu tiên. Cô nấu một nồi cháo đặt trên bàn ăn, bên cạnh đặt sẵn bát
đũa rồi mới cầm chìa khóa xe đi xuống. Cô đã quyết tâm sẽ học lái xe. Đời này
kiếp này chuyện Lương Ưu Tuyền cô có thể làm được, nhất định phải làm thật tốt.
Cô đi thang máy xuống
gara, lại đi ngang qua một khu vực bị dán giấy niêm phong. Đây là gara tư nhân
của Tả Húc.
Lương Ưu Tuyền nhìn cái
thẻ mật mã trong tay chợt phát hiện ra một sự thật. Tả Húc đối với những việc
nhỏ nhặt thường ngày thường không chú tâm. Chẳng hạn nói đến việc đặt mật mã,
1234 mà cũng xem là mật mã? Nói đi cũng phải nói lại, thế này thì giả sử gara
có bị đột nhập cũng hoàn toàn là điều dễ hiểu.
Lương Ưu Tuyền đứng lại
trầm tư… Như thế kẻ thật sự buôn lậu vũ khi cũng không nhất định là người thân
thiết với Tả Húc. Chẳng lẽ, Tả Húc đại khái biết người đó là ai, nhưng trong
danh sách ấy có bạn bè hắn, hắn không muốn hại đến bạn bè nên không dám nói ra?
Cũng đúng. Hiện tại đã có
một số người rất đang nghi, bao gồm thư ký Lưu Na, lái xe Trương Cường, người
yêu Đinh Đới Vĩ… Hừm, tạm thời chỉ có ba người này thôi.
“Lương tiểu thư dậy sớm vậy?”
Nói Tào Tháo thì Tào Tháo
đến, vừa nghĩ thôi thì lái xe Trương Cường đã xuất hiện, còn nhiệt tình chào
hỏi. Lương Ưu Tuyền quay lại gượng cười, thấy trong tay anh ta có cầm chìa khóa
liền hỏi: “Tổng
giám đốc chưa cho anh nghỉ sao?”
“Làm sao được chứ. Tổng giám đốc kêu tôi
mang đến mấy văn kiện, chứ mấy ngày nay tôi vẫn chạy tới chạy lui ở studio
đấy.” Trương Cường ngốc nghếch cười.
Lương Ưu Tuyền vội gật
đầu “Vậy
anh làm việc đi.” Cô vừa nói vừa quan
sát cử chỉ hành động của Trương Cường. Trương Cường nguyên là lái xe taxi,
nhưng do hâm mê bài bạc nên phải bán xe. Ba năm trước được Tả Húc thuê làm lái
xe riêng, quan hệ chủ tớ, chưa nói đến ân tình.
Lương Ưu Tuyền ngồi xổm
trước gara… Trong gara không có một chiếc xe nào, chỉ toàn súng ống. Tuy thế
nhưng cảnh sát trong quá trình điều tra không thu được một dấu vân tay đầy đủ
nào, chứng tỏ thủ phạm rất giảo hoạt. Về phần cảnh sát làm sao nhận được tin
báo, thì là do có điện thoại nặc danh gọi đến, nhưng khi điều tra thì thấy đó
là dãy số đến từ buồng điện thoại công cộng.
Phàm đã đi qua đều sẽ để
lại dấu vết! Lương Ưu Tuyền tin chắc nhất định cuối cùng sẽ bắt được thủ phạm
đem ra phơi bày trước công lý,
…
Một giờ sau
Lương Ưu Tuyền tập lái
xong liền quay về chung cư, thấy Tả Húc đang cùng Đinh Đới Vĩ ngồi ăn sáng.
Đinh Đới Vĩ cứ vừa ăn vừa nói, còn Tả Húc ngồi bên cạnh vừa đọc báo vừa ăn
cháo. Lương Ưu Tuyền liếc liếc, đúng là giống hệt đôi vợ chồng. Bà vợ thao thao
bất tuyệt, ông chồng giả vờ mắt điếc tai ngơ không để ý.
“Tiểu Tuyền Tuyền, sao không phải cháo yến
mạch cùng thịt hun khói kèm trứng ốp lết…” Đinh
Đới Vĩ theo thói quen bắt đầu đùa giỡn.
“Tôi nấu cho anh món bánh bao nhân thịt
người nhé?” Lương Ưu Tuyền lạnh lùng.
“…” Đinh
Đới Vĩ nheo nheo mắt. Đột nhiên nhớ tới hắn với Tả Húc đang giả làm tình nhân,
không khỏi muốn chọc ghẹo. Vì thế hắn tựa xuống vai Tả Húc, chớp chớp mắt hờn
dỗi: “Darling à… Người ta thích ăn cơm Tây cơ…”
Tả Húc không ôn không hỏa
nhìn hắn, mặt cười cười, lại thuận có cái bèn che khuất liền đạp thật mạnh
xuống chân Đinh Đới Vĩ.
Đinh Đới Vĩ nhe răng trợn
mắt, cố gắng không thét lên vì đau đớn, đồng thời cố nặn ra một nụ cười, đấm
như mưa vào vai Tả Húc: “Đáng
ghét, lại đùa giỡn người ta…” Nhìn qua
thì tưởng đang trêu đùa với người yêu, nhưng thật ra là toàn lực dồn vào cú
đánh.
Lương Ưu Tuyền thấy thế
đầu tê dại, vội trốn vào toilet. Đúng là cái đồ, đã bê đê còn bị biến thái!
Tả Húc nhân dịp Lương Ưu
Tuyền đi khuất, lập tức phản công, kêu Đinh Đới Vĩ là đồ bẩn thỉu này nọ!
Đinh Đới Vĩ ôm bụng cười
to, đúng là vui thật đấy. Nhưng mà nhìn trộm cảnh sát tắm xem chừng còn thú vị
hơn!
(QLCC: không muốn nói gì đâu, nhưng mà
đúng là biến thái siêu độ!!!)
Tả Húc đang ngồi đọc báo,
lúc ngẩng đầu thì giật mình. Đinh Đới Vĩ đang trườn đến nhà tắm…
Oạch, Tả Húc bước lên
trên lưng Đinh Đới Vĩ: “Không
có gì đâu mà nhìn. Ngực bé tý, không phù hợp tiêu chuẩn của cậu đâu.”
“Hả? Cậu thấy rồi á?! Không công bằng, tôi
cũng phải nhìn!”
Tả Húc cúi người xuống
túm lấy cổ áo hắn, kéo Đinh Đới Vĩ quay về bàn ăn như kéo chó.
“Nghiêm chỉnh mà nói, cậu cũng phải kiếm
bạn gái đi. Sống độc thân mãi rồi cũng thành ông già bất lực cho xem.” Đinh Đới Vĩ khốn khổ húp một thìa cháo.
Tả Húc nhẹ nhàng mỉm
cười: “Người
khác không biết lẽ nào cậu cũng không? Có khả năng sao?”
Nói đến việc này, Đinh
Đới Vĩ phát hiện mình đang phá hủy quãng thời gian sống chung tươi đẹp. Hắn
cười gượng hai tiếng rồi điên cuồng cúi xuống ăn cháo.
Nhưng cũng phải nói, Tả
Húc đối với hắn thật quá nhẫn tâm!